Đám người của Phương Hải Ninh rất nhanh đã bao vây căn nhà mà Từ Viên Khang đang ở. Đứng từ xa lấy ống nhòm ra quan sát bà ta quả nhiên thấy được Phan Mỹ Dung đang ngồi trên hiên nhà bên cạnh còn có hộ tá chăm sóc. Phương Hải Ninh ra lệnh cho đám đàn em của Độc Nhãn tấn công vào căn nhà, nhóm vệ sĩ canh gác rất nhanh đã bị xử lý, nghe có động tĩnh Từ Viên Khang lập tức chạy ra bên ngoài, khi anh chạy ra cô hộ sĩ bảo vệ Phan Mỹ Dung đã bị bắn chết, nhưng rất may mẹ anh không vấn đề gì. Mặc dù đã tính toán kỹ càng nhưng an toàn của bà vẫn là thứ anh lo lắng nhất , Từ Viên Khang cảm thấy áy náy khi có ý định để mẹ mình làm mồi câu nhưng đây là ý của bà anh cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc dốc sức bảo vệ an toàn tuyệt đối cho mẹ.
Từ Viên Khang quỳ xuống trước mặt bà hỏi :
" Mẹ à, mẹ không sao chứ. "
Phan Mỹ Dung nhìn con trai mỉm cười : " Không... không sao? " Cũng chẳng biết là do kỳ tích hay là sự cố gắng của bà quá lớn mà bà đã có thể nói chuyện trở lại. Tuy là đã có thể nói chuyện nhưng chưa thể nói những câu quá dài.
" Haha hay cho một tiếng ‘ Mẹ ’, Viên Khang lâu lắm rồi ta không nghe con gọi ta là mẹ. Vậy mà sao bây giờ con lại gọi người đàn bà xa lạ này là mẹ vậy? " Phương Hải Ninh từ đằng xa bước lại hai tay vẫn còn vỗ vào nhau cho tới khi dứt câu nói.
Từ lão gia ở trong nhà thông qua khe cửa ông nhìn thấy vợ mình, trong đầu ông bây giờ có rất nhiều câu hỏi. Vợ ông chẳng phải đang đứng đó sao? Nếu nhue vậy tại sao Viên Khang lại gọi người phụ nữ trên xe lăn là mẹ? Từ lão đưa gương mặt khó hiểu nhìn sang Lãnh Ngạo hỏi :
" Lãnh Ngạo, con nói bác biết này rốt cuộc là thế nào? Mỹ Dung tại sao bà ấy lại ở đây.
Lãnh Ngạo : " Bác Từ, bác cứ xem trước đi đã. "
Từ Viên Khang đứng dậy chắn trước mặt mẹ mình anh nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt mà nói :
" Đủ rồi. Cũng đã lâu lắm rồi, đã tới lúc lột cái mặt nạ dơ bẩn đó của bà ra rồi đấy. "
" Láo xược,Từ Viên Khang tốt xấu gì ta cũng là mẹ của con. Con dám ăn nói với ta như vậy sao? "
Từ Viên Khang nhếch môi cười chế diễu : " Mẹ? Bà thực sự là mẹ của tôi sao?. Mẹ tôi họ Phan. Là đứa con duy nhất của Phan Gia Phan Mỹ Dung vậy bà là ai vậy? "
" Ta chính là Phan Mỹ Dung. Viên Khang ta không cần biết con nghe đâu những thông tin sai sự thật nhưng ta không trách con chỉ cần coi ngoan ngoãn giao người phụ nữ đó cho ta. Ta sẽ tha cho con lần này. "
Từ Viên Khang : " Tha? Phương Hải Ninh bà lại dám nói từ này với tôi sao? Nếu như tôi không đồng ý thì sao? "
" Vậy thì đừng trách ta không niệm tình mẹ con. "
Từ Viên Khang : " Vậy thì mời. " Nói rồi anh rút ra khẩu súng chĩa về phía của Phương Hải Ninh. Ngay lập tức Độc Nhãn và đàn em của hắn cũng rút súng chĩa về phía ăn.
Phương Hải Ninh nhìn Từ Viên Khang và nở nụ cười đắc thắng :
" Con trai à. Đừng chống đối với ta nữa, ngoan ngoãn đi con như vậy chính là lấy trứng chọi đá? Bỏ súng xuống giao bà ta cho mẹ. "
Từ Viên Khang nhếch môi cánh tay trái đưa lên ngoắc ngoắc ngay lập tức từ trong căn nhà nhỏ hai tren thuộc hạ của anh dẫn ra một người phụ nữ, người này không ai khác chính là Nhậm Doanh Doanh.
Phương Hải Ninh sau khi thấy cô ta mặt liền biến sắc :
" Từ Viên Khang mày đang làm gì vậy? Mau thả con bé ra. "
Từ Viên Khang : " Nếu tôi nói không thì sao? "
" Mày điên sao? Nó đang mang thai là con của mày đấy mày nhẫn tâm thấy hai mẹ con nó chết trước mặt mày sao? "
Từ Viên Khang : " Haha, Nhẫn tâm đương nhiên tôi có thể bởi vì đứa trẻ này căn bản không phải con tôi. Nếu như là vợ con tôi tôi đương nhiên sẽ không nhẫn tâm. " Nói rồi anh liền nổ súng về phía Nhậm Doanh Doanh, viên đạn bắn thủng sàn gỗ dưới chân cô ta, Nhậm Doanh Doanh sợ hãi mà khóc thét. Cô ta nhìn về phía Phương Hải Ninh cầu cứu :
" Mẹ nuôi... mẹ mau cứu con... cứu con với. "
Từ Viên Khang : " Phương Hải Ninh bà làm sao vậy? Nhìn thấy đứa con gái của mình khóc lóc như vậy bà không thấy đau lòng sao? " Nhậm Doanh Doanh không biết Từ Viên Khang đang nói gì cô ta nhìn về phía anh mà gào lên :
" Từ Viên Khang anh nói điên khùng gì vậy? Mẹ tôi không phải đã mất rồi sao? Mất 20 năm trước bà mất vì cứu mẹ anh. Anh và gia đình anh nợ tôi các người đều nợ tôi. "
" Nhậm Doanh Doanh cô sai rồi anh ấy không nợ cô cái gì cả? 20 năm trước mẹ cô không hề chết, bà ta vẫn còn sống hơn nữa con đang đứng trước mặt cô. Bà ta vẫn luôn ở bên cô dưới thân phận là mẹ nuôi của cô. " Trình Lạc lúc này mới bước ra cô nhìn thẳng vào Nhậm Doanh Doanh mà nói ra những chuyện này.
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu liên tục dường như lượng thông tin này đối với cô ta là quá tải :
" Không đâu. Các người lừa tôi. Tôi không tin đâu. "
Trình Lạc : " Vậy thì cô chống mắt lên mà xem đi. Bản giám định quan hệ huyết thống này đã nói lên tất cả " Vừa nói Trình Lạc vừa dơ tờ giấy xét nghiệm trước mặt Nhậm Doanh Doanh, sau khi nhìn rõ ràng kết quả cô ta vẫn muốn vớt vát tý gì đó :
" Mẹ nuôi... mẹ nói gì đi chuyện này không phải là thật mẹ nói đi. "
Phương Hải Ninh vẻ mặt đầy tức giận nhìn về phía Từ Viên Khang bà ta không khẳng định cũng không phủ định chỉ tức giận mà lên tiếng :
" Từ Viên Khang mau thả con bé ra tao sẽ tha chết cho chúng mày. "
Từ Viên Khang : " Bà làm Sao vậy? Không làm người mẹ hiền nữa à? Trở mặt rồi sao? Phương Hải Ninh hôm nay là ngày tàn của bà đấy. "
" Phương...Hải Ninh đừng hòng hại nó... " Từ Viên Khang vừa dứt câu thì Phan Mỹ Dung cũng khó nhọc mà lên tiếng, bà nhìn thẳng vào người đàn bà phía trước mà nói, nhưng dường như lời nói của bà không có tác dụng hay ảnh hưởng gì tới bà ta. Phương Hải Ninh dùng ánh mắt thâm độc nhìn vào Phan Mỹ Dung ta ta gằn giọng :
" Mày nói chuyện được rồi sao? Nhưng hôm nay cũng là ngày cuối cùng mày được mở miệng nói chuyện đấy. " Nói dứt câu bà ta vẫy tay ra hiệu cho Độc Nhãn xông lên. Đúng lúc này Từ lão đạp cửa chạy ra ngoài ông hướng đám người phía trước mà hét lớn :
" Tất cả các người dừng tay lại cho tôi. " Phương Hải Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cho người dừng tay lại, bà ta chết trân nhìn về phía Từ lão gia miệng lắp bắp nói :
" Viên Minh... sao, sao anh lại ở đây. Bây giờ không phải anh đang ở bệnh viện sao? "
Từ Viên Khang : " Là tôi đã đưa ông ấy tới đây đấy. " đoạn ranh quay về phía ba mình rồi nói tiếp :
" Ba à! Ba hãy nhìn cho kỹ người đàn bà bên cạnh ba bao năm qua. Thực ra chỉ là một con thú đội lốt người mà thôi, bà ta tàn nhẫn vô tình, phản bội bạn bè vứt bỏ chồng con. Người đàn bà này độc ác tới nỗi rắn rết cũng xin chào thua, bây giờ ba đã nhìn rõ chưa. Người này mới chính là vợ của ba, là mẹ của con. Hơn 20 năm qua bà ấy đã bị người đàn bà này giam cầm dùng thuốc khiến cho tứ chi không thể hoạt động chỉ với một mục đích để cho mẹ thấy ba và bà ta đã ân ái như thế nào. " Vừa nói Từ Viên Khang vừa chỉ vào Phan Mỹ Dung, bà ấy không thể làm gì hơn ngoài việc rơi lệ. Từ lão gia dưới sự chỉ trích của con trai ông cũng rất đau lòng, ông bước từng bước nặng nhọc tới bên cạnh Phan Mỹ Dung. Ông quỳ thụp xuống sau khi nhìn thấy dung mạo của bà thì sự dằn vặt cùng hối hận trong ông mới dâng tới đỉnh điểm, nước mắt Từ lão gia rơi xuống mu bàn tay bà, ông nghẹn ngào nói :
" Mỹ Dung... Mỹ Dung à... tôi... " Từ lão gia chỉ có thể gọi tên bà, ba chữ ‘ tôi xin lỗi ’ ông không có cách nào thốt ra thành lời.