Nhưng, sau khi biết là Trần Thương, lão Trần lại trở nên vô dụng!
Đúng lúc kiểm tra phòng cho Thạch Na xong, lão Trần cầm mấy cái lịch kẹp bệnh đưa tới, mỉm cười nói:
- Viện Trần, cầm cho tốt, nếu rơi trên mặt đất cậu phải đóng dấu đơn xét nghiệm một lăn nữa.
"Trần Thương nghiến răng nghiến lợi, giận mà không dám nói gì!
Nhưng La Châu tự nhiên nhìn ra được quan hệ Trần Thương với lão Trần, có chút ao ước.
Cười nói:
- Đây, cho em đi.
Trần Thương cười nói:
- Không có chuyện gì, cầm quen rồi, em nhìn hai bắp chuột của tôi nè, nhờ ôm ca bệnh mà có được!
Chọc cho phòng làm việc một trận cười vang.
Chỉ căn có đại Trần tiểu Trần ở đây, phòng làm việc này như xưa nay sẽ không thiếu hụt tiếng cười nói.
Người bệnh của lão Trần tương đối nhiều, trong đó còn bao gồm Vương Dũng, vì lẽ đó kiểm tra phòng cũng không phải một khoảng thời gian ngắn.
Đúng lúc buổi sáng vừa vặn có một người bệnh bị ngoại thương tay, An Ngạn Quân dẫn Giang Đào mới tới quyết định trước khi phẫu thuật, trở lại kiểm tra phòng.
Thế là, hai người kết bạn rồi đi phòng phẫu thuật.
Giang Đào trên đường đi không ngừng nghe ngóng về Trần Thương, An Ngạn Quân không thích nói chuyện, nhưng ngẫu nhiên vẫn trả lời đôi lời
Người trẻ tuổi không giữ được bình tĩnh, trông thấy người khác lợi hại, luôn nhịn không được sinh lòng ghen tị, trong lòng nhiều hơn mấy phần so sánh, chuyện này cũng bình thường, ai không có cái lòng tranh cường háo thắng nha?
Huống chỉ còn là tiến sĩ vừa mới tốt nghiệp, Giang Đào tràn ngập nhiệt huyết muốn khoe khoang kỹ năng để tiến lên vị trí bên trên!
Đồng thời An Ngạn Quân không cảm thấy đây là chuyện xấu, người trẻ tuổi phải có tinh thần phấn chấn của người tuổi trẻ.
Lại nói, có đôi khi, so sánh hợp lý và cạnh tranh là trợ giúp phát triển.
Nhưng...
An Ngạn Quân liếc tiến sĩ trẻ tuổi Giang Đào, không nhịn được muốn thuyết phục một câu, cậu có thể so với người khác, thậm chí có thể cùng so, nhưng... tuyệt đối không nên so với Trần Thương, nên lựa chọn mục tiêu thích hợp.
Dù sao... cậu ta mà so với Trần Thương sẽ không, được gọi là so sánh, mà gọi là bị ngược đãi!
Tìm đối thủ cạnh tranh không phải chuyện xấu.
Nhưng cậu ta tìm người làm đối thủ mãi mãi không thể thắng được, đây xem như không phải chuyện gì tốt.
Nhưng, nhìn thấy Giang Đào bừng bừng ý chí, An Ngạn Quân nhịn không được thở dài, không nói thêm điều gì.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, mình nói cũng không nhất định tin.
Nghĩ tới đây, An Ngạn Quân muốn nói lại thôi, người trẻ tuổi, không gặp gian khó, sao có thể biết rõ khiêm tốn?
Có lẽ đây không phải chuyện gì xấu?
Cậu nhìn tuổi tôi đã lớn như vậy, dù chăm chỉ, còn phải gọi viện Trần một tiếng lão sư đây!
Nếu như cậu cảm thấy không tin... Cậu đi Nhân Dân Tỉnh nhìn xem, đàn em tôi còn lớn hơn tôi mười mấy tuổi đấy, đó là phó chủ tịch ngoại khoa tay tỉnh Đông Dương chúng ta đấy!
Vì lẽ đó!
Khiêm tốn là chuyện tốt.
Khiêm tốn có thịt ăn!
Vốn dĩ trong lòng chủ nhiệm An thật ra cũng là lạ, nhưng vừa nghĩ tới đàn em Đàm Trung Lâm của mình là chủ nhiệm khoa ngoại tay tại Nhân Dân tỉnh, lập tức đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều!
Rồi khóe miệng nở nụ cười quái dị.
Mà lúc này Đàm Trung Lâm tại khoa ngoại tay ở tỉnh Nhân Dân xa xôi chuẩn bị làm phẫu thuật bỗng cảm giác sống lưng lạnh lẽo, luôn cảm thấy có người nhớ thương chính mình.