Nghe xong câu trả lời của Vương Dưỡng Tâm. Tần Lạc cười chúm chím, chỉ có điều chiếc khăn màu trắng trên mặt hắn khiến người ta không cách nào nhìn thấy rõ sắc mặt hắn.
"Cậu cảm thấy anh không làm sai?"
"Không" Vương Dưỡng Tâm quả quyết.
"Liệu chúng ta có dễ dàng tha thứ cho chính minh không?"
Vương Dưỡng Tảm khẽ thở dài nói: "Cần phải có thủ đoạn thích hợp. Hơn nữa bọn họ đã chủ động tiếp xúc với anh, vốn cũng không có ý tốt lành gì cho cam. Kết quả cuối cùng là cứu được cái mạng anh ta. Đáng ra anh ta phải cám ơn anh. Đây là cục diện hai bên đều thắng. Chúng ta là thầy thuốc không phải là thánh. Em hiểu anh được hưởng sự giáo dục như thế nào. em cũng được giáo dục giống như anh. Ai bảo chúng ta đều có một người ông tính tình cố chấp?"
"Nhưng quan điểm của bọn họ cũng không thể đại diện cho suy nghĩ của chúng ta. Em hiểu rõ bọn họ đều đúng, thầy thuốc cần có trái tim của bậc cha mẹ, hẳn nên chí công vô tư, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tính mạng con người tuyệt đối không được phép dùng thủ đoạn. Em đồng ý nhưng không hoàn toàn chấp nhận. Chúng ta mang bản tính thiện lương đi chữa bệnh cứu người, chúng ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt với người bệnh điều gì. Thế nhưng nếu như có một người bệnh lợi dụng cơ hội chữa bệnh mà mang một ý đồ độc ác với mình, em tuyệt đối sẽ không ngại dùng y thuật để bảo vệ bản thân mình. Nếu như nói chúng ta đi ngược với lương tâm thầy thuốc chi bằng phải nói bọn họ đã vi phạm trách nhiệm của người bệnh trước".
Vương Dưỡng Tâm nhìn Tần Lạc nói: "Chúng ta vì chính bản thân mình chế định ra ước thúc điều lệ, còn người bệnh có bị ước thúc bởi một tầng đạo đức không? Nếu như người bệnh có lai lịch bắt chính vậy thì cần phải làm gì?"
"Được rồi" Tần Lạc kéo chiếc khăn bông trên mặt xuống, sắc mặt hắn hồng hơn nhiều, không tái nhợt, yếu ớt như vừa rồi. "Anh đã bị em thuyết phục".
"Đó là sự thật" Vương Dưỡng Tâm nói. "Anh yêu cầu với bản thân minh quá nghiêm khắc".
"Ôi" Tần Lạc thở dài nói: "Anh chỉ là một tấm gương tốt mà thôi".
"Đúng vậy" Vương Dưỡng Tâm nói: "Bởi vì anh là thần tượng của toàn dân chúng".
Tần Lạc không phủ nhận. Quả thật hắn muốn làm tấm gương tốt, kéo cả nền Trung Y, kéo tố chất nghề nghiệp của người hành nghề. Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, muốn cải thiện nó không phải một ngày, một năm mà có khả năng thành công.
Vương Dưỡng Tâm liếc nhìn cánh cửa phòng, hỏi nhỏ: "Anh làm thế nào mà khiến cho trái tim anh ta chết giả vậy? Anh châm kim vào huyệt nào thế?"
"Em nhìn mà vẫn chưa hiểu sao?" Tần Lạc hỏi.
Vương Dưỡng Tâm lắc đầu nói: "Em đã nhận ra nhưng chưa hiểu rõ ràng. Em biết anh sử dụng Thái Ất Thần Châm nhưng em không nhìn thấy vị trí đâm kim của anh".
Tần Lạc vỗ vỗ vào một vị trí huyệt đạo ở ngực. Vương Dưỡng Tâm gật đầu hiểu ý.
"Tuyệt thế thần kỹ" Vương Dưỡng Tâm tán dương.
"Thật ra Ngũ Long châm pháp cũng có thể làm được" Tần Lạc nói: "Vấn đề là loại châm pháp này quá thiên về hòa".
"Trên thế giới này không có ác pháp, chỉ có ác nhân" Vương Dưỡng Tâm nói. "Nếu như sử dụng trong tay anh, nó có thể dùng để chữa bệnh cứu người. Nếu như rơi vào trông tay kẻ ác, bọn họ nhất định sẽ dùng nó để đi lừa gạt vơ vét tiền bạc của người bệnh. Tốt nhất là không nên truyền ra ngoài. Bây giờ lòng người quá xấu mất rồi".
Trái tim chết giả là lợi dụng ngoại vật khiến trái tim ngừng đập, ít thì trì hoãn được hai, ba phút. Người có kỹ thuật cao thậm chí có thể khiến ngừng đập khoảng hai mươi phút.
Trong quá trình giải phẫu Chiến Hiệp Ca, tim chảy máu là chuyện đương nhiên. Thế nhưng vì nguyên nhân xuất huyết tim khiến trái tim ngừng đập, cuối cùng mấy chuyên gia đều nhận định đây là nguyên nhân tử vong.
Tần Lạc vì lợi dụng kỹ thuật khống chế sự sống chết của Chiến Hiệp Ca. Các bác sỹ thực hiện các biện pháp cấp cứu đều không có hiệu quả. Tận mắt ba chiến hữu của Chiến Hiệp Ca đã nhìn thấy sau khi Chiến Hiệp Ca chết. Tần Lạc diệu thủ thi châm cải tử hoàn sinh, giãi trừ trạng thái "chết giả" này. khiến trái tim của Chiến Hiệp Ca khôi phục nhịp đập như bình thường.
Tần Lạc vốn tới vì có mục đích, nay mục đích đã đạt được nhưng hành động của hắn đi ngược lại với y đức và giáo dục trong nhiều năm của Tần Tranh vì vậy Tần Lạc bị bao vây bởi trạng thái mâu thuẫn cảm giác rất mệt mỏi.
Đây cũng chính là nguyên nhân Tần Lạc hỏi Vương Dưỡng Tâm bởi vì bản thân hắn cũng không thể tự thuyết phục bản thân mình.
Vương Dưỡng Tâm là cháu trai của Thần Châm Vương, mặc dù anh ta không biết Thái Át Thần Châm mang nhiều sắc thái truyền kỳ nhưng Ngũ Long châm pháp của anh ta cũng là kỳ tích trong chốn nhân gian. Hơn nữa anh ta đã nghiên cứu châm pháp nhiều năm, hiển nhiên đã nhận ra Tẩn Lạc dở trò.
Thế nhưng anh ta không để lộ, cực kỳ phối hợp với Tần Lạc diễn trò này.
Là khi anh ta dẫn theo mấy bác sỹ rời khỏi phòng giải phẫu, đau đớn tuyên bố với mấy người Lôi Hổ rằng Chiến Hiệp Ca đã chết.
Là khi mấy người Lôi Hổ muốn xông vào trong phòng, bị y tá ngăn cản chính anh ta đã lên tiếng cho phép bọn họ vào trong.
Anh ta biết Tần Lạc cố tình sắp đặt nên sau khi mấy người Vương Đào rời khỏi một mình ở lại khuyên nhủ.
Có một loại tình cảm gọi là không rời không xa cách.
Vương Dưỡng Tâm hoàn toàn tán thành cách làm của Tần Lạc. Anh ta cảm thấy đây chính là người đàn ông chân chính hiểu được yêu ghét. Nếu như lúc nào cũng giữ một thái độ ngu ngơ để mặc người ta ức hiếp minh, ngược lại còn khiến người khác có cảm giác uất ức.
Tần Lạc cười gượng nói: "Bây giờ anh có chỗ nào được coi là người tốt? Tâm biến thành xấu. Tay nhuộm đỏ".
"Chỉ vì phải bảo vệ tính mạng mà thôi" Vương Dưỡng Tâm nói.
Anh ta dừng một chút, giọng nói trầm thấp ánh mắt sắc bén nói tiếp một câu bổ sung: "Anh không thể chết. Kẻ nào muốn anh chết, chúng ta sẽ khiến kẻ đó chết".
Tần Lạc vỗ vỗ vai Vương Dưỡng Tâm không nói gì.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhỏ.
Bất hạnh thay. Tần Lạc nhận ra tiết tấu quen thuộc.
"Ai đó?" Vương Dưỡng Tâm ngồi yên tại chỗ lên tiếng hỏi.
Không ai lên tiếng.
Tần Lạc cười nói: "Đi ra mở cửa đi. Em không ra mở cửa, cô ấy sẽ không vào". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Dưỡng Tâm nghi ngờ liếc nhìn Tần Lạc, biết hắn đã nhận ra thân phận của khách.
Quả thật anh ta có điều không hiểu. Hai người bọn họ vẫn ngồi bên trong, sao Tần Lạc lại biết được?
Vương Dưỡng Tâm đi ra mở cửa phòng, nhìn thấy hai người phụ nữ đứng trước cửa, thoáng sửng sốt sau đó mỉm cười, gật đầu, rất biết điều đi ra ngoài.
Mã Duyệt đứng ở bên cửa, sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt vào trong phòng, cô lập tức đóng cửa phòng lại.
Váy ngắn màu trắng, áo khoác ngoài màu đen hình cánh én. Đơn giản mà lại không giản đơn model chưa được lưu hành hoàn toàn mang phong cách một cô gái nổi tiếng.
Ánh mắt Tần Lạc dừng lại trên cặp chân dài của Văn Nhân Mục Nguyệt, rất khó có thể rời đi.
Thon dài tinh tế, thẳng tắp, trắng nõn, không một tỳ vết.
Bởi vì công việc hay vì tính cách, Văn Nhân Mục Nguyệt thường ngày vẫn mang một phong cách khá bảo thủ.
Nhiều khi nàng mặc váy dài hay quần dài rất ít khi nàng ăn mặc để lộ đôi chân trần như hôm nay.
Dù vậy mọi người vẫn biết nàng có một thân hình quyến rũ, rung động lòng người.
Thế nhưng không một ai nghĩ sự quyến rũ, hấp dẫn của nàng lại làm chấn động lòng người thế này.
Áo ngắn màu trắng khiến lộ cả xương quai xanh nhỏ, đẹp của nàng, chiếc cổ chữ V như dệt hoa trên gấm, biến khuôn ngực đẹp như cánh bướm bất kỳ lúc nào cũng có thể tung cánh giữa trời không. Qua đó có thể nhận ra các nhà thiết kế thời trang của Văn Nhân Mục Nguyệt lợi hại cỡ nào, hoàn toàn quen thuộc với kích cỡ, dáng người của nàng, khiến quần áo kết hợp rất hoàn chỉnh với cơ thể.
Đồ trang sức trang nhã, trên cổ nàng không đeo bất kỳ cái gì, thật ra trên cổ tay nàng đeo một vòng tay lục lạc bằng bạc trắng, trông rất tin xảo, đẹp mắt.
Hôm nay Văn Nhân Mục Nguyệt đã phá bỏ thói quen ngụy trang trước đây.
Thế nhưng gương mặt của nàng cực kỳ trang trọng, nghiêm túc giống như nữ vương đi vào trong. Lúc này nàng vẫn hoàn toàn mang phong cách một nữ vương.
Tần Lạc không nói Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không nói.
Tần Lạc không mời nàng ngồi mà chính nàng tự ngồi đối diện với Tần Lạc.
Ánh mắt Tần Lạc lại chuyển tới đôi chân nàng, chỗ hai chân khép lại với nhau.
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn vào hai mắt nàng, ánh mắt nàng vẫn lạnh như băng nhìn thẳng vào Tần Lạc khiến hắn đỏ mặt.
Đối với kiểu mắt đối mắt này, Tần Lạc không bao giờ là đối thủ của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Có thể ánh mắt của nàng vô cùng cao ngạo, có thể rất lạnh lùng, nghiêm khắc cũng có thể rất vô tội cũng có thể giả như không quan tâm tới bắt kỳ chuyện gì, Tần Lạc không làm như vậy được.
"Sao em lại tới đây?" Cuối cùng Tần Lạc cũng lên tiếng.
"Đúng lúc tới trại an dưỡng làm việc. Nghe Mã Duyệt nói anh có một cuộc giải phẫu ở đây nên tới xem thế nào" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời rất lãnh đạm.
Khì khì!
Tần Lạc không nhịn được phì cười.
Đúng lúc tới Trại an dưỡng làm việc?
Tần Lạc biết Văn Nhân Mục Nguyệt rất ít khi quan tâm tới chuyện của Trại an dưỡng. Sau khi Long Vương rời khỏi nơi này, nàng rất ít khi để ý tới công việc của nơi này.
Văn Nhân gia mới đại chiến với hai nhà Tần Bạch, lúc này còn biết bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết. Công việc của trại an dưỡng quan trọng hơn những công việc đó sao?
Hơn nữa Văn Nhân Đình lão gia mới vượt qua cơn bệnh nặng. Nếu như nàng có thời gian, nàng cũng chỉ dành thòi gian bên ông mình. Nào cần thiết phải lãng phí ở đây không?
Chính vì vậy đây chỉ là một cái cớ. Nàng biết hắn làm việc ở đây nên tới thăm hắn. Cô gái này, sao mồm miệng nàng vẫn kiên quyết vậy?
"Không được cười" Gương mặt Văn Nhân Mục Nguyệt xuất hiện ráng mây hồng, nàng thẹn quá hóa giận, quát to.
"Ha ha ha"
Tiếng cười của Tần Lạc càng lúc càng to.
Còn có chuyện gì khiến con người ta thoải mái hơn chuyện nhìn thấy giai nhân túng quẫn không?