Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 522: Độc nhất là lòng dạ đàn bà!



Giữa ban ngày, lại xuất hiện quỷ quái. Một kích tất trúng, giết liền ba người.

Động tác của bóng đen nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, từ lúc tên tóc cuộn sóng chợt đột nhiên ngã quỵ đến khi hắn bị cắt đứt đầu khỏi cổ chỉ là hoàn thành trong nháy mắt, nhanh gọn như nước chảy mây trôi, không có một giây đồng hồ tạm dừng cùng gián đoạn.

Sylow xuất thân từ bộ đội đặc chủng, là đội trưởng đội phòng chống bạo động của Paris. Năng lực của hắn đối mặt vơi sự nguy hiểm cùng với nhanh nhẹn ứng biến đều cực kỳ xuất sắc.

Chỉ là, hắn ngay cả cơ hội phát ra một chút thanh âm cuối cùng cũng đều không có.

Lời kêu cứu đọng lại nghẹn trong yết hầu, rốt cuộc không thốt ra được.

Thẳng đến sau đó, bóng người màu đen kia mới từ di động biến thành trạng thái yên lặng.

Một người đàn ông tuổi còn trẻ mặt không biểu cảm tựa như khúc gỗ đứng ở đầu giường, không để ý đến hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất, chỉ là ánh mắt như có suy nghĩ gì đó nhìn chằm chằm vào Sylow ngã nằm trên giường bệnh.

Máu tươi theo miệng vết thương chảy ra nhuộm đỏ ga trải giường, thấm ướt sàn nhà, tạo thành một bức tranh âm trầm khủng bố .

"Ngươi không nên làm như vậy đối với hắn." Người đàn ông thì thào nói.

Nói xong, hắn nhảy lên cửa sổ một cái, sau đó hướng trên mặt đất nhảy dựng lên, rất nhanh liền biến mất ở phía xa.

————

————

"Khinh người quá đáng. Không lượng sức mình, đáng hận." Kyle tức giận đến mức mũi to đỏ bừng, tức giận nói: "Thị trưởng tiên sinh, chúng ta không nên nhượng bộ với đàm người Trung Quốc này. Bọn hắn nhát gan ngoan cố lại có lòng tham không đáy. Bây giờ bọn hắn ăn cả tới đường khối còn không biết thỏa mãn, về sau chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Bertrand châm một điếu thuốc, nói: "Tần Lạc này quả thật đáng giận. Chẳng qua, hắn có một câu nói rất đúng. Hắn không nóng nảy, chúng ta lại không có thời gian cùng hắn đùa giỡn ---- tổng thống tiên sinh chỉ cho tôi thời gian một ngày. Kyle cục trưởng, tôi cũng chỉ có thể cho ngài thời gian một ngày. Trong vòng một ngày, giải quyết hết đám quần chúng biểu tình trên quảng trường phủ thị chính. Tôi hy vọng trật tự của Paris được khôi phục, làm cho đám phóng viên đáng ghét này đều cút ngay dưới mí mắt tôi. "

Kyle căng thẳng, nói: "Thị trưởng, tôi không có cách nào đi giải quyết chuyện này. Trừ phi ngài trao cho tôi quyền đáp ứng yêu cầu thứ hai mà bọn hắn đưa ra. Nhưng là, chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu thứ hai của bọn hắn. Nếu không, sẽ làm cho các cảnh sát vì nước dốc sức thất vọng đối với chính phủ."

"Đúng vậy. Chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu của bọn họ." Bertrand gật đầu nói. Nghĩ thầm, nếu thật sự không có cách nào mà nói, có thể cần nhờ cho hoàng tử Philip đứng ra khai thông nói hộ. Xem ra hắn cùng người Trung Quốc có quan hệ hữu nghị không tồi.

"Tôi đây cần làm như thế nào để đem bọn họ đuổi đi?" Kyle tức giận hỏi. Muốn cho mình đi giải quyết vấn đề, lại không để cho mình điều kiện để giải quyết vấn đề, hắn cho mình là Thượng Đế sao?

"Kyle cục trưởng. Tổng thống tiên sinh chỉ nói rõ thời gian phải hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có nói cho tôi biết đáp án giải quyết vấn đề."

"…"

Kyle đang muốn cố hết sứcc tranh thủ đạt được sự đồng ý của thị trưởng thì điện thoại trong túi vang lên. Lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, nhìn thấy là cảnh quan Robert gọi tới.

"Xin lỗi, thị trưởng tiên sinh." Sau khi Kyle hướng thị trưởng giải thích, đi đến cửa sổ tiếp nhận điện thoại."Robert cảnh quan, có cái tin tốt lành gì sao?"

"Cục trưởng, Sylow đã chết." Thanh âm dồn dập của Robert từ trong tai nghe truyền tới.

"Cái gì?"

"Sylow đã chết. Còn có hai thành viên đội chống bạo động phụ trách bảo vệ hắn, tất cả đều bị giết…" Robert lại báo cáo nói, hắn có thể hiểu được tâm tình lúc này của cục trưởng. Lúc mới nhận được điện thoại của bệnh viện thì hắn cũng phải liên tục xác nhận nhiều lần mới dám tin tưởng chuyện đó là thật.

Người Trung Quốc bọn hắn thật sự phát điên rồi sao? Bọn hắn không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao? Điều này sẽ hoàn toàn chọc giận người Pháp.

"Bị ai giết?" Rất nhanh, Kyle liền ý thức được mình hỏi một cái vấn đề phi thường ngu xuẩn, liền lên tiếng sửa lại nói : "Tôi nói là có phát hiện đầu mối gì hay không? Ví dụ như manh mối có thể xác định hung thủ."

"Y tá của bệnh viện phát hiện thời gian tử vong của Sylow cách bây giờ chưa đủ năm phút đồng hồ, tình huống tạm thời còn không rõ ràng lắm. Tôi đang dẫn người chạy tới bệnh viện trước, tôi đã bảo phòng bảo vệ của bệnh viện cam đoan hiện trường không bị bất luận kẻ nào phá hư." Robert nói.

"Robert cảnh quan, anh xử lý rất tốt. Tôi sẽ lập tức hướng thị trưởng tiên sinh báo cáo có chuyện xảy ra." Kyle nói.

Ngắt điện thoại, Kyle ngồi tại trên ghế salong đối diện hút thuốc hướng Bertrand thị trưởng nói: "Thị trưởng tiên sinh, Sylow bị giết."

"Sylow? Cảnh sát đánh người kia?" Bertrand tỏ vẻ sửng sốt, lên tiếng hỏi. Có thể ý thức được hình dung của mình không đủ rõ ràng, vì thế nói sang chuyện khác : "Hắn không phải đang nằm viện điều trị sao? Làm sao lại bị giết chứ? Là ai làm? Có người tình nghi phạm tội hay không? Cảnh sát các anh bảo vệ hắn như thế nào vậy?"

"Thị trưởng tiên sinh, điều này quả thật là sơ sót tỏng công tác của chúng tôi . Nơi này là Paris, chúng ta không nghĩ tới lại có người dám can đảm làm ra chuyện điên cuồng như vậy." Kyle lau giọi mồ hôi trên trán nói.

Hắn biết, nếu không đem chuyện Sylow tử vong tìm được một người chịu tội thay mà lời nói, hắn xác định chắc chắn là phải gánh trên lưng nỗi oan này.

"Thị trưởng tiên sinh, tôi hoài nghi là người Trung Quốc làm. Cũng chỉ có bọn hắn mới có động cơ như vậy ---- ngài cũng biết, Sylow vừa mới động thủ đánh một ít côn đồ lẩn vào trong đội ngũ biểu tình. Còn có tên Tần Lạc kia, hắn được người Trung Quốc rất tôn kính, có một ít fan kích động rồi làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cũng là có thể hiểu được." Kyle giải thích nói.

"Chứng cớ đâu? Có chứng cớ hay không?"

"Robert cảnh quan đã đang chạy tới hiện trường. Hắn là một người điều tra viên vĩ đại, tin tưởng rất nhanh là có thể tìm kiếm được chứng cớ." Kyle có chút không xác định nói.

Giữa ban ngày ban mặt, những người đó liền dám hành hung giết người, hơn nữa giết là ba gã cảnh sát, làm như là yên tâm có chỗ dựa chắc vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Tôi sẽ chờ tin tốt lành của các anh." Bertrand cau mày nói: "Nếu các anh có thể tìm được chứng cứ chính xác là do người Trung Quốc giết người. Như vậy, vấn đề mà chúng ta gặp phải liền có thể được giải quyết dễ dàng."

"Đúng vậy. Thị trưởng tiên sinh." Kyle đồng ý nói."Bây giờ tôi tự mình đi tới bệnh viện một chuyến. Nhất định sẽ nhìn chăm chú tìm ra cho được dấu vết mà bọn hắn để lại. Bọn hắn không chạy thoát được đâu."

Bertrand gật gật đầu, ý bảo Kyle mau đi làm việc của mình.

————

————

Trên quảng trường trước phủ thị chính có vô số người đang tranh cãi ầm ĩ, nhốn nha nhốn nháo, chợt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ, tướng mạo bình thường, mặt không biểu cảm tựa như khúc gỗ, mặc một bộ âu phục bình thường màu đen, một chút cũng không làm cho người chú ý.

Thậm chí, đến ngay cả đồng bào đi chung quanh cũng đều không có đối với hắn nhìn thêm một chút.

Người thanh niên trẻ tuổi này, thật sự là rất bình thường. Bình thường đến mức người ta vừa mới liếc mắt nhìn qua hắn một cái, chớp mắt liền đã quên mặt của hắn.

Nếu tìm kiếm một chút đặc biệt hay là khác người thường trong ngũ quan cùng dáng người thấp bé của hắn mà nói, đó chính là đầu của hắn so sánh với thân thể của hắn có vẻ to lớn hơn một chút.

Hắn cứ yên lặng dứng ở nơi đó như vậy, cùng rất nhiều người giống nhau, mắt mang vẻ cuồng nhiệt nhìn thanh niên thanh tú đứng ở phía trước nhất của đám người kia.

Hắn cùng với lần gặp mặt nửa năm trước vẫn giống nhau, không có phát sinh chút thay đổi gì.

Tóc đen mềm mại, hai má thanh tú, ánh mắt sáng ngời, màu da hơi có vẻ tái nhợt cùng với thân trường bào mang tính dấu hiệu kia.

Hắn cũng vẫn đang là kiên trì như vậy, cố chấp như vậy, độc đáo như vậy, vô tư như vậy.

Người thanh niên thấp bé liền nhìn thấy hắn như vậy, như là nhìn thấy tình nhân của mối tình đầu mất liên lạc nhiều năm vậy. Như muốn tới gần, rồi lại có loại căng thẳng "sợ hãi khi gặp mặt".

Thật lâu sau, dường như là hạ quyết tâm rất lớn, hắn đi từng bước một hướng Tần Lạc đi đến.

Không ai ngăn trở, cũng không có người nghĩ tới muốn chặn đường người thanh niên mặt vô hại này.

Thẳng đến khi hắn đi đến trước mặt Tần Lạc thì mới có một người đàn ông cũng đồng dạng có tướng mạo bình thườngg, cũng đồng dạng mặc âu phục màu đen chắn phía trước của hắn.

Tay hắn giơ thẳng, rồi rất nhanh lại buông ra.

Hắn cảm giác được, bọn họ là cùng một loại người. Hắn từ trên người thanh niên thấp bé ngửi được khí tức của đồng bạn.

Người đàn bà kia, người đàn bà làm cho người ta vừa tôn kính vừa sợ hãi kia đã dạy hắn làm sao tìm kiếm được đồng bạn trong đám người mà không bị người phát giác.

"Tìm ai?" Qua Nhĩ cảnh giác theo dõi hắn, hỏi. Hắn rất ít nói chuyện, mỗi lần nói chuyện cũng chỉ có vài tử ngắn ngủn.

Đại Đầu càng thêm quá mức. Hắn thậm chí còn không nói. Chính là dùng ánh mắt nhìn Tần Lạc được Qua Nhĩ chắn ở sau người.

"Qua Nhĩ, để cho hắn lại đây đi. Hắn là bạn của tôi." Tần Lạc lên tiếng nói.

Qua Nhĩ lại liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới lại đứng ở phía sau của Tần Lạc.

Đại đầu cũng đi đến phía sau Tần Lạc, cùng Qua Nhĩ song song đứng chung một chỗ.

"Đại Đầu, sao anh lại tới đây?" Tần Lạc cười hỏi.

"Tới giết ngườin." Đại Đầu dùng thanh âm rầu rĩ trả lời.

"Cái gì?" Tần Lạc khiếp sợ vì câu trả lời của hắn, càng thêm khiếp sợ sự thẳng thắn của hắn.

"Sylow đã chết." Đại Đầu thấp giọng nói. Trên mặt của hắn không mang theo bất cứ cảm xúc gì, có vẻ như chuyện mà có thể khiến cho quốc tế xung đột cùng hắn không có quan hệ gì vậy.

Xem ra, huấn luyện hơn nửa năm này quả thật có hiệu quả rõ rệt. Tần Lạc hiểu Long Tức, biết đó là một địa ngục có thể đem người huấn luyện thành quỷ, cũng có thể đem quỷ huấn luyện thành người.

"Làm sao anh lại hạ thủ ở phía sau?" Tần Lạc lo lắng nói: "Việc này quá mạo hiểm."

Đại Đầu cười cười, quả thực khó nhìn khi liên lụy một chút cơ trên mặt. Nói: "Ly muốn tới . Bị quân sư cự tuyệt. Đây là nhiệm vụ thực tập đầu tiên của tôi, không thể làm ra cái sai sót gì."

"Anh hãy nhanh chóng trở về đi." Tần Lạc sốt ruột nói."Cảnh sát kia bị giết, bọn hắn nhất định sẽ hoài nghi chúng ta. Có vô số người đang nhìn chằm chằm tôi ở đâyn. Anh ở bên cạnh tôi thực sự dễ dàng bại lộ."

Tần Lạc cảm thấy được, Đại Đầu thật sự là rất không có lý trí. Giết Sylow tất nhiên hả giận, chính là hắn cũng phải vì an toàn của bản thân mà lo lắng chứ.

"Tôi là cố ý làm như vậy." Đại Đầu nói."Ly nói, phải làm cho bọn họ biết là tôi làm . Lại không thể xác định là tôi làm."

"… "

Tần Lạc lạnh người một hồi. Không nghĩ tới người đàn bà lạnh như băng kia tại lúc hận thù một đối tượng, cũng có thể nghĩ ra độc chiêu tàn nhẫn ác độc lại khiến cho người ta ngậm phải bồ hòn, có khổ mà không nói ra được như vậy.