Phương Hải Ninh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt bà ta xiết chặt bàn tay quát :
" Các người nói dối, ngụy tao một vở kịch lớn như vậy các người có ý gì đây. Viên Minh anh đừng để bị đám người này lừa gạt em là vợ của anh, là người đầu ấp tay gối với anh... Chẳng nhẽ anh không nhận ra sao? "
Phương Hải Ninh bà ta cứ như một mụ điên hướng về phía Từ lão gia mà gào lớn, một lát sau ông mới từ từ đứng dậy, Từ lão gia nhìn về phía Phương Hải Ninh mà nói :
" Tại sao lại làm như vậy? Tại sao chứ? Tại sao cô lại khiến cho cô ấy trở nên như vậy? Cô còn tính lừa gạt tôi tới bao giờ nữa đây hả Phương Hải Ninh? Cô có biết không sau khi tôi tìm được vợ mình sau nhiều tháng mất tích tôi đã rất vui mừng, tôi bỏ qua hết không quan tâm tới sự thay đổi của cô. Một mực yêu thương cô vì tôi nghĩ cô là vợ tôi. Mặc cho tôi có phát hiện ra nhưng biểu hiện lạ của cô tôi cũng tự đánh lừa bản thân mình rằng ‘ Vợ mình đã lâu mới trở về nên có chút kỳ lạ mà thôi. Không sao đâu. ’ Sau dần thì cô cũng bình thường tôi cũng đã có thể chấp nhận được, Nhưng Viên Khang nó lại khác tình cảm giữa hai người ngày càng xa cách nó đối với cô là bằng mặt không bằng lòng, nhưng vì tôi thương vợ mình mà quát mắng nó thậm chí ra tay đánh nó. Chỉ vì tôi nghĩ cô còn bị dư âm của vụ tai nạn ảnh hưởng nên tính cách mới có chút thay đổi. Nhưng tại sao cô lại làm như thế này? Tại sao cô lại hãm hại gia đình tôi như vậy?"
Trước sự chất vấn của Từ lão Phương Hải Ninh vẫn không chịu thừa nhận :
" Viên Minh anh đừng nghe bọn họ nói bậy. Em là vợ của anh là Phan Mỹ Dung, anh không nhận ra em sao? "
Từ lão gia : " Phải tôi không nhận ra. Đôi mắt này đã đui mù 20 năm mới không nhận ra bà chính là kẻ giả mạo. "
Chuyện đã tới nước này hết đường chối cãi nên Phương Hải Ninh đành phải thừa nhận :
" Được nếu đã đi tới bước đường này thì tôi cũng nói luôn. Đúng vậy, tôi không phải là Phan Mỹ Dung thì đã làm sao? Anh chất vấn tôi vì sao lại làm như vậy phải không? Là bởi vì tôi yêu anh, tôi đã đen lòng yêu anh khi thấy anh ngay ngày đầu tiên tại hôn lễ của hai người,. Nhìn anh và cô ta cùng nhau bước vào lễ đường tôi đã thề cho dù phải trả bất kỳ cái giá nào tôi cũng phải có cho được anh, và tôi đã thành cô chúng ta đã sống với nhau rất hạnh phúc không hay sao? "
Từ lão gia : " Đó là bởi vì tôi nghĩ cô Mỹ Dung. "
" Thì tôi cũng là Mỹ Dung mà, anh nhìn đi từ trên xuống dưới tôi đều giống cô ta, hơn nữa giống đến từng cái bớt. Từ Viên Minh anh hay thắc tại sao tôi lại hay vắng nhà đi một thời gian, mà một khi đi thì đi tới vài ngày thậm chí và tuần phải không? Bây giờ tôi nói cho anh biết tôi đi phẫu thuật chỉnh hình đấy. Để giữ được diện mạo này anh biết tôi đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ hay không? "
" Đâu ai bắt bà phải làm như vậy. Tất cả đều là sự ngu ngốc của bà, cái mà bà cho à ‘ tình yêu ’ đó thật rẻ tiền. " Băng Tâm đứng nhìn bà ta nói mà cô thấy ngứa tai không kiềm được mà nói ra sự tức giận của mình. Một tên đàn em của Độc Nhãn nghe vậy hắn nâng cây mã tấu trong tay lên định chạy về phía Băng Tâm, nhưng chưa kịp bước đi đã ngã xuống, giữa trán xuất hiện một lỗ thủ máu từ lỗ thủ đó chảy ra không ngừng. Hắc Ảnh thu lại khẩu súng vẻ mặt rất nghiêm chỉnh giống như là người vừa rồi ra tay không phải là cậu.
Nhìn đàn em chết trước Độc Nhãn tức giận hắn dơ khẩu súng về phía Hắc Ảnh mắng chửi :
" Thằng khốn mày dám... "
Hắn ta chưa kịp nói xong đã ôm lấy một bên tai la lớn vì đau, máu theo khe hở của ngón tay chảy xuống nhuộm đỏ cả một cánh tay.
Hắc Ảnh : " Ở đây. Không có chỗ cho mày lên tiếng. " Hắc Ảnh vừa dứt câu ở bên ngoài lập tức tràn vào hơn 10 người vệ sĩ mặc đồ đen trên tay bọn họ ai cũng có súng. Đám đàn em của Độc Nhãn thấy số người vừa tới ít gấp mấy lần bọn họ nên họ huyênh hoang tự đắc Phương Hải Ninh nhìn đám người mới tiến vào rồi lại nhìn về phía Từ Viên Khang :
" Là mày cố tình gài tao? "
Từ Viên Khang : " Tôi không gài bà. Nếu trách chỉ trách bà quá ngu, quá vội vàng. Bà vì muốn giết được mẹ tôi nên không từ thủ đoạn muốn trách thì trách bà mà thôi. "
" Được đã vậy thì hôm nay trong chúng ta chỉ có một người được sống. Tao sẽ không tha cho chúng mày đâu. "
Nhậm Doanh Doanh lúc mới dần dần ngước mặt lên, đôi mắt cô ta đã ngập nước từ bao giờ, cô nhìn thẳng vào Phương Hải Ninh mà hỏi :
" Bà thực sự là Phương Hải Ninh sao? "
Bà ta nghe câu hỏi này chần chừ một lát mới gật đầu.
Nhậm Doanh Doanh : " Tại sao bà lại đối xử với tôi như vậy? Vì một người đàn ông mà bỏ chồng, bỏ con. Bà để tôi thành cô nhi không nơi nương tựa, bà lại đi phẫu thuật trở thành một người khác quay trở lại nói rằng nhận tôi làm con nuôi. Chuyện này có nực cười quá không vậy? Bà bắt tôi phải gọi mẹ ruột mình là mẹ nuôi? "
" Doanh Doanh mẹ xin lỗi... "
Nhậm Doanh Doanh : " Xin lỗi, xin lỗi có ích sao? mặc dù khi còn nhỏ bà rất yêu thương tôi nhưng trong lòng tôi vẫn nhung nhớ tới người mẹ đã mất. Mà ngay hôm nay tôi lại nghe được tin mẹ mình vẫn còn sống và còn biết mà ta chính là cội nguồn của một âm mưu thâm độc. Bà thật quá đáng sợ rồi. "
" Doanh Doanh con hãy hiểu cho mẹ... Con cũng đã yêu mà cho nên con phải hiểu mẹ chứ? Để có được tình yêu của ông ấy mẹ chấp nhận hi sinh tất cả. "
" Bao gồm cả tôi sao? " Nhậm Doanh Doanh hướng về phía Phương Hải Ninh quát lớn.
" Phải. " Phương Hải Ninh nói trong vô lực. Đoạn Phương Hải Ninh nhìn về phía Từ lão gia hạ giọng :
" Viên Minh, bao nhiêu năm qua anh không cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh sao? Em đối với anh là thật lòng mà vì anh, em có thể biến thành bất cứ ai! Làm bất cứ việc gì chỉ cần anh vui lòng."
Từ lão gia : " Phương Hải Ninh cô nói cô yêu tôi? Yêu tôi mà chia cắt gia đình tôi hãm hại vợ tôi? Biến tôi trở thành một kẻ ngu, một kẻ có mắt không tròng trong xuất 20 năm. Tình yêu này của cô khiến tôi cảm thấy sợ hãi, khiến tôi ghê tởm."
Phương Hải Ninh nghe như vậy bà ta phá lên cười :
" Haha ghê tởm? Anh ghê tởm sao? Viên Minh lời nói của anh khiến em đau lòng đấy. "
" Đủ rồi ... Cô... đầu thú và... kết thúc tất cả đi... " Chứng kiến toàn bộ sự việc cuối cùng Phan Mỹ Dung cũng lên tiếng.
Phương Hải Ninh nở một nụ cười khẩy : " Kết thúc, tao cũng muốn kết thúc lắm đấy, chỉ cần mày chết đi thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi, giết hết cho tao " Lời nói vừa dứt bà ta ra hiệu cho đàn em của Độc Nhãn xông lên.
Nhận được cái gật đầu của đại ca mình lũ đàn em của hắn ta lập tức dương cao mã tấu, dao, kiếm trong tay mà lao về phía đám người của Từ Viên Khang, vệ sĩ thấy vậy liền ra tay đánh trả, hai bê rất nhanh đã lao vào cuộc ẩu đả.
Nhậm Doanh Doanh vô tình bị quấn vào trong đám người, cô ta sợ hãi ôm lấy bụng mình tìm chỗ trốn, tiếng súng đạn, tiếng đao kiếm va vào nhau tạo ra một khung cảnh đầy hỗn loạn. Một người trong số đám đông cầm cây con dao hăm hăm tiến về phía Nhậm Doanh Doanh cô ta sợ hãi lùi liên tục về phía sau, Trình Lạc vô tình thấy được sự việc này cô không nghĩ nhiều liền chạy về phía của Nhậm Doanh Doanh. Trình Lạc dùng sức đẩy mạnh người đàn ông kia khiến hắn ta rơi ra khỏi lan can cứu thoát Nhậm Doanh Doanh
khỏi lưỡi dao sắp chém tới, nhưng bất cẩn thay Nhậm Doanh Doanh lại trượt chân mà ngã ra bên ngoài.
Trình Lạc nhanh tay nhanh mắt chạy tới bắt lấy được cánh tay cô ta, cô dùng hết sức kéo cô ta lên nhưng không được, Trình Lạc nhìn Nhậm Doanh Doanh an ủi :
" Nhậm Doanh Doanh cô cố lên đừng buông tay tôi, hãy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng cô, nắm thật chặt tay tôi. "
Nhậm Doanh Doanh nhìn Trình Lạc kiên quyết gật đầu. Tuy chỉ là ở tầng hai không quá cao nhưng bây giờ Nhậm Doanh Doanh đang mang thai nếu ngã từ đây xuống đứa trẻ e rằng sẽ khó mà dữ được.
Từ Viên Khang đưa mẹ anh tới nơi an toàn khi quay lại đã không thấy Trình Lạc đâu anh lo lắng tìm kiếm xung quanh thì thấy bóng dáng cô đang nửa nằm trên lan can, hơn nữa anh còn thấy Phương Hải Ninh trên tay cầm con dao đang tiến về phía Trình Lạc. Từ Viên Khang liền nhanh chân chạy tới bà ta thấy anh lại như phát điên mà chạy nhanh hơn về phía Trình Lạc, khi con dao sắp chạm vào người cô liền dừng lại. Trình Lạc xoay người thì thấy Từ Viên Khang đang dùng tay mình nắm thật chặt con dao, máu từ tay anh chảy xuống lưỡi dao rồi nhỏ giọt xuống mặt đất. Từ Viên Khang nhân lúc này đạp thật mạnh vào bụng bà ta, Phương Hải Ninh bị một cú đạp của Từ Viên Khang thì đau đớn ôm bụng nằm rạp trên mặt đất miệng nôn ra máu tươi.
Sau khi xử lý xong bà ta anh quay lại giúp Trình Lạc kéo Nhậm Doanh Doanh lên.
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc em không sao chứ? " Trình Lạc nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu thấy cô không sao anh mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đám người của Độc Nhãn cũng đã bị khống chế người chết kẻ thì chỉ còn nửa cái mạng, còn nhóm vệ sĩ của Từ Viên Khang thì không hề tổn thất một ai cùng lắm chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Độc Nhãn bị Hắc Ảnh dẫm đạp dưới chân hắn ta nhìn cậu bằng ánh mắt sợ hãi liên tục xin tha, Hắc Ảnh nở nụ cười rạng rỡ nhưng lời nói lại vô cùng ác độc :
" Tha mạng cho mày sao? Không được đâu. Kẻ nào dám động tới người của Thiên Long Bang đều phải sống không bằng chết. Đưa đi. " Hắc Ảnh vừa nói xong thì thuộc hạ của cậu liền bước tới kéo đám người của Độc Nhãn đi xuống.
Nhậm Doanh Doanh cũng đã được đưa tới bệnh viện, bây giờ chỉ còn lại Phương Hải Ninh nằm trên mặt đất.