“Chú đừng kết hôn được không?.. Chú kết hôn cháu buồn lắm... ”
Lâm Miên Nhi buồn bã nói với anh đôi mắt chứa đầy vẻ u sầu nhìn chằm chằm anh, chờ đợi câu trả lời từ anh. Nghiêm Minh nhìn cô anh hiểu cô đau lòng cô buồn bã những anh không thể thay đổi được gì cả. Nghiêm Minh ngồi xuống giường xoa đầu cô an ủi.
“Miên Nhi ngoan cháu còn trẻ ở ngoài kia còn rất nhiều người có thể yêu thương che chở cháu.”
“Tôi lớn tuổi rồi phải lập gia đình không thể yêu thương cháu được.”
Lâm Miên Nhi cầm tay anh cắn môi lắc đầu, cô nói:
“Hức... Cháu không cần người khác đâu cháu chỉ cần chú thôi. Chú... Chú cưới cháu được không?”
Nghiêm Minh lặng người nhìn cô. Anh đương nhiên cũng rất muốn cưới cô muốn yêu thương che chở cô nhưng gia đình anh không cho phép anh làm điều đó. Anh phải kết hôn với Nhiễu Y để thực hiện trách nhiệm con trưởng Nghiêm gia.
Lâm Miên Nhi nhìn anh trông chờ đầy hi vọng, chỉ cần anh muốn cô đều có thể làm theo, nghe theo.
Nghiêm Minh nhìn cô rồi xoa đầu.
“Đi tôi đưa cháu đi ăn trưa.” Nói xong anh đi ra khỏi phòng.
“Chú.”
Lâm Miên Nhi hét lên trong tuyệt vọng. Tại sao chứ? Tại sao anh không cho cô cơ hội? Tại sao anh phải lạnh nhạt gạt bỏ nó sang một bên như vậy? Rõ ràng anh có tình cảm vậy tại sao anh không đón nhận nó?
Hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Lâm Miên Nhi đau lòng cô lau nước mắt đứng dậy cầm túi xách của mình đeo lên. Lúc đến cửa phòng cô nhớ đến khung ảnh của mình liền quay người vào lấy rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Minh ở dưới phòng khách chờ cô thấy cô xuống tưởng cô đã đồng ý đi ăn trưa.
Nhưng Lâm Miên Nhi lại lướt qua người anh coi anh như không khí. Nghiêm Minh không hiểu gì lên tiếng hỏi:
“Cháu lại làm sao vậy?”
“Cháu không sao, bây giờ cháu đi về từ sau chú sẽ không cần nhìn thấy cháu nữa.”
Giọng nói lạnh nhạt của cô vang vào tai anh. Nghiêm Minh nghe xong hơi tức giận đi đến kéo cô lại.
“Khoan đã.”
“Bỏ ra.”
“Chú có nghe không? Bỏ ra!!” Lâm Miên Nhi khó chịu hét lên. Cô ghét anh từ giây phút này ghét anh.
Nghiêm Minh sững người lại nhưng vẫn không bỏ ra. Đột nhiên mắt anh nhìn thấy tay cô đang cầm khung ảnh, không nói gì Nghiêm Minh liền giật lại.
“Cháu định ăn trộm đồ của tôi đấy à?”
Lâm Miên Nhi đột nhiên bật cười.
“Ăn trộm? Chú có nhầm không đây là ảnh của tôi chẳng liên quan gì tới chú cả.” Lâm Miên Nhi giật lại khung ảnh trên tay anh.
“Cháu để ở chỗ tôi là đồ của tôi.” Nghiêm Minh hơi tức giận lên tiếng.
“Ha, vậy thì chú giữ đi.”
*Xoảng.*
Lâm Miên Nhi dứt khoát ném thẳng khung ảnh xuống sàn nhà làm nó vỡ tan tành. Những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên sàn nhà đèn lên ảnh cô. Lâm Miên Nhi cúi người cầm ảnh mình lên xé ránh ngay trước mặt anh.
“Chú giữ đi.”
“Rác này tôi không cần.”
Nói xong Lâm Miên Nhi lạnh lùng quay người rời đi. Nghiên Minh đứng im tại chỗ muốn đuổi theo giữ cô lại nhưng bàn chân lại như dính xuống sàn không thể cử động.
Lâm Miên Nhi lại lần nữa lang thang trên đường may mắn lần này trời không đổ mưa.
“Cô gái có cần đi nhờ xe không?”
Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng cô. Lâm Miên Nhi theo bản năng quay người lại nhìn. Hóa ra là Vương Hiên.
“Không cần đâu, cám ơn anh.”
“Thật sự không cần sao? Hay cô chê tôi không muốn lên xe? ”
“Không phải đâu... Chỉ là... ”
Vương Hiên cười nhẹ nhìn cô.
“Chỉ là sao?”
Cuối cùng trước lời năn nỉ của Vương Hiên Lâm Miên Nhi đã đồng ý lên xe. Trong xe cô chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ không nói gì.
“Cô thất tình à?”Vương Hiên tò mò hỏi.
Lâm Miên Nhi cười nhạt rồi trả lời. “Tôi làm gì có tình yêu để mà thất tình.”
“À, người đàn ông khi nãy... ”
“Anh ta sao? Anh ta là một người đàn ông đã có chủ là người tôi không thể với tới mãi mãi không thể với tới.”
Giọng nói của cô lạc hẳn đi trong lời nói chứa rõ nỗi buồn chất chứa không thể nói. Lâm Miên Nhi nhằm mắt lại để cho tâm trạng ổn hơn không suy nghĩ về người đàn ông tệ bạc đó nữa.
Vương Hiên biết ý cũng không hỏi gì nữa yên lặng lái xe đưa cô về.