Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1450: Ngươi cứu hắn một mạng



Lôi Hổ tính cách nôn nóng, lão đại đang ở bên trong làm giải phẫu, hơn nữa hắn nhớ lại lần đi khám trước, cả một đám bác sỹ bệnh viện không quân và Tổng cục hậu cần gì đó nhìn thấy lão đại đều lắc đầu thở dài nói không thể làm giải phẫu được, cái này khiến hắn không thể không khẩn trương.

Tuy Tần Lạc danh khí rất lớn, hắn cũng rất tin tưởng Tần Lạc nhưng việc trị bệnh cứu người này luôn luôn tồn tại xác suất vạn nhất gì đó. Chỉ cần hơi có chút sai lầm thì tổn thất khó có thề bù đắp được.

"Lôi Tử, mày đừng đi vòng vo nữa. Làm đầu tao choáng rồi đây này. Phòng giải phẫu còn đóng kín cửa, mày có chạy đến cửa ra vào cũng đâu có thể nhìn được cái gì?". Gã chiến hữu của Lôi Hổ là Thanh Oa không kiên nhẫn nói: "Theo tao thì vẫn nên im lặng ngồi chờ một lát. Lão đại cát nhân thiên tướng, trên chiến trường đều có thể đem mệnh nhặt về, cái tiểu phẫu này có gì ghê ghớm đâu chứ?"

"Được rồi. Nếu lão đại cứ như vậy mà nghẻo đi thì đã không phải là lão đại của chúng ta rồi". Một gã chiến hữu khác là Tà Nguyệt cũng lên tiếng phụ họa nói: "Cái lần chiến đấu thứ nhất đó lão đại không phải là đi phía trước sao? Cái đó lần rút lui thứ nhất đó lão đại không phải ở lại cuối cùng yểm hộ sao? Hắn có lúc nào gặp chuyện không may đâu? Chính là lần đó, lão đại bị đám Hầu tử kia vây khốn mà cũng không mất đi một cái lông chân?"

"Tao ngồi không yên". Lôi Hổ buồn bực hờn dỗi nói: "Bọn mày không lo lắng cho lão đại sao, tao đang lo lắng đây này. Bọn mày muốn ngồi yên là việc của bọn mày, tao đi lại là việc của tao?"

"Ai, mày nói như vậy làm tao rất không vui đấy". Thanh Oa nhảy dựng lên mắng: "Sao lại nói "bọn mày không quan tâm đến lão đại" hả? Sao bọn tao lại không lo lắng cho lão đại chứ? Cứ lo lắng là nhất định phải biểu hiện ở trên mặt như mày sao?"

"Được rồi. Lôi Tử, mày đừng có như con chó điên cắn loạn nữa. Tao nói cho mày biết, bọn tao lo lắng cho lão đại không kém gì mày, mày còn dám nói như vậy nữa tao không khách khí đâu".

"Không khách khí thì thế nào?" Lôi Hổ cố nói.

"Không khách khí thì tao đánh mày".

"Đến đi".

"Đến đi".

"Ai sợ ai hả?"

"Đến đây đi".

"Được rồi, được rồi". Thanh Oa thấy Lôi Hổ và Tà Nguyệt có vẻ thật sự muốn đánh nhau thì không thể không đứng ra hoà giải: "Tôi biết rõ các cậu đều khẩn trương, tôi cũng vậy. Lôi Tử có bao nhiêu cân lượng, Tà Nguyệt cũng hiểu mà. Tà Nguyệt có bao nhiêu chiêu thức, Lôi Tử cũng không xa lạ gì. Nếu là đang ở trong đội, các cậu muốn đánh như thế nào, đánh đến ba ngày ba đêm tôi cũng sẽ không thèm để ý nhưng bây giờ đang ở địa bàn người khác. Bọn Tần bác sĩ đang ở bên trong làm giải phẫu cho lão đại. Nếu gây náo động thì sẽ ảnh hưởng tới việc giải phẫu đấy?"

Lôi Tử và Tà Nguyệt cũng không thật sự muốn đánh nhau, bọn hắn bình thường đấu võ mồm đã quen do chỉ dùng phương pháp này mới giải toả được áp lực trong lòng.

Thấy Thanh Oa khuyên can như vậy bọn hắn tự nhiên không thề nào tiếp tục đánh nữa. Hai người hung hăng trừng mắt nhìn nhau sau đó đều thở phì phì ngồi xuống.

Đúng lúc này, đèn Phòng giải phẫu thoáng cái biến thành màu xanh lá cây.

Két

Cánh cử Phòng giải phẫu mö ra, một bác sỹ mặc áo khoác trắng đi ra.

"Rầm Ào Ào"

Lôi Hổ, Thanh Oa cùng Tà Nguyệt ba người thoáng cái lao tới, Lôi Hổ lớn giọng gấp gáp hồ: "Bác sĩ. Lão đại của chúng ta thế nào rồi?"

"Ai". Vương Đào lắc đầu, không có trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Thấy biểu lộ của Vương Đào, ba người Lôi Hổ choáng váng. Bọn hắn nhìn nhau, Lôi Hổ nắm tay Vương Đào gấp giọng quát: "Bác sĩ. Ông nói mau đi. Lão đại của chúng ta làm sao vậy?"

"Chúng ta đã tận lực rồi". Vương Đào bất đắc dĩ nói.

Tất cả mọi người đều không lạ lẫm một màn này, khi đám thầy thuốc từ trong phòng giải phẫu đi ra nói bọn hắn đã tận lực chứng tỏ cuộc giải phẫu này đã thất bại.

"Làm sao có thể?" Lôi Hổ hai mắt đỏ rực lên giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy: "Lão đại của chúng tôi thế nào rồi?"

"Trong quá trình giải phẫu, tim bị ngừng đập...". Vương Dưỡng Tâm tháo khẩu trang dùng thanh âm đau thương nói. Thoáng cái nước mắt Lôi Hổ tràn ra, hắn quay người chạy vào phòng giãi phẫu.

"Ai, tiên sinh, các người không thề đi vào..."

Y tá còn muốn ngăn trở thì lại được Vương Dưỡng Tâm khích lệ nói: "Không sao, cử để cho bọn họ vào xem một chút"

Lúc Lôi Hổ đi vào thì nhìn thấy Chiến Hiệp Ca đang bất tỉnh nằm ở trên bàn giải phẫu, lông ngực xé toang ra còn chưa khâu lại, trái tim hắn hở ra trước mặt mọi người, im lìm không đập.

Tần Lạc mặc áo khoác trắng đang đứng cạnh Chiến Hiệp Ca, hai mắt nhìn chằm chằm vào trái tim Chiến Hiệp Ca, thân thể không nhúc nhích giống như hắn đang dùng mắt phát công để cho trái tim Chiến Hiệp Ca một lần nữa đập lại vậy.

"Lão đại". Lôi Hổ thấp giọng quát.

"Lão đại. Anh mau tỉnh lại đi".

"Tần Lạc, là mày... mày hại chết lão đại của bọn tao, mày trả mạng cho lão đại tao đây".

Tà Nguyệt đang muốn nhào tới đánh Tần Lạc thì Tần Lạc chợt động.

Trong tay của hắn xuất hiện một cây ngân châm, sau đó dùng châm đâm vào tim Chiến Hiệp Ca. Đúng vậy, hắn đơn giản dùng cây ngân châm đâm vào tim Chiến Hiệp Ca.

Tà Nguyệt đang chạy vào vội dừng lại, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tần Lạc."Hắn muốn làm gì? Một người đã chết, chẳng lẽ hắn còn muốn khởi tử hồi sinh hay sao?"

Lôi Hổ lo Tà Nguyệt lại làm chuyện ngu xuẩn quấy rầy Tần Lạc chữa cho Chiến Hiệp Ca nên vội chạy tới đứng phía trước hắn.

Một giây đồng hồ, hai giây, ba giây đồng hồ

Tần Lạc bảo trì tư thế một tay cầm châm, hai mắt nhắm nghiền, thân thể lại một lần nữa ở vào trạng thái bất động.

Lôi Hổ, Thanh Oa và Tà Nguyệt ba người đứng ngây ngốc, mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, giống như trên mặt hắn vừa nở một đóa hoa vậy.

Trong phòng giải phẫu, không khí rất im ắng giống như mấy người bên trong đều bị ma pháp sư sử dụng tĩnh ma pháp đem bọn họ biến thành mấy cỗ điêu khắc vậy.

Một phút đồng hồ, hai phút, năm phút đồng hồ... Ngay lúc bọn Lôi Hổ sắp buông bỏ thì dị biến xảy ra.

Tay Tần Lạc rung động, không, mà là cây châm trong tay Tần Lạc bắt đầu lay động. Không, phải nói là trái tim Chiến Hiệp Ca bắt đầu đập lại.

"Tần bác sĩ, tình huống lão đại của chúng ta hiện tại như thế nào vậy?", ánh mắt Lôi Hổ sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tần Lạc giống như là nhìn mối tình đầu của hắn vậy.

"Cẩn ba tháng thời gian khôi phục trị liệu". Tần Lạc nói: "Những thứ khác, không có gì đáng ngại".

Đông

Lôi Hổ bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tần Lạc, không đợi Tần Lạc kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đã rầm rầm rầm dập đầu ba cái, âm thanh như chuông đồng nói: "Tần bác sĩ, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Cậu đã cứu lão đại chúng ta một mạng, cái mạng Lôi Hố này giờ là của cậu, có việc gì chỉ cẩn nói một tiếng, Lôi Hổ tôi sẽ bán mạng cho cậu".

"Không cần phải khách khí như vậy". Tần Lạc mặt mũi tràn đầy mệt mỏi đỡ Lôi Hổ theo từ trên mặt đất lên vừa cười vừa nói: "Tôi chỉ là làm chuyện nên làm thôi".

Tà Nguyệt mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói: "Tần bác sĩ, là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi quá lỗ mãng rồi, về hành vi vô lễ vừa rồi tôi xin lỗi anh".

Tần Lạc khoát tay áo nói: "Cái đó chứng minh tình cảm của cậu và Hiệp ca rất thâm hậu. Tôi rất vui mừng khi chứng kiến tình huynh đệ như vậy"

Thanh Oa cũng tiến lên tỏ vẻ cảm tạ, thái độ cực kỳ thành khẩn. Hiển nhiên, một cú châm khởi tử hồi sinh kia của Tần Lạc đã triệt để khiến bọn họ rung động, cũng làm cho bọn họ khâm phục.

Để lại ba người canh giữ ở cửa phòng bệnh, Tần Lạc đi ra phòng nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới mấy người Vương Đào và Vương Dưỡng Tâm lại chạy tới, Vương Đào nắm chặt tay Tần Lạc kích động đến nỗi đỏ tía mặt nói: "Quá thần kỳ. Thật sự là quá thần kỳ. Hoa Đà tái thế, Biển Thước trọng sinh cũng không được như thế, một người bệnh tưởng chết rồi mà dưới tay cậu lại một lần nữa toả sáng sinh cơ. Tần bác sĩ, cậu làm như thế nào đấy?"

"Đây là kỳ tích của y học. Đáng hận là chúng tôi lại đi trước một bước nên không có cơ hội chứng kiến thời khắc này", Lý giáo sư rất là tiếc nuối nói.

"Đúng vậy a. Ai có thể nghĩ đến chuyện này chứ? Ai có thề nghĩ đến chứ?" Trương giáo sư cũng phi thường kích động. Vinh dự của Tần Lạc cũng là vinh dự của bọn họ, mỗi người đều rất cảm động.

"Đây là công lao của mọi người Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Nếu chỉ mình tôi thì không làm được. Còn phải cảm tạ các vị mới được".

Tần Lạc vừa nói như vậy, mấy người khác lại không đồng ý liên tục nói bọn chúng tôi đây cũng không làm cái gì mà.

Sau khi hàn huyên một hồi, đám Vương Đào, Trương giáo sư và Lý giáo sư đi ra ngoài trước, trong phòng nghỉ chi còn Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm.

Tần Lạc mỏi mệt nằm ở trên ghế dựa, kéo một tấm khăn trắng che mặt lại. Vương Dưỡng Tâm ngồi ở bên cạnh hắn, yên tĩnh làm bạn. Thật lâu, từ trong tấm khăn thanh âm của Tần Lạc truyền ra: "Tôi làm như vậy có đúng không?"

Vương Dưỡng Tâm khóe miệng nhếch lên nói: "Tôi biết ngay cậu sẽ hỏi vấn đề này".

"Tự tôi cũng không tìm được đáp án". Tần Lạc nói.

"Cậu cứu hắn một mạng". Vương Dưỡng Tâm nói: "Cái này đã đủ rổi".