Hai chiếc xe một trước một sau không biết đã đi được bao lâu rồi, cuối cùng thì cũng dừng lại ở trước cổng của một viện điều dưỡng.
Di động của Tần Lạc bị bọn họ lấy đi mất, hắn lại không có thói quen đeo đồng hồ, vì thế nên hắn đoán là xe đã chạy được khoảng hơn bốn giờ đồng hồ ở trên đường rồi, tính như vậy thì hắn cũng đã đi được khá xa.
Trong bốn giờ đồng hồ, thì thời gian đủ để từ thành phố này chuyển đến thành phố khác. Ở cái đất Yến Kinh này, tình hình vô cùng phức tạp, các thế lực tranh giành nhau vô cùng ghê ghớm, vì thế nên làm gì ở đây cũng không tiện chút nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Ở cổng có một người cầm súng shotgun đứng canh gác một cách nghiêm ngặt. Nơi này trông không giống với một viện điều dưỡng chút nào, nó giống với một nơi nghiên cứu trong quân đội, hay khu quản lý quân sự hơn.
Tiến hành những thủ tục đơn giản xong đâu đấy thì xe lại được khởi động một lần nữa. Chiếc cổng lớn được mờ ra, viện điều dưỡng hiện ra như một con quái thú to lớn đang ẩn núp trong bóng tối, nó như đang nằm im há miệng chờ con mồi đang tự chui mình vào lưới vậy.
Chừng khoảng vài phút sau thì chiếc xe dừng lại trước căn lầu nhỏ vẫn còn sáng đèn.
Căn lầu nhỏ này nằm ở bên góc dìa của viện điều dưỡng, không bắt mẳt chút nào. Bờ tường có chút bong chóc thành từng mảng, cánh cửa thủy tinh còn vỡ ra rồi mà chẳng ai nhớ ra phải lắp lại hết, cây cối xung quanh thì rậm rạp, um tùm, còn những con côn trùng trong những lùm cây cỏ thì ca hát không ngừng, nhìn nó trông như ngôi nhà ma trong phim kinh dị vậy.
Tần Lạc biết đây là nơi nào. Mỗi một bộ phận bạo lực đều có những nơi như thế này.
Ngày trước thì gọi là nơi tra tấn giờ thì gọi là phòng thẩm tra, tuy tên gọi đã thay đổi nhưng thực chất thì vẫn là một.
Hai người đàn ông bận đồ đen ngồi cạnh Tần Lạc mở cửa xe ra rồi nhảy xuống trước, sau đó hét lên với Tần Lạc: "Xuống xe."
Tần Lạc cũng xuống xe theo, sau đó giương mắt lên nhìn cảnh vật xung quanh mình.
Ánh trăng đă mờ còn những ngôi sao thì lờ mờ thưa thớt, gió nhẹ hiu hiu làm cho chiếc lá kêu lên xào xạc. Từng đám mây đen kịt bay tới, trong phút chốc cả thế giới trở nên âm u, quỷ dị khác thường. Một mùi ẩm mốc, ướt át tràn ngập trong không khí.
Sắp mưa rồi!
"Tôi tên là Trịnh Hám." Người đàn ông nói chuyện với Tần Lạc trên suốt đường đi bước đến trước mặt Tần Lạc nói.
Tần Lạc gật gật đầu, cười nói: "Tôi không cần phải giới thiệu mình nữa chứ?"
"Không cần." Người đàn ông nói. Anh ta cho tay vào túi lấy ra một bao thuốc rồi hỏi: "Anh hút thuốc không?"
"Không, tôi không hút thuốc." Tần Lạc mỉm cười nói.
"Thế thì đi vào bên trong đi." Trịnh Hám rút một điếu thuốc ra rồi ngậm vào miệng, châm nó lên, sau khi hít được một hơi thì nói.
Két, két!
Đúng vào lúc này thì cánh cửa sắt của tiểu lầu được mở ra, một đám người mặc bộ đồ quân phục bước nhanh ra ngoài đón.
Người đi đầu là một người đàn ông trạc tuổi trung niên, vóc người cao gầy, ngũ quan thanh tú, trông ông ta coi như là một người đàn ông rất có số đào hoa, nhưng ở chính giữa mũi và miệng ông ta lại có một nốt ruồi đen, trừ nốt ruồi còn có một sợi lông nữa, làm cho mỹ cảm của khuôn mặt này bị phá hủy một cách nghiêm trọng, giống như những bà mối trong phim thời xưa vậy.
Người đàn ông liếc nhìn Tần Lạc một cái, sau đó nhìn Trịnh Hám rồi cười ha ha nói: "Lão Trịnh, làm phiền anh đích thân đưa người đến đây. Thực sự là hổ thẹn vô cùng. Hôm nay không được đi đâu đấy, anh em ta phải hàn huyên một phen mới được."
"Yên tâm. Tôi sẽ không đi đâu đâu." Trịnh Hám lạnh lùng đáp. "Người chết là người của chúng tôi, tôi phải ở đây đợi kết quả."
"Được. Anh muốn có kết quả thì tôi sẽ cho anh kết quả, một kểt quả làm anh vừa lòng."
Người đàn ông cười một cách gian manh, sau đó quay ra Tần Lạc hỏi: "Sao không còng tay lại thế?"
"Không cần còng, tôi sẽ không chạy đâu." Tần Lạc cười nóì.
"Thế là anh biết điều đấy, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ chạy. Nào, xin mời vào bên trong, chúng ta cùng nói chuyện." Người đàn ông dật dẹo nói.
"Đi." Hai người đàn ông mặc quân phục ở đằng sau đột nhiên xông đến, dùng súng chỉ vào Tần Lạc, ra ý bảo hắn tiến vào bên trong.
Tần Lạc cười cười rồi cất bước tiến vào.
Trịnh Hám cũng đi theo sau, nhưng người đàn ông kia chặn lại nói: "Lão Trịnh, anh là người đến từ thủ đô, chút nữa sẽ có những tiết mục khó nói, anh nhìn thì không được thích hợp cho lắm. Theo tôi thì ở lầu phía trước kia có thịt, có rượu lại có người đẹp, các anh em lặn lội đường xa, chi bằng anh đưa các anh em đến đó đợi một lát. Không phải anh vẫn muốn có kết quả đó sao? Tôi sẽ phụ trách việc lấy lại kết quả giúp anh.
Trịnh Hám nghĩ một lảt rồi đem những người đi theo bên mình rời đi.
Tần Lạc bước vào phòng trống dưới sự dẫn dắt của người đàn ông mặc quân phục, trong lòng hắn không ngừng thầm quan sát nơi này.
Cặn phòng này rất lớn, nhưng trống trơn, chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế. Ánh đèn treo trắng bệch nhẹ nhàng lắc đi lắc lại, làm cho căn phòng trở nên chập choạng, lúc thì chỗ này tối, lúc lại chỗ kia sáng.
Có một nam một nữ ngồi trên chiếc ghế ở sát tường, còn ghế đối diện bọn họ thì vẫn để trống, rõ ràng là giành để chuẩn bị cho mình, Tần Lạc nhếch mép nghĩ thầm.
"Ngồi đi." Người đàn ông lúc nãy đi đến bên một nam một nữ rồi ngồi xuống, sau đó giơ tay ra hiệu cho Tần Lạc ngồi xuống.
"Sao không còng tay lại?" Người phụ nữ già da mặt sần sùi như vỏ quýt nói với giọng không vui.
"Đúng đấy. Trước giờ chưa có ai đến đây mà không mang theo gông còng gì." Một người đàn ông hói đầu cũng có ý kiến với điều này. Tần Lạc bước vào đây một cách an nhàn chẳng khác gì khách du lịch, trông hắn hai tay tự do như vậy thì đúng là làm cho bọn họ cảm thấy không an toàn chút nào.
"Trịnh Hám ở Lan Đình không bảo anh ta đeo. Chúng ta cũng không thể nhỏ nhen quá."
Người đàn ông nói. "Đến Thạch Lĩnh này rồi thì anh ta còn chạy thoát được sao? Trừ phi anh ta biết bay."
"Thế thì mau bắt đầu thôi. Thẩm tra xong đâu đấy rồi còn về đi ngủ."
Người phụ nữ nói với giọng thúc giục. Bà ta lật giở tập tài liệu về các vụ án ở trên bàn, hỏi: "Tên là gì?"
"Tần Lạc" Tần Lạc nhếch mép trả lời.
"Người ở đâu?" Bà ta lại hỏi tiếp.
"Dương Thành." Tần Lạc đáp.
"Làm gì?" Bà ta nhướng mày lên hỏi.
"Bác sỹ." Tần Lạc trả lời lạnh như băng,
"Anh quen với Trình Kiến Quân phải không?" Cuối cùng ả cũng đi vào vấn đề chính.
"Không quen, hôm nay mới biết ai là Trình Kiến Quân" Tần Lạc đáp.
"Trình Kiến Quân bị tấn công làm cho tổn thương đến chết. Anh là người trực tiếp tham gia, đối với việc này, anh có ý kiến gì không?"
Tần Lạc cười nói: "Tôi chỉ là người đứng xem mà thôi."
"Ý của anh muốn nói là anh không muốn thẳng thắn phải không?"
"Tôi đã thẳng thắn rồi." Tần Lạc đáp lại gọn lỏn.
"Cãi chày cãi cối." Người phụ nữ đập mạnh lên bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói.
"Chỉ là cái thẳng thắn mà mấy người cần, thứ lỗi cho tôi không có cách nào thẳng thắn hơn thế được." Tần Lạc cười nói.
"Dùng hình. Cho nó dùng hình." Người phụ nữ chỉ vào Tần Lạc chửi. "Thằng khốn này ngạo mạn quá, không cho nó nếm chút mùi đau khổ thì nó không chịu nói ra sự thật đâu."
Tần Lạc bất đắc dĩ cười khổ. Câu nào của mình cũng là sự thật. Chỉ là bọn họ không tin mà thôi, thế thì "sự thật" cũng sẽ không còn là "sự thật" nữa.
Cái gì gọi là "sự thật"? Kỳ thực là được quyết định bởi thái độ có nghe theo hay không. Nếu họ tin thì đó sẽ là sự thật, còn họ không tin, thì đó sẽ là lời nói dối.
Người đàn ông và tên đầu hói nhìn nhau, sau đó người đàn ông gật đầu nói: "Dùng hình"
Thế là hai đại hán mặc đồ quân đội đứng ở góc phòng lập tức xông đến tóm lấy Tần Lạc.
~oOo~
"Long Vương." Người đàn ông mặc áo cổ tàu đứng trước ghế trúc của Long Vương, hơi gập người về phía trước, nói với giọng cung kính.
Long Vương tựa như đang ngủ say lắm, hai tay buông xuống, nằm không nhúc nhích gì.
Ly ngồi bên cạnh gọt táo, vỏ táo được gọt đển gần hết rồi mà vẫn không hề bị đứt ra, vẫn đều như dùng máy gọt vậy.
"Nghe nói tình trạng sức khỏe của Long Vương hồi phục rất tốt, người đi theo hầu như chúng tôi cũng cảm thấy vui mừng." Người đàn ông mặc áo cổ tàu không hề cảm thấy kinh ngạc trước thái độ của Long Vương, vẫn tiếp tục cười nói.
Long Vương vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì. Giống như là căn bản là không biết trước mặt mình còn có một người sống sờ sờ ra đó đang nói chuyện với mình vậy.
"Khi cán bộ của sở tin tức Lan Đình là Trình Kiến Quân phụng mệnh điều tra vụ án, thì bị Ly và Tần Lạc chặn lại giữa đường đánh cho một trận đến bất tỉnh. Hiện trường có vô số cặp mắt chứng kiến cảnh này, mặc dù đã được đưa kịp vào bệnh viện trị liệu, nhưng do vết thương quá nặng, cấp cứu không được nên đã dẫn đến tử vong. Bộ quân đội vô cùng tức giận đối với việc này, bất luận như thế nào, thì chuyện này cũng đều cùng một dạng với nhau cả, việc gì mà phải ra tay tàn nhẫn như vậy? Có việc gì mà không đem ra nói với nhau được cơ chứ?"
"Rồi thì sao?" Long Vương lên tiếng hỏi. Ông vẫn nhắm mắt, bờ môi như chưa từng động đậy, nhưng ai cũng biết, cái âm thanh này được phát ra từ miệng của Long Vương.
Mặc dù đó chỉ là một câu hỏi, thì cũng làm cho người ta có áp lực vô cùng to lớn.
"Vì thế nên Ly phải đi theo chúng tôi một chuyến." Người đàn ông mặc áo cổ tàu đó nói. Nghĩ một lát rồi lại bổ xung: "Long Vương yên tâm. Chúng tôi cũng chỉ là phụ trách điều tra rõ ràng chân tướng sự việc. Nếu không có việc gì thì chúng tôi nhất định sẽ không làm khó cô ấy đâu."
Ly cười nhạt một cái nhưng vẫn không nói gì, nàng chỉ cắn một miếng táo thật to, cho vào miệng nhai ngau ngáu. Nước táo tràn đầy trong miệng, ngọt lịm như đường.
"Ly là con gái nuôi của tôi." Long Vương nói.
"'Tôi biết." Người đàn ông mặc áo cổ tàu gật đầu nói tiếp: "Việc này, mọi người đều biết cả. Nói gì thì nói, năm đó tôi cũng là từ Long Tức mà ra."
"Nếu đã biết nó là con gái tôi rồi, sao các người còn muốn bắt nó đi?"
"Long Vương, tôi cũng chỉ là phụng mệnh hành sự thôi. Một người bị chểt, thì cũng phải điều tra rõ ngọn ngành sự tình chứ?" Người đàn ông mặc áo cổ tàu khó xử nói.
"Thế Tần Lạc thì sao? Các người cũng bắt nó đi rồi sao?"
"Cậu ấy ở Thạch Lĩnh" Ông ta đáp lại.
"Thạch Lĩnh." Long Vương nhắc lại cái lần nữa. "Tốt lắm. Thạch Lĩnh. Nơi đó có một ngoại hiệu phải không?"
"Qủy Uyên." Người đàn ông mặc áo cổ tàu đáp,
"Đúng vậy. Qủy Uyên. Chỉ vào mà không có ra, cho đến tận bây giờ mà vẫn còn giữ được cái kỷ lục không có ai sống sót mà thoát được ra ngoài đó. Các người định sẽ giết nó thật sao?" Long Vương hỏi.
"Làm gì có chuyện đó?" Người đàn ông mặc áo cổ tàu ngượng ngùng cười đáp. "Chỉ là điều tra sự việc mà thôi. Nếu không có việc gì, chắc chắn sẽ không hề bị xây xát gì mà hoàn trả lại.
"Bốp!
Long Vương, đập một cái lên ghế, ông dùng hết sức của mình nên chiếc ghế vốn được đặc chế đó đã bị đập cho vỡ tan ra.
Rắc rắc rắc!
Những tiểng kêu răng rắc vang lên từng hồi, giống như tiếng người ta đứng dậy giãn gân giãn cốt vậy, chân ghế cuối cùng cũng khó mà đỡ nổi trọng lượng của Long Vương.
Rắc! Bịch!
Chiếc ghế bị vỡ nát ra thành đống trúc vụn, thân thể của Long Vương cũng nằm trong đống tre trúc đó.
Người làm cùng với những người bảo hộ đặc biệt kinh hãi hét lên rồi chạy tới, Kiều Mộc và mấy thành viên trong đội bảo vệ cũng nhanh chóng xông vào bên trong
Nhưng, không đợi cho bọn họ xông vào thì Long Vương đã đập tay xuống đất đánh bộp một cái, thân thể nằm sóng soài trên đất của ông đột nhiên đứng thẳng dậy.
Mỗi tay của ông đều được chống bởi một cây quải trượng, đôi mắt dữ giằn, lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc áo cổ tàu rồi hét lên: " Một người là con gái nuôi của tao, còn một người là đồ đệ của tao, nó muốn làm cái gì hả? Mày quay về hỏi Hoàng Thiên Trọng xem nó rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nó muốn tao không có con cháu về sau sao, đoạn tử tuyệt tôn sao?"