Chỉ một chữ, nhưng đã bao hàm tất cả oán khí trong người Trần Thương lúc này, một chữ đã bao hàm tất cả những cái gọi là không cam tâm trong Trần Thương.
Con mẹ nó chứ, anh đường đường là một bác sĩ, bác sĩ cấp cứu!
Còn mặt mũi nữa sao?
Có thể trở nên có trách nhiệm hơn chút không?
Lúc này, Thường Lệ Na cầm bệnh án người bệnh chạy tới.
- Bệnh nhân nam 62 tuổi, khi đến bệnh viện ngực. đau một giờ, làm điện tâm đồ, nhìn thấy ST-T rõ ràng có đoạn thay đổi, nhưng khi rút máu xét nghiệm Troponin thì vẫn bình thường, người bệnh là người bị cao huyết áp, lần này lại đau ngực, khả năng mắc hội chứng sơ vữa động mạch vành cấp tính là rất lớn.
Trần Thương và Triệu Kiến Hải nhịn không được. liếc nhau.
Là đàn ông đã bước đến tuổi già, đau ngực, chắc chân việc đầu tiên cần cân nhắc chính là nhồi máu cơ tim.
Đây là suy nghĩ cấp cứu vô cùng đơn giản.
Sở dĩ người bệnh ở lại bệnh viện, chắc chắn là lo lắng vấn đề nhồi máu cơ tìm cấp tính phát tác, mặc dù Troponin là bình thường, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.
Hiện tại, lại nảy sinh thêm vấn đề bị sốc tim mạch...
Kỳ thật hậu quả không cần nói cũng biết
Nếu như xác định bệnh nhân là bị nhồi máu cơ tim, nhồi máu cơ tim nếu nghiêm trọng sẽ khiến công năng của trái tim suy kiệt trong nháy mắt, và khi trái tìm không có cách nào để bơm máu, sẽ xuất hiện hiện tượng bị sốc tim mạch, biểu hiện là huyết áp thấp, hô hấp khó khăn, cảm giác sắp chết, vân vân.
Mà tương tự!
Một khi phát sinh vấn đề bị sốc tim mạch, thì chỉ có thể nói là cửu tử nhất sinh!
Mọi thứ tới quá mức đột nhiên, hầu hết mọi người cũng không kịp chuẩn bị bất cứ cái gì
Trần Thương vẫn hành động như cũ, anh không ngừng nén Ngoại lồng ngực cho người bệnh.
Cứ cách mấy phút y tá lại cho một mũi adrenalin, nhưng tâm điện đõ vẫn đứng nguyên, không hề có bất kỳ biểu hiện khởi sắc nào.
Bác sĩ nội khoa tim đã tới, nhưng tiếc là vào giờ phút này sẽ không thể giải quyết được vấn đề gì nữa.
Chỉ có thể đứng nhìn Triệu Kiến Hải, Trần Thương và y tá đang dốc toàn lực cấp cứu!
Giờ phút này, người nhà người bệnh cũng tới, một cậu con trai và ba người con gái, bọn họ đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Thường Lệ Na đã bàn giao bệnh tình.
Cả bốn người ai cũng nôn nóng bất an, nhìn ba cô con gái, trẻ tuổi nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi, còn cậu con trai là em út, nhìn chắc cũng chỉ hơn ba mươi.
Lúc này, cậu con trai đứng ở một nơi riêng biệt, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn cửa phòng cấp cứu.
Còn ba cô con gái thì khóc ồ lên.
...
...
Hiện giờ, bên trong phòng cấp cứu, Triệu Kiến Hải ngẩng đồng nhìn đồng hồ gắn trên tường, đã cấp cứu 40 phút, đoán chừng đừng đùa.
Hắn nhịn không được thở dài, kéo Trần Thương một cái:
- Được rồi.
Sau khi Trần Thương nghe thấy hai chữ này, anh cũng không dừng tay, ngược lại còn tiếp tục ấn thêm mấy lần nữa
Thế nhưng ông ta là người!
Ấn liên tục hơn bốn mươi phút đồng hồ, hai tay lúc này gần như đã mất tri giác.
Nhưng khi nghe thấy Triệu Kiến Hải nói ra hai từ “Được rồi", anh biến sắc.
Anh hiểu rõ điều này có ý vị gì.
Điều này có nghĩa, một sinh mạng đã kết thức.
Tuy là nói làm ở khoa cấp cứu đã thấy qua nhiều lăn sinh ly tử biệt.
Thế như vào thời khắc này, liệu ai có thể có được cái gọi là ý chí sắt đá nữa chứ?
Trần Thương cũng đã thấy nhiều ca cấp cứu thất bại.
Như dù là vậy, vào lúc bản thân để sinh mệnh người ta tuột khỏi tay mình, cảm giác bất đắc dĩ này thật sự khó mà miêu tả được!
Một câu nói được rồi, nghe thì cứ ngỡ như bình thường.
Nhưng thực chất trong lời nói đó, đều là bất đắc dĩ. .
....
Trần Thương xích lại gần người bệnh, khuôn mặt bầm tím, da thịt toàn thân đều đã tím xanh, tứ chỉ lạnh buốt, con mắt mở lớn, không còn phản xạ với ánh sáng....
Tất cả những dấu hiệu này cơ hồ đều đang hướng đến một kết quả rõ rằng.
Đây là dấu hiện nhận thấy người bệnh đã chết.
Trần Thương lập tức thoát lực, ngã xụi lơ trên mặt đất.
Triệu Kiến Hải đứng dậy đi ra bên ngoài, ra ngoài trao đổi với người nhà, đoán chừng sẽ báo tin tức xấu nhất này với người nhà người bệnh.