Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 734: Bách vị tạp trần




Cái này có lẽ sẽ là một thứ khiến người ta khó chịu suốt đêm nay.

Vì dù sao lúc người bệnh được đưa tới đây, người ta vẫn rất bình thường, đột nhiên lại xảy đến chuyện này, người nhà chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Nhưng mấy chuyện kiểu này cũng không phải là ít gặp.

Ai có thể nghĩ tới trường hợp người bệnh có thể té xỉu trong phòng vệ sinh lúc đang đi wc chứ?

Ai có thể nghĩ tới người bệnh cấp cứu mà không có người bồi bảo hộ?

Ai có thể nghĩ tới...

Ai cũng nghĩ không ra!

Sinh mệnh lúc nào cũng yếu ớt như vậy, thế nhưng với tư cách là người làm việc trong ngành y tế này, chỉ căn có thể là sẽ tận tâm tận lực cùng người bệnh nói nhiều một tiếng, đa số là suy tính một chút về người bệnh.

Người bị nhồi máu cơ tim vốn đã rất nguy hiểm, nhất định là phải căn dặn mọi lúc mọi nơi

Trần Thương đứng dậy, hai tay chống trên giường, thế nhưng cánh tay lại có chút bất ổn, tiếp tục té lăn trên đất.

Nghiêm Minh không có ra ngoài, hẳn thậm chí không dám ra ngoài, nhìn thấy Trần Thương ngã sấp xuống đất, muốn chạy tới đỡ.

Bỗng nhiên Trần Thương nén giận đánh ra một quyền!

Đánh thẳng mặt Nghiêm Minh!

- Ông mẹ nó không xứng làm bác sĩ!

Hai mắt Trần Thương rưng rưng, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Minh:

- Ông khoát áo blouse lên người, còn cảm thấy xứng đáng sao?

Nghiêm Minh trăm mặc, ngõi bệt xuống đất, mặc cho máu mũi chảy ồ ồ ra.

Ông còn biết nói gì nữa?

Ông cũng không có giảo biện.

Giảo biện giờ có nghĩa lý gì chứ?

Có lẽ chuyện này và Nghiêm Minh thật sự không có quan hệ.

Nhưng mà, anh sẽ thật sự tin dùng nhân viên y tế có trách nhiệm như vậy sao?

Trần Thương muốn đưa tay lên lau nước mắt, nhưng đến nửa ngày cũng không nâng tay lên nổi,

đành mặc cho hai hàng nước mắt nóng chảy dài.

Có lẽ có ít người cảm giác, thời gian dài sống lâu cùng lâm sàng, sẽ đối với sinh mạng chết lặng.

Kỳ thật, chết lặng không phải đối với sinh mạng, mà chính là đối với hiện trạng chữa bệnh bất đắc dĩ.

Nhưng vô luận là lúc nào, khi đối mặt sinh mệnh giống như thời điểm đồng hồ cát không ngừng trôi qua, một loại muốn bắt lấy lại không ngừng xói mòn. Một loại muốn cấp cứu, nhưng lại cảm giác vô năng vô. lực, thật rất mệt mỏi.

Nghiêm Minh không lên tiếng, máu mũi dính trên quần áo, ông không có để ý tới, mặc cho chúng dính ở bên trên áo blouse trắng.

Bách vị tạp trần.

Ngồi ở đăng kia, hai mắt ông vô thần, suy nghĩ ngàn vạn.

Trong đầu không ngừng mà nhớ lại đủ loại tràng cảnh trong hai ba mươi năm qua.

Đã từng ông cũng giống như Trần Thương, triều khí phồn thịnh, tích cực hướng lên, đối với sinh mệnh có một loại chấp niệm.

Thế nhưng qua thời gian dăn qua ông phát hiện, năng lực của mình càng ngày càng nhỏ.

Tiêu cực?

Lười biếng?

Hay là tâm đã tê rần?

Đều không phải, nhưng cũng đều đúng.

Hơn hai mươi năm chuyện cũ thoảng qua như mây khói, không ngừng hiện lên trong lòng.

Khi đó chữa bệnh tranh chấp, Nghiêm Minh có lỗi không? Có lỗi!

Nhưng lĩnh vực chữa bệnh đúng với sai thật sự có giới hạn rõ ràng như vậy không?

Nghiêm Minh đã từng cảm thấy, không có cái gì quan trọng hơn cứu người.

Quy tắc có quan trọng không?

Khi đó ông cho rằng rất nhiều quy tắc đều là dư thừa, thậm chí những quy tắc này ảnh hưởng tới tiến hành cấp cứu chữa bệnh bình thường.

Về sau mới phát hiện, quy tắc nhưng thật ra là dùng để bảo vệ chính bác sĩ.