Với một người có độ nhận định phương hướng một cách kém cỏi như Tần Lạc cũng có thể nhìn ra, chiếc xe quân đội chở hắn không đi đường tiến vào thành phố, cũng không phải đi về hướng đến Lan Đình, mà là đi về phía nam, đi lên đường cao tốc ra khỏi thành phố.
Rõ ràng là bọn họ muốn đưa mình ra khỏi Yến Kinh, sau đó tìm một địa điểm để xử lý.
Đến lúc đó, trời thì cao, hoàng đế thì ở xa, có thẩm vấn thế nào thì cũng tùy ý theo bọn họ hết cả.
Tần Lạc nghĩ bụng, mình thực sự là đã xem thường lòng quyết tâm và khả năng của Thái Tử. Thông thường mà nói, thì càng ở vị trí cao thì người ta lại càng biết giấu kín sự việc trong lòng, vậy mà Thái Tử lại không có tật xấu này.
Về điểm này, Tần Lạc thực sự đánh giá cao hắn ta.
Tần Lạc ngồi ở ghế phía sau của chiếc xe việt dã, hai bên trái phải đều có một người đàn ông mặc đồ đen canh trừng. Họ không hề dùng đến những công cụ như còng tay đối với Tần Lạc, mắt thẳng về phía trước không một cảm xúc gì cả, căn bản là không có bất kỳ giao tiếp gì với hắn cả.
Đối với tình hình khi nãy, khi mà Vương Cửu Cửu giao đấu với họ mà nói, thì Tần Lạc muốn chạy trốn cũng không phải là một việc gì khó khăn, nhưng hắn biết rằng, bọn họ sẽ nổ súng bắn chết hắn.
Nghĩ đến đây, Tần Lạc lại nhớ đển câu chuyện Điền Kỵ Tái Mã mà Vương Cửu Cửu nói với mình. Nếu một con ngựa thượng đẳng như mình mà đi đặt cược cả tính mạng của mình với một đàn ngựa hạ đẳng như thế này thì nhất định sẽ bị nguời ta chửi là ngu xuẩn cho xem.
Đừng có tin những câu chuyện nói vớ vẩn như thế, trên thế giới này người với người bình đẳng, đó là cái máy tuyên truyền dùng để lừa gạt bạn đó. Trong cái thế giới này, thì người vốn được phân thành ba sáu chín..v..v.. Bạn có thể không tin, thì bạn có thể thử phản bác lại xem sao.
Nếu cái mạng nhỏ bé này của mình thực sự là sẽ mất trong tay những người này, phải nói lời chia tay với thế giới phồn hoa và những cô nàng xinh đẹp thì quả là một chuyện thương tâm, làm người ta phải thấy nuối tiếc.
Tần Lạc không muốn chết!
"Không sợ?" Người đàn ông to lớn ngồi ở ghế phụ lên tiếng hỏi. Hắn ta là thủ lĩnh của đám người này, và cũng là người phụ trách chính trong hành động lần này, hắn vẫn ngồi đó hút những điếu thuốc không có logo và luôn quan sát thái độ của Tần Lạc qua kính chiếu hậu .
"Không sợ." Tần Lạc gật đầu nói.
"Vì sao vậy?" Người đàn ông hỏi.
"Trung Quốc của chúng ta có một câu nói, đó là, không làm gì có lỗi với lương tâm thì không sợ quỷ đến tìm vào lúc nửa đêm." Tần Lạc hơi nhếch mép lên, thể hiện một thái độ vô cùng thản nhiên, thoải mái, nói: "Những kẻ xấu xa thì dưới thanh thiên bạch nhật, tất yếu sẽ bị tan thành mây khói mà thôi. Còn những kẻ chuyên đi dùng thủ đoạn để lừa gạt người khác thì sẽ nhận được báo ứng cả thôi."
"Trình Kiến Quân là thuộc hạ dưới quyền của tôi và cũng là người anh em của tôi." Người đàn ông thở một lọn khói ra rồi nói.
Tần Lạc gật gật đầu tỏ vẻ là hắn nghe hiểu được.
"Cậu ta đúng là đã chết rồi"
"Anh ta không nên chết."
"Nhưng giờ đây cậu ta thực sự là đã chết rồi."
Tần Lạc nheo hai mắt lại, nói: "Thế là các anh khẳng định tôi là hung thủ?"
"Anh là đồng lõa." Người đàn ông nói. "Hung thủ là một người khác. Cô ta là người trực tiếp tấn công cậu ấy, có vô số người chứng kiến việc này."
Tần Lạc suýt chút nữa thì không nhịn nổi phá lên nói: "Các anh đã biết được hung thủ là một người khác, thì sao các anh lại không cho người đi bắt cô ấy đi?. Sao chỉ bắt có một mình tôi thế này? Không công bằng chút nào."
Người đàn ông quăng đót thuốc từ trên tay mình xuống, sau khi lăn vài vòng trên mặt đất thì rất nhanh đã biến mất tăm mất tích ở đâu đó. Hắn ta quay ra nhìn Tần Lạc nói: "Tôi biết là anh đang cười cái gì. Tôi thừa nhận, cô ấy đúng là khó đối phó hơn anh một chút, Long Tức đúng là không dễ dây vào chút nào. Nhưng, như thế thì đã làm sao chứ? Chúng tôi đứng trên chữ Công Lý, có lý rồi thì chúng tôi mới dám bắt anh. Có lý, thì chúng tôi mới dám cản lại xe của con gái thủ trưởng, có lý rồi thì chúng tôi mới dám nổ súng, ví dụ như trong trường hợp vừa rồi nếu anh chạy trốn." ,
"Vì sao tôi lại phải chạy trốn?" Tần Lạc hỏi lại.
"Có thể, anh cho rằng mình là thiên hạ vô địch, không ai trêu chọc gì đến anh cũng nên?" Người đàn ông tự cho là mình đã nói một câu nói hài hước, sau đó ngồi cười nhạt ở một bên.
"Tôi sẽ không đi đâu cả" Tần Lạc vừa cười vừa lắc đầu nói tiếp "Tôi đợi để xem trò vui" .
"Trò vui gì?"
"Một trò vui đặc sắc" Tần Lạc cười nói:"Có lẽ anh cũng biết rõ là tôi chẳng có bất kỳ liên quan gì đến chuyện này bởi vì từ đầu đến cuối tôi đều không động tay vào, cho dù Trình Kiến Quốc có thật sự là chết đi chăng nữa thì cũng không có liên quan gì đến tôi. Nhưng, vì sao lại có một đám quỷ nhỏ phụng mệnh đến bắt tôi chứ?"
"Tôi cũng không hiểu nổi."
Tần Lạc chắp hai tay vào với nhau, giống như thầy giáo giảng bài cho học sinh vậy, hắn kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì bọn họ biết là bọn họ chẳng có cách nào bắt được những người khác, nên mới bắt tôi. Tất nhiên là mục đích chủ yếu của anh ta thì vẫn là muốn bắt tôi."
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì anh ta có thù với tôi."
"Nếu đã hiểu được rõ ràng như vậy, thế sao anh lại không phản kháng? Đến Thạch Lĩnh rồi thì e rằng anh sẽ không thoát ra được đâu."
"Sao tôi lại phải chạy?" Tần Lạc hỏi. "Người mà anh ta bắt là tôi, nhưng cái mà anh ta khiêu chiến, đó là Long Tức, là Long Vương. Đến tận lúc này thì một chút hương khói còn lại mà Long Tức giành cho ta cũng đã bị vứt bỏ rồi. Tôi đang muốn xem một cục diện như vậy xem xem nó vui như thế nào."
Sự việc lần này làm cho Tần Lạc cảm thấy Thái Tử điên mất rồi.
Hắn ta đã biết rõ là mình là đồ đệ của Long Vương, biết rõ mình đang trị bệnh cho Long Vương, vậy mà lại dùng mưu kế quỷ quyệt để đối phó với mình. Vậy thì không nghi ngờ gì, việc này sẽ chọc giận đến Long Vương, chọc đến cả toàn bộ Long Tức.
Hắn ta chỉ vì muốn báo thù với mình mà không tiếc gì phải đối đầu với Long Vương, đối đầu với cả toàn bộ Long Tức. Đây không phải là hành động của một người điên thì là cái gì?
Tần Lạc vì sao lại không phản kháng?
Mà vì sao hắn lại phải phản kháng nhỉ?
Một cục diện như vậy mới là cái mà hắn muốn nhìn thấy.
Long Vương vốn nổi tiếng là người bênh vực người trong nhà mình, chính vì vậy mà lần phong ba trước ở Lan Đình có hỏi đi chăng nữa thì cũng chẳng có kết quả gì. Nếu hắn ta không phải là Thái Tử, không phải là con trai chiến hữu của Long Vương, không phải là cốt nhục người con gái mà Long Vương yêu, thì liệu Long Vương có dễ dàng bỏ qua cho hắn ta không?
Không bao giờ!.
Long Vương niệm tình cũ nên vẫn chưa ra tay với hắn ta. Ít nhất thì sự lựa chọn về mặt tình cảm, Long Vương đã lựa chọn Thái Tử.
Nếu không thì, trong tình hình không rõ ràng như thế này thì Long Vương nhất định sẽ giúp mình tìm lại công lý.
Lần này thì Long Vương còn có lý do gì để tiếp tục làm bộ như không thấy gì nữa đây?
Hắn ta bắt mình, kỳ thực là muốn ép Long Vương phải chọn lựa.
Từ thời khẳc này, hắn ta đã hạ thư khiêu chiến với Long Vương.
Nếu những người này đi bắt Ly thật thì Long Vương sẽ làm thế nào?
Tần Lạc thực sự là có chút chờ đợi. Đáng tiếc là mình cũng lại là một người tham dự vào đó mà thôi, không phải là người đứng xem, nên không có cách nào chứng kiến được cảnh đó.
"Sao anh lại muốn nói với tôi những điều này?"
"Phụng mệnh chấp hành là một việc, nhưng trong lòng phảỉ hiểu đó là chuyện gì. Người có thể ngu trung, nhưng không được ngu muội." Tần Lạc nói. "Anh là bạn của người đã chết, tôi chỉ là muốn anh biết rõ một điều là trong lòng anh nên hận ai."
"Cảm ơn." Mắt người đàn ông đột nhiên lóe sáng rồi trầm giọng nói.
"Không có gì." Tần Lạc gật đầu. "Các anh muốn đưa tôi đi đâu ?"
"Viện điều dưỡng Thạch Lĩnh."
"Lại là viện điều dưỡng" Tần Lạc cười khổ. "Đợi đến khi nào tôi già rồi, nhất định là tôi sẽ không vào viện điều dưỡng đâu."
"Hy vọng là anh có thể đợi được đến ngày đó."
"Nhất định là được." Tần Lạc nói tiếp:. "Nếu bây giờ đây mà lương tâm cùa anh thức tỉnh thả tôi đi, thì tôi cũng không có ý kiến gì."
Người đàn ông lại rút một điếu thuốc nữa ra từ trong túi, sau đó ngậm vào miệng rồi châm lửa lên. Một khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện gì được hiện lên dưới ánh lửa.
Một lát sau, anh ta mới nói: "Đây là quân lệnh."
Kiều Mộc đi đầu tiên với vẻ mặt sa sầm lại, đằng sau là một đám người mặc đồ đen cũng có biểu hiện như vậy. Bước chân của bọn họ vừa nhanh vừa gấp, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Mỗi người trong bọn họ, bất kỳ ai bước về phía ngôi lầu nhỏ đó thì đều phải kìm hãm bước chân của mình cho nhẹ lại. Bởi vì, nơi đó là thánh địa của Long Tức. Nơi đó có vô số tín ngưỡng của con cháu nhà họ Long: Long Vương.
Nhưng ngoại trừ một người đàn ông đứng tuổi thân mặc áo cổ tàu màu đen.
Người đàn ông đứng tuổi đó khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, sắc mặt hồng hào như đã được bôi một lớp phấn son lên trên đó vậy, ông ta để một mái tóc ngắn và một chòm râu dê, chân đi giày vải, vì vậy mà vốn dĩ khi giẫm lên đám cỏ thì sẽ không phát ra âm thanh gì, nhưng ông ta lại giống như những đứa trẻ nghịch ngợm vậy, cố tình giẫm thật mạnh lên đất, như thể ông dùng hết lực của mình đặt lên mỗi bước chân đó vậy.
Khi bước đến cửa căn lầu nhỏ, thì người đàn ông vẫn mê man bất tỉnh kia bỗng nhiên mở to mắt ra.
Chỉ là động tác mở mắt này thôi, cũng làm cho những người đi qua ông ta có một cảm ứng và một áp lực vô hình.
Những người mặc đồ đen chỉ trong nháy mắt đã quây thành một vòng, vây xung quanh ông ta. Vậy nhưng ông ta lại thản nhiên quay đầu lại, khoát tay nói: "Không cần phải chặn lại, nếu ông ta muốn ra tay thì các anh cũng không ngăn cản được đâu." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Bọn chúng không xứng." Người đàn ông nhìn đám người làm dáng tấn công kia, nhếch môi khinh thường nói.
"Tính cách của Phó gia không thay đổi chút nào. Ha ha, thực làm cho người ta vui mừng." Ông già cười he he nói.
"Ông có xứng để nói chuyện với tôi không?" Người đàn ông túm một túm tóc rối bời ở một chỗ rồi nói: "Ngày đó, ông đi xách dép cho tôi cũng không xứng."
"Ông, Phó Phong Tuỵết, ông đừng có mà quá đáng quá. Ông cũng không nhìn lại cái bộ dạng của ông lúc này đi. Ông có xứng để nói chuyện với tôi không?" Người đàn ông đứng tuổi mặc áo cổ tàu không biết giấu mặt ở đâu, liền chỉ vào người đàn ông lười như quỷ nói.
"Tôi đếm từ một đến ba mà ông bẻ gãy cái ngón tay đang chỉ vào tôi xuống, thì tôi sẽ bẻ gãy cổ ông."Người đàn ông lười như quỷ lạnh lùng nói.
"Phó Phong Tuyết, ông dựa vào cái gì,mà ngông cuồng như vậy? Tôi đến để tìm Long Vương bàn công chuyện, chứ không phải đến đây để nghe ông sai bảo. Ông cho rằng vẫn còn là ba mươi năm về trước sao? Bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn chơi cái trò cũ rích đó nữa. Tôi nói cho ông biết, lỗi thời rồi." Người đàn ông đứng tuổi mặc áo cổ tàu tức đến thở hổn hển nói. Trước mặt bao nhiêu thuộc hạ thế này mà bị người ta xỉ vả, quả thực là làm cho ông ta không thể chịu đựng được. Đã bao nhiêu năm rồi, ông ta không còn bị đãi ngộ như vậy.
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác bộ đội cứ như là không nghe thấy gì vậy, chỉ chăm chú đếm: "Một, hai.."
Cà rắc!
Một âm thanh giòn vang vọng lại.
Tất cả những người bận đồ đen đều quay người đi, chi nghe thấy tiếng kêu đánh rắc một cái, người đàn ông đứng tuổi khi nãy còn kiêu ngạo ghê lắm, giờ đây đã bẻ gãy luôn ngón tay mình.
Bọn họ không thể tin vào mắt mình.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào ông ta điên mất rồi? Hay là người đàn ông nhìn có vẻ dơ bẩn này đã niệm tà ông ấy chăng?
Cái cảnh tượng ở trước mắt này làm cho bọn họ sợ lạnh người, không còn tự tin để mà hoàn thành cái nhiệm vụ khó khăn đó nữa.
"Phó Phong Tuyết, lần này, ông nợ tôi đấy." Người đàn ông đứng tuổi mặc áo cổ tàu nói với ánh mắt âm u, lạnh lẽo.
"Tôi nợ người ta quá nhiều rồi, không thể trả hết được. Không thể trả hết được" Người đàn ông lười đột nhiên lại không hứng thú gì tất cả những việc này. Ông ta lại quay về nằm trên chiếc ghế, nhắm mắt lại nói: "Vào đi, nếu mà các người không sợ chết."