Mặt Tống Du sa sầm, tầm mắt đảo qua ông ta và Lâm Cảnh, giọng điệu châm chọc: "Tôi ngủ ngon hay không chẳng phải các người biết rõ sao?"
Nụ cười của Tần Triệu cứng đờ, vẻ mặt biến đổi, ông ta thăm dò: "Lời này có ý gì?"
Tống Du chẳng giải thích, đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Lúc trò chuyện, Dung Thời vẫn luôn chú ý tới biểu hiện của Lâm Cảnh.
So với Tần Triệu thì ông ta trầm ổn hơn.
Những vị khách ngủ lại vừa vặn ngồi đông đủ quanh bàn, Tần Triệu ra hiệu cho quản gia bưng đồ ăn lên.
Tống Du đặt mạnh ly rượu trong tay xuống, nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cậu lạnh lùng: "Những ai tới gõ cửa phòng tôi đêm qua, tự giác đứng lên."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hôm qua, Tần Lạc uống đến khuya với bọn Lưu Hoành rồi ngủ tới hừng đông, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Quan sát biểu cảm và giọng điệu của Tống Du, cậu thầm than.
Đám Omega này điên rồi ư? Trong nhà người khác cũng dám lộng hành vậy sao?
Có mặt ở đây đều là người có địa vị cao trong giới thượng lưu, với trường hợp này, Omega nào dám đứng lên thì chẳng khác gì thừa nhận nửa đêm chủ động quyến rũ Alpha, lại là một Alpha đã kết hôn, đâu phải chuyện vẻ vang.
Giọng Tống Du lạnh hơn: "Cho bậc thang mà các người chẳng bước xuống thì đừng trách tôi không nể mặt."
Món ăn chính chưa được bưng lên, không khí trên bàn cơm đã sắp đóng băng.
Lâm Cảnh từ tốn hỏi: "Đêm qua mọi người đều uống say, phải dìu trở về phòng, chắc không có ai tới quấy rầy cậu nghỉ ngơi đâu, liệu có hiểu nhầm gì chăng?"
Nghe ông ta nói vậy, mọi người sôi nổi phụ họa.
"Đúng vậy, hay là uống say quá nên xuất hiện ảo giác?"
"Ai đó gõ nhầm cửa phòng chăng?"
"Đúng vậy, đêm qua tôi chẳng nhớ mình về phòng như thế nào."
"Liên tiếp mười mấy người gõ nhầm ư?" Tầm mắt Tống Du lướt qua một loạt Omega đối diện: "Tôi đã kết hôn hẳn không ai không biết, thế mà nửa đêm còn dùng chất dẫn dụ quyến rũ tôi, phải chăng có ý đồ xấu?"
Cậu cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Quả nhiên mấy Omega sắc mặt trắng xanh, vô thức liếc về phía Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh bình tĩnh cười bảo: "Ngồi ở đây đều là thiếu gia tiểu thư các gia tộc, con cưng của trời, không thể nào làm ra chuyện như vậy."
Tống Du nhìn sang: "Ông lấy tư cách gì để trả lời thay cho bọn họ? Tôi cho phép ông nói sao?"
Giọng điệu hung hăng chất vấn khiến bầu không khí càng căng thẳng.
Lâm Cảnh siết chặt nắm đấm trên tay vịn, vẻ độc ác lóe lên trong mắt.
Tần Triệu sắc mặt khó coi: "Chỉ cần bước vào nhà tôi thì ai cũng là khách quý hết, trước khi điều tra rõ sự thật, chủ nhà đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ khách."
Tống Du cười giễu cợt: "Nếu vậy, đành phải điều tra thật nhanh thôi."
Cậu mở thiết bị đầu cuối, gọi đi.
Trong tầm nhìn chăm chú của mọi người, đội trưởng đội cảnh vệ quận Thánh Đức xuất hiện trên màn hình ảo.
Tống Du thản nhiên bảo: "Nơi này có người muốn hại tôi, anh lập tức phái nhân viên tới đây."
Đội trưởng giật mình: "Vâng!"
Một lời không hợp là bắt giữ? Tất cả đều hoảng sợ, hoàn toàn chẳng biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Niệm ngồi đối diện chéo với Tống Du, âm thầm cắn răng, nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó.
Chỉ cần kiểm tra thiết bị giám sát là biết những ai tới gõ cửa, với tính cách của Tống Du, bị chọc tức thì chuyện nào cũng làm được.
Hiện giờ đành phá hỏng hệ thống giám sát trước, rồi đi bước nào tính bước nấy.
"Tối hôm qua cậu ta đã đến."
Giọng Dung Thời bỗng vang lên, Hạ Niệm nhìn sang thì thấy đối phương chỉ vào mình bảo: "Còn giải phóng chất dẫn dụ nữa."
Tim cậu ta thắt lại, đầu nổ ầm một tiếng.
Thoáng thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khó tin, cậu ta vội vã biện hộ: "Tôi chỉ đến xem cậu ấy có khó chịu không, có cần canh giải rượu không thôi! Căn bản không giải phóng chất dẫn dụ, xin anh đừng nói nhảm!"
Dung Thời định bảo gì đó, lại bị Tống Du cắt ngang.
"Cậu ấy không giống người khác." Sắc mặt Tống Du dịu lại: "Tôi tin cậu ấy."
Dung Thời: "Nhưng mà..."
Giọng Tống Du mất kiên nhẫn: "Đừng để tôi nhắc lại lần nữa."
Dung Thời cau mày, mất hứng quay đi.
Tất cả đều chứng kiến, mỗi người nghĩ một nẻo.
Xét hoàn cảnh Tống Du hiện giờ, mặc kệ thật hay giả, muốn an toàn thì nhất định phải cột một chỗ với Dung Thời.
Nhưng để bảo vệ Hạ Niệm mà Tống Du lại trở mặt với Dung Thời, chẳng lo lắng về thứ tình yêu hời hợt kia nữa.
Có vẻ trong lòng Tống Du, địa vị của Hạ Niệm không đơn giản.
Lời nói của Tống Du khiến Hạ Niệm thả lỏng.
Xem ra nỗ lực trước đó không hoàn toàn vô ích, ít nhất Tống Du tin tưởng cậu ta.
Dung Thời và Tống Du tiến hành chiến tranh lạnh, nhưng đôi tay giấu dưới bàn lại ngoắc lấy nhau, chơi trò đuổi bắt ấu trĩ.
Đội cảnh vệ mau chóng xuất hiện.
Tống Du hất hất cằm về phía Hạ Niệm rồi bảo bọn họ: "Trừ bỏ vị này, bắt toàn bộ Omega khác về, dựa theo thiết bị giám sát đêm qua, điều tra tất cả những ai có mặt."
"Vâng!" Đội trưởng đội cảnh vệ vung tay lên, chả quan tâm đại quý tộc hay quý tộc, khống chế tất cả: "Mời mọi người phối hợp điều tra."
Tuy nói bình thường vẫn nhìn thấy đội cảnh vệ, nhưng chẳng ai trong số Omega ngồi ở đây từng bị bắt giữ.
Đối diện với đội cảnh vệ cao lớn, sắc mặt họ tái nhợt, thâm tâm hoảng sợ.
Có một Omega lớn tiếng trước khi bị bắt giữ: "Tôi cũng đến xem Tống Du có khỏe hay không! Chứ chẳng có ác ý gì đâu!"
Tống Du cười nhạt: "Vừa rồi bảo nói thì không nói, bây giờ còn lâu tôi mới tin."
"Tôi không phạm pháp, tại sao lại bắt tôi?"
Đội trưởng đội cảnh vệ: "Tôi chỉ cần cậu phối hợp điều tra, chẳng có vấn đề gì sẽ được thả về."
"Tôi không cần!"
"Nếu truyền ra ngoài, tôi còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?"
"Tôi muốn gọi cho ba tôi!"
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, chỉ có bọn Trần Thần vui vẻ ăn.
Lâm Cảnh cắn răng, nghĩ cách đối phó.
Ông ta không ngờ Tống Du phản ứng căng thẳng vậy.
Chất dẫn dụ của Omega đối với Alpha mà nói, bất kể độ xứng đôi cao hay thấp, trời sinh đã có sức hấp dẫn lớn.
Cho dù nửa đêm bị Omega gõ cửa, ngửi được chất dẫn dụ cũng đâu tức giận đến mức này.
Tuyệt đối không thể làm lớn chuyện!
Lâm Cảnh đứng dậy bước tới, nói khẽ với Tống Du: "Có lẽ họ rất thích cậu, lại uống say nên nhất thời hồ đồ không kìm nén được, truyền ra ngoài thì thật không tốt cho thanh danh của Omega. Chi bằng hãy nể mặt tôi, cho họ nói lời xin lỗi, rồi bỏ qua việc này có được không?"
"Ông là cái thá gì?" Tống Du lưu luyến buông tay Dung Thời, cười khẩy: "Tôi suýt bị hại chết trong nhà ông còn chưa tính, vậy mà ông dám đề cập tới chuyện ơn nghĩa à?"
Lâm Cảnh đen mặt.
"Chỉ là có Omega uống quá say rồi tới gõ cửa phòng cậu mà thôi, sao trong miệng cậu lại trở nên nghiêm trọng như vậy?"
Tống Du: "Đã có rất nhiều vụ ám sát bằng cách lợi dụng chất dẫn dụ, có cần tôi phải nêu từng ví dụ ra không?"
Quyết định của Tống Du từ trước đến nay không thể nghi ngờ.
Toàn bộ Omega đều bị khống chế mang lên xe của đội cảnh vệ.
Chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống, Tống Du chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cậu quay đầu nhìn Hạ Niệm, ánh mắt ôn hòa.
"Chờ lúc nào rảnh tôi sẽ tìm cậu, chúng ta còn chưa ôn chuyện cũ đâu."
Hạ Niệm đồng ý với gương mặt cứng đờ.
Tống Du rời đi, Dung Thời cũng đi theo.
Mấy người Tần Lạc Trần Thần ăn no, vỗ mông chạy nốt.
Chuyện lớn xảy ra thì ai còn nuốt trôi cơm? Một bàn ăn trước sau lấy cớ lượn sạch.
Tần Triệu nện tay xuống bàn, vẻ mặt tối tăm.
Tống Du có thất thế cũng là hoàng tộc, cho dù âm thầm phản kháng thì bên ngoài vẫn phải phục tùng.
Lâm Cảnh liếc nhìn Hạ Niệm, hai người trước sau rời khỏi phòng ăn đi đến một góc khuất trong vườn hoa.
Vừa đứng lại, Hạ Niệm bị tát lật mặt.
Lâm Cảnh: "Cậu nói không bị phát hiện hả?"
Cậu ta đẩy lưỡi lên má trong, khuôn mặt nóng rát.
"Không bị phát hiện thật mà, Tống Du hành động như vậy bởi cậu ấy cảnh giác quá cao thôi."
Nếu kế hoạch thành công, bây giờ Tống Du đã bị khống chế, căn bản đâu tới nông nỗi này.
Cho dù không thành thì cũng chẳng trái pháp luật, không gây phiền phức nghiêm trọng.
Nhưng ai ngờ Tống Du liệt vào mức độ ám sát, bắt tất cả đi!
Nhỡ tra ra chất dẫn dụ...
"Không thể nào." Hạ Niệm nheo mắt, lộ vẻ ngoan độc: "Hệ thống kết hợp chất dẫn dụ đã được niêm phong từ lâu, nhất định cậu ấy sẽ không nghĩ tới phương diện đó."
Xe cảnh vệ chạy được nửa đường, Tống Du kéo Dung Thời xuống.
Tống Du: "Bọn họ giao cho anh, hãy thẩm vấn kỹ càng."
Đội trưởng: "Vâng."
Dung Thời cố ý hỏi: "Không đi theo xem tình hình thế nào hả?"
Tống Du nở nụ cười khó hiểu: "Có gì hay đâu mà xem? Lâm Cảnh không nể mặt tôi, đương nhiên tôi phải cho ông ta mất thể diện."
Tống Du gửi tin cho Tần Lạc, dẫn Dung Thời lên chiếc xe bay đã chuẩn bị từ trước, phóng thẳng đến quận Thánh Võ.
Dung Thời: "Đi đâu vậy?"
Tống Du thiết lập đường bay: "Tới nhà tôi."
Dung Thời quay đầu nhìn cậu: "Nhà em?"
Tống Du: "Ừ, mua để ở."
Trong cung điện, Tống Kha nhận được cuộc gọi từ biệt phủ của Tần Triệu.
"Nó rất để ý tới Hạ Niệm ư?" Tống Kha cau mày hỏi.
Trợ lý đặc biệt sắc mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, còn chẳng lo diễn kịch, hình như họ là bạn trên mạng nhiều năm, người của chúng ta đang xác minh việc này. Thế nhưng ở League họ cực kỳ thân thiết, với Nhị điện hạ mà nói thật hiếm thấy."
Hồi tưởng sự việc lúc giải đấu diễn ra, Tống Kha tức giận siết chặt ly rượu, đập mạnh xuống nền nhà.
"Tuyệt đối không thể để mối quan hệ của chúng nó tiến triển!"
Lấy Dung Thời làm vỏ bọc để lén lút qua lại với người mình thích.
Tưởng rằng như vậy sẽ gây nhiễu loạn tầm mắt hắn sao? Quá ngây thơ!
Trợ lý: "Hạ Niệm xuất thân đại quý tộc, tuy thế lực dòng họ không lớn lắm nhưng cũng trợ giúp không nhỏ. Nếu việc này truyền ra, chỉ sợ không ít người lại đứng về phe Nhị điện hạ."
Tống Kha sắc mặt tối tăm, lát sau bật cười.
"Đồ tôi chơi dư lại, muốn ngăn cản chả nhẽ gặp khó khăn? Nếu làm cho cậu ta mang thai con của tôi thì cậu ta trốn sao thoát?"
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy ý tưởng này quá tuyệt.
Thứ nhất, có thể đả kích Tống Du, người mình yêu thích lại mang thai đứa con của kẻ thù, bất kể Alpha nào cũng không chịu nổi.
Thứ hai, có thể chặn đường lui, khiến nó không có biện pháp trở mình.
-
Ngôi nhà của Tống Du tọa lạc giữa một biển hoa, diện tích rộng rãi, rất phù hợp với khí chất của cậu.
Dung Thời mở cửa xuống xe, vừa đi về phía ngôi nhà vừa thưởng thức phong cảnh.
"Em chắc chắn Hạ Niệm và Tống Kha không cùng một phe?" Dung Thời hỏi.
Vào nhà, Tống Du đặt tay lên vai hắn cười: "Chắc chắn, tên ngốc Tống Kha kia chỉ muốn giết tôi, nên chẳng đi đường vòng như vậy đâu."
Khóe miệng Dung Thời hơi cong lên: "Cho nên em để hai người chó cắn chó?"
Tống Du: "Anh không cảm thấy họ rất xứng đôi sao?"
Dung Thời ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
"Đúng là rất xứng đôi."
Tống Du: "Tạm thời họ không rảnh mà quan tâm tới chúng ta, ít nhất chúng ta có một ngày nhàn rỗi."
Dung Thời: "Ờ."
Tống Du: "Thái độ thờ ơ gì đây?"
Dung Thời quay sang nhìn cậu: "Em muốn nói?"
Tống Du tựa cằm vào vai hắn, khẽ cười: "Nơi này chỉ có mỗi hai ta, tôi có cả ngày để chậm rãi nghe anh thổ lộ."