Trong lúc Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đang xxx nhau thì ở một nơi cách đó không xa có một đôi mắt đang chằm chằm theo dõi từng hành động của hai người.
Đây là một cô gái xinh đẹp, mũi miệng đều nhỏ gọn hài hòa, đôi mắt to tròn cùng với hàng lông mi dài cong vút, trông vô cùng dễ thương. Nàng mặc một bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, đầu đội một chiếc mũ màu đen. Thường thì những màu đậm như đỏ chót, hay xanh lét đều là những màu sắc làm cho người ta cảm thấy quê mùa, nhất là màu xanh phối với màu đỏ thì càng quê hơn nữa. Nhưng hai màu này khi khoác lên người của cô gái này lại tăng thêm phần hấp dẫn hơn cho nàng, làm cho nàng ta càng trở nên xinh xắn, đáng yêu hơn bao giờ hết.
Thân hình của cô gái hơi cúi xuống, trông giống như một con mèo đang nấp sau một đám lá cây đưa con mắt xanh lét của mình lên rình rập vậy. Nếu như không để ý kỹ thì không ai có thể phát hiện ra tung tích của nàng cả.
Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là những loại côn trùng như muỗi độc, hay giun kiến ở đây dường như rất sợ nàng, tất cả bọn chúng đều cách xa nàng cả mét không dám đến gần. Đến ngay cả con rắn lục đậu trên cành cây gần đó khi ngửi thấy mùi hương trên người của cô gái cũng phải lẩn tránh sang chỗ khác.
"Tên này đúng là có diễm phúc không nhỏ chút nào!" Cô gái đó mỉm cười lẩm bẩm, dường như nàng không hề bận tâm tới cảnh tượng không phù hợp với những trẻ em chưa thành niên đang diễn ra ở ngay trước mắt của mình nữa.
"Cô ấy trông cũng đẹp đấy chứ, có khi còn xinh hơn cả người trước nữa! Không biết tên này có cái gì hay mà bao nhiêu người cứ vây lấy hắn ta như vậy nhỉ?" Cô gái kia trông thấy vẻ đẹp của Vương Cửu Cửu thì có vẻ bất bình nói.
"Cả hai người này đúng là sắc hết chỗ nói, ban ngày ban mặt ở ngay giữa chỗ rừng hoang như thế này mà làm cái chuyện… Mình không thể để cho bọn họ được thoải mái như thế được!"' Cô gái kia cau lông mày lại sau đó lấy từ trong túi của mình ra một cái bọc vải có hoa văn vô cùng cổ quái, cô đưa tay vào trong đó rồi lấy ra một con rắn nhỏ màu đen.
Con rắn này toàn thân đen tuyền như mực, không nhìn rõ được mắt và miệng của nó, chỉ có mỗi cái đầu nhọn nhọn là phân biệt được đâu là đấu, đâu là đuôi. Con rắn dài bằng chiếc đũa, nhỏ gọn như một con giun đất.
Đây là một loài trùng độc mà cô gái này nuôi dưỡng, bộ lạc của có gọi nó là Xà Cổ.
Loại trùng này vốn được thả chung với các loại trùng độc khác, sau đó để mặc nó ăn hết các loại trùng độc kia, do vậy mà có tên gọi là Xà Cổ, vô cùng độc, giết người dễ như trở bàn tay.
Cũng không biết cô gái kia miệng lẩm nhầm với con rắn cái gì, chỉ thấy con rắn như được cô gái điều khiển trườn xuống dưới bò luôn tới chỗ của Tần Lạc và Vương Cửu Cửu.
Hai người lúc này đang quên hết trời đất, nếu như có một con rắn âm thầm lặng lẽ tiến gần đến chỗ hai người rồi cắn một cái vào mông thì cả hai chắc cũng chẳng phát hiện ra nó nữa.
Trùng độc đáng sợ chính là ở chỗ nó có thể giết người từ cự ly xa.
Cô gái kia vô cùng tự tin, nếu như không có gì bất chắc xảy ra thì nhiệm vụ của cô đã hoàn thành xuất sắc, thù cũng báo xong.
Con rắn đen bò tới bờ hồ với một tốc độ kinh người, nhưng nó lại không xuống nước luôn mà cứ bò đi bò lại ở trên bờ không đủ dũng khí để chui xuống dưới nước.
Cô gái kia cũng cảm giác được là con rắn đen kia có vẻ sợ nước không dám xuống.
"Sao thế?" Cô gái khó hiểu nói, cô khẽ cong môi lên huýt gió một tiếng, vì tiếng huýt gió của cô khá trầm và đặc biệt nên chỉ có động vật mới nghe thấy được.
Đây chính là "Tướng Quân Lệnh", một trong những bảo bối của các đời Cổ Vương. Loại âm thanh này có thể làm cho bất kỳ loài động vật nào cũng có thể trở nên điên loạn, sau đó tiếp nhận mệnh lệnh xé xác con mồi.
Con rắn đen khi nghe thấy tiếng huýt gió này thì cảm thấy vô cùng bất an, nó thỉnh thoảng lại ngóc đầu lên dùng con mắt đanh ác của mình nhìn vào đôi nam nữ kia như muốn nuốt chửng cả hai người vậy.
Nhưng nó vẫn không dám xuống nước, cứ lòng vòng ở ven bờ hồ, Tướng Quân Lệnh dường như không có tác dụng đối với nó.
Tần Lạc lúc này cũng đã cảm nhận thấy có sự khác thường, không biết từ lúc nào trên tay hắn đã cầm một hòn đá, hắn rình đúng thời cơ nện thẳng hòn đá vào con rắn kia.
Con rắn thất kinh vội vã lủi vào đám bụi cây gần đó lẩn trốn.
"Á…sao vậy?" Vương Cửu Cửu đang nhắm mắt hưởng thụ cảm giác lâng lâng, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động lạ nên mở mắt ra, hốt hoảng nói.
"Không có gì cả! Chỉ là anh vừa đuổi một con ruồi đi thôi!" Tần Lạc nói, sau đó hắn đưa mắt ra bốn phương tìm kiếm, rồi chủ động ôm lấy mông của Cửu Cửu gia tăng tốc độ dồn dập hơn nữa.
Khi hai người cùng lên đến đỉnh điểm, thì Vương Cửu Cửu lúc này toàn thân mềm nhũn nằm gọn trong lòng của Tần Lạc.
"Mệt quá!" Vương Cửu Cửu thì thào nói, nàng vừa nằm trong suối nước nóng, lại vừa quan hệ với Tần Lạc với tần xuất quá lớn nên mồ hôi chảy ra khắp người, mặt đỏ lựng lên trông vô cùng quyến rũ.
"Em nghỉ ngơi một chút đi!" Tần Lạc ôm Vương Cửu Cửu vào trong lòng, rồi bơi ra giữa hồ nước.
"Vâng!" Vương Cửu Cửu nhẹ nhàng đáp: "Em gọi cho Vương Nghi Y đã!"
"Cái gì?" Tần Lạc kinh hãi nói.
"Em muốn nói cho mẹ biết là tên ranh nào vừa mới hại đời con gái của bà!" Vương Cửu Cửu cười hạnh phúc nói: "Anh nói xem! Bà ấy nghe xong liệu có xắt anh ra làm bánh nhân thịt không?"
"…………"
Vương Cửu Cửu thở dài nói: "Đứng dậy thôi, chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy e rằng trưởng thôn lại tưởng chúng ta gặp phải chuyện gì lại đi tìm thì không ổn đâu!"
"Chờ chút!" Tần Lạc nói.
"Sao vậy?" Vương Cửu Cửu khó hiểu nói.
"…Anh hơi mệt! Anh muốn nghỉ một chút!" Tần Lạc nói.
Tần Lạc nói xong ôm rịt lấy Vương Cửu Cửu không buông ra, chờ cho đến khi trong rừng vang lên mấy tiếng u u rồi thì hắn mới biết nguy hiểm đã qua: "Anh lên bờ lấy quần áo cho em!"
Nói xong hắn liền trần truồng như nhộng chạy ra chỗ phơi quần áo. Quần áo của hai người lúc này cũng đã hong khô, Tần Lạc mặc quần áo chỉnh tề xong trước rồi mới đưa cho Vương Cửu Cửu, sau đó chờ nàng lên bờ rồi thì giúp nàng mặc vào.
Nghỉ ngơi một thời gian dài như vậy, mông của Vương Cửu Cửu cũng đã hết đau, dĩ nhiên cũng là do có nơi khác đau hơn ở mông nên bây giờ nàng không cảm thấy ở mông mình còn đau nữa.
"Đi thôi!"' Tần Lạc ôm ngang eo của Vương Cửu Cửu đi xuống dưới núi.
Về đến nhà của lão Tôn thì thấy ông ta và trưởng thôn đã cầy xong đồng ruộng đang gọi người nhà giết gà mổ cá để làm cơm.
Thấy Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đi về, trưởng thôn vội chạy tới nói: "Tôi vừa đang suy nghĩ là có nên lên núi tìm hai người không đây này! Trên núi Lang Sơn mấy năm trước đúng là có sói thật, nó còn tha mấy đứa trẻ trong làng đi rồi cơ! Tôi đem theo người đi săn chúng nó mấy lần, bắn chỉ thiên mấy phát súng cũng coi như dọa được bọn nó…nhưng tôi không chắc được là nó có còn quay lại nữa hay không!"
"Không sao đâu! Cho dù có sói tới cũng không có gì đáng lo cả!" Vương Cửu Cửu chỉ vào Tần Lạc cười nói: "Anh ấy nói rồi, nếu như gặp sói thì anh ấy sẽ làm mồi nhử cho cháu, còn cháu sẽ chạy về kêu viện binh."
"Làm thế không được, không được đâu!" Trưởng thôn vội đưa tay lên xua xua, cứ như là Tần Lạc và Vương Cửu Cửu gặp phải sói thật ấy: "Hai người đều là khách quý ở đây, không ai được phép bỏ lại một mình làm mồi cho sói cả!"
Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đều nói đấy chỉ là nói đùa thôi, trưởng thôn và lão Tôn nghe vậy mới yên tâm, người nơi đây đúng là quá chất phác và hồn hậu.
Lão Tôn cũng nhận được sự quan tâm của trưởng thôn, nên ông ta cũng có ý nói tốt cho trưởng thôn trước mặt Tần Lạc, ông chỉ vào chậu nước sôi dùng để vặt lông gà nói: "Hai con gà này là của trưởng thôn mang tới đây để nó đẻ trứng, đến năm nay nó mới trưởng thành, thịt còn non lắm! Cá cũng là do trưởng thôn bảo mấy đứa nhóc ở đầu thôn đi ra sông bắt về đấy, mấy con cá này nó toàn ăn cỏ ở sông, Vương tiểu thư thích ăn món canh cá nấu với cà rốt nhất đấy!"
"Cảm ơn trưởng thôn nhiều lắm!'" Vương Cửu Cửu cười nói với trưởng thôn, hôm nay nàng đã hoàn thành được tâm nguyện của mình, còn chuyện về sau thì phải xem duyên số và tạo hóa của hai người thế nào đã.
Bây giờ cũng coi như có kết quả rồi, Vương Cửu Cửu bây giờ đã đạt được như ý mình muốn, nên nàng không còn nhớ nhung ra riết Tần Lạc như ngày trước nữa.
Đại Đầu lúc này ngồi thu lu một góc, trong tay cầm hai quả dưa chuột để nhai.
Tần Lạc tiến tới cười nói: "Cậu thích ăn cái này hả?"
"Tôi vốn khi xưa cũng ở quê mà ra, hồi nhỏ không có những thứ ăn vặt như người ở thành phố, nên cùng hay lấy dưa chuột và cà chua ra ăn sống… Tuy là ở chợ ngoài thành phố có bán, nhưng hương vị lại không được bằng ở quê!" Đại Đầu nói xong liền đưa một quả dưa chuột còn chưa ăn cho Tần Lạc nói: "Vị này rất giống với vị ở quê tôi!"
Tần Lạc cầm lên gặm một miếng, thấy nó nhiều nước và ngọt vô cùng: "Đúng là ngon
thật! Tôi từ trước đến giờ chưa từng coi dưa chuột là hoa quả dùng để ăn như thế này bao
giờ… Sao hả, câu với cô ta có qua lại với nhau à?"
"Không có!" Đại Đầu lắc đầu tự trách mình nói: "Cô ta quá cảnh giác, tôi chưa kịp áp sát thì cô ta đã chuồn mất rồi!"
"Cậu không đuổi theo sao?"
"Đuổi theo chứ, nhưng không kịp! Trong thôn thì tốc độ của tôi không bằng được cô ta!" Thần sắc của Đại Đầu lộ vẻ lo lắng nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên dời đây càng sớm càng tốt!"
Tần Lạc nghe vậy thì thở dài nói: "Nếu như trong hồ nước kia mà không có chất lưu
huỳnh thì e rằng tôi không thể nào biết được có con rắn đang định cắn mình! Rõ ràng mục
đích của cô ta là tôi, nếu như cô ta định hại Cửu Cửu thì trước khi tôi đến đây cô ta đã hại
rồi…vẫn chưa điều tra ra được thân phận của cô ta hay sao?"
"Vẫn chưa! Chưa có ai gặp qua cô ta bao giờ cả!" Đại Đầu nói: "Hòa Thượng nghi ngờ
cô ta là Cổ Vương của Miêu Cương, nhưng chưa có ai gặp qua Cổ Vương Miêu Cương
cả…hơn nữa cô ta còn quá trẻ!"
Tần Lạc nghe xong bất giác cau mày lại.
Từ lần trước, khi hắn bị hàm hại tại buổi lễ của Natasha, thì Tần Lạc đã cho người đi điều tra về cô gái có bộ dạng rất dễ thương nhưng lại vô cùng nguy hiểm này rồi.
Nhưng cho đến tận bây giờ điều tra không hề có tiến triển nào cả, đến cả người nổi tiếng trong nghề truy lùng như Hòa Thượng trong Long Tức cũng không thể nào điều tra ra nổi lai lịch của cô gái này nữa.
Theo cách ăn mặc của cô ta thì có lẽ cô ta thuộc tộc người Miêu, Tần Lạc thậm chí còn nghi ngờ rằng Văn Nhân Mục Nguvệt bị trúng cổ độc cũng là do cô ta gây nên, nhưng đây cũng chỉ là sự suy đoán của hắn, hắn không hề có căn cứ để buộc tội cô gái này cả.
"Ngày mai ta sẽ quay về Yến Kinh!" Tần Lạc nói: "Đêm nay sẽ là thời khắc vô cùng quan trọng, chúng ta phải hết sức đề phòng mới được!"
"Tối nay tôi không ngủ!" Đại Đầu thấp giọng nói.
"Cậu vất vả quá!" Tần Lạc không hề khách khí vỗ vỗ vào vai của Đại Đầu nói. Hắn cũng rất thương cho Đại Đầu, vô cùng cảm kích cậu ta làm cho hắn bao nhiêu thứ. Trong thời điểm nguy hiểm như thế này cả hai người phải biết đồng tâm hiệp lực để vượt qua gian khó.
Tần Lạc lúc này trông Vương Cửu Cửu đang cười vui vẻ ngồi làm cơm cùng mấy người phụ nữ ở đây, bất giác hắn cảm thấy lòng hắn nhẹ nhõm hẳn đi.
Người ta sống ở trên đời này phải có một thứ gì đó xứng đáng để cho người ta bảo vệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trung Y cũng vậy, người con gái mình yêu cũng vậy.