Tần Lạc cùng với Vương Cửu Cửu ngồi lên chiếc Audi mà người vệ sĩ bận đồ đen lái tới, còn Đại Đầu thì ra nhà để xe ở sân bay để lấy chiếc Chevrolet của mình rồi chạy ở đằng sau. Cho dù có đến đại viện trong khu quân đội thì Đại Đầu cũng không yên tâm để Tần Lạc một mình đến đó.
Hai vệ sĩ áo đen ngồi ở đằng trước, bọn họ đều không nói năng gì, còn Tần Lạc và Vương Cửu Cửu thì ngồi ở đẳng sau, Vương Cửu Cửu cũng chẳng có gì gọi là cố ý tránh né bọn họ cả, nàng nép mình vào người Tần Lạc, thấp giọng nói chuyện với hắn.
Nàng biết rằng lần quay về này, vận mệnh của nàng và Tần Lạc đểu sẽ thay đổi, chỉ có điều là nàng không biết rõ sự thay đổi này là gì mà thôi, không rõ nó là tốt hay là xấu. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Xe chạy thẳng vào bên trong đại viện khu quân đội, nơi mà Tần Lạc hết sức quen thuộc, sau đó chạy thẳng đến trước cổng nhà Vương gia.
Xe vừa mới dừng hẳn lại thì chiếc cổng lớn bèn mở to ra, mẹ của Vương Cửu Cửu là Trương Nghi Y bước lên phía trước nghênh đón, ôm chầm lấy cô con gái vừa mới chui từ trong xe ra, nói: "Con cái ngoan của mẹ, cuối cùng thì con cũng quay về. Những ngày con không có nhà này, không có giây phút nào là mẹ không nhớ đến con, ăn không ngon, ngủ không yên, ti vi cũng không buồn xem, đến kem cũng không muốn ăn nữa… Con sờ xem có phải mẹ gầy rồi không?"
Vương Cửu Cửu lại tỏ ra rất chấn tĩnh, vỗ vỗ vào lưng Trương Nghi Y, nói: "Mấy ngày không ăn không ngủ mà trông mẹ phấn chấn lắm, cũng chẳng thấy mẹ gầy đi chút nào cả."
"Ai nói thế?" Trương Nghi Y như thể vừa phải chịu một sự ô nhục vậy, nắm chặt lấy tay con gái rồi đưa lên ngực mình vuốt vuốt mấy cái, nói: "Con sờ mà xem…con sờ đi xem có phải nó nhỏ đi rồi không? Ngày trước thì tròn trịa, đầy đặn, nhưng giờ đây trống rỗng vô cùng."
"Do mẹ quên không đệm vào chứ gì?" Vương Cửu Cửu bóp một cái vào ngực của mẹ mình rồi nói.
"Xì… Mẹ của con ngoài việc nói dối về tuổi tác ra, thì những thứ khác còn cần phải giở trò dối trá hay sao?" Trương Nghi Y tức giận phản bác lại. Sau đó lùi lại đằng sau để ngắm
nhìn cho rõ cô con gái đã mấy ngày không gặp, rồi lại nói tiếp: "Đen đi, gầy đi, chặc
chặc…ngực thì lại to lên một chút. Con bảo dưỡng thế nào vậy?"
Vương Cửu Cửu tức giận, nói: "Có khách đến mà mẹ không tiếp đãi gì cả, vừa mới về
đến nhà mà đã chạy đến bàn về cái này với người ta rồi…"
"Thì mẹ cũng chỉ nói vậy thôi mà." Trương Nghi Y vội vàng thu lại nụ cười trên khuôn mặt mình, nghiêm túc nói: "Hai đứa bỏ đi đi, chạy càng xa càng tốt, có việc gì xảy ra thì mẹ sẽ hứng hết cho."
"Hồ đồ." Một giọng đầy uy nghiêm truyền tới.
Người phát ngôn là một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, ước chừng khoảng trên dưới một mét tám năm, mắt to mày rậm, mặt to tai lớn, tuy không được coi là đẹp trai, nhưng lại rất cứng cáp, rắn rỏi, kiên cường, ông ta mặc trên người một chiếc quần tây màu đen cùng với chiếc áo sơ mi màu trắng, chẳng khác gì những đại thúc trạc tuổi trung niên cả.
Chỉ có điều là khi ông ta vừa đứng ở cửa thì khiến cho người ta có cảm giác sừng sững hoành tráng, hơn nữa hiện giờ mặt ông ta cứ sì ra, khi lên tiếng thì lại càng khiến cho người ta có cảm giác bức bách đến lạ thường.
Bị Trương Nghi Y làm cho dở khóc dở cười không được thì tầm nhìn của Tần Lạc chuyển dời sang chỗ người đàn ông nọ, ông ta cũng vừa lúc đưa con mắt dò xét của mình lên người Tần Lạc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Lạc liền cảm giác được lực công kích mạnh mẽ của ông ta, như thể có một con sao sắc nhọn vô hình đang lao thẳng về phía mình vậy. Tần Lạc cũng có ít nhiều kinh nghiệm khi gặp một người đàn ông thiên hạ đệ nhất như Long Vương, nên khi gặp người này thì cũng coi như trấn tĩnh hơn nhiều, và cũng biết phải chống cự lại với sức mạnh của bọn họ như thế nào hơn.
Hắn nở một nụ cười với người đàn ông, rồi nói: "Chú chắc là cha của Cửu Cửu phải không?"
Ông ta mạnh thì cứ để mặc cho ông ta mạnh, ông ta muốn thế nào thì mình chiều theo thế đó.
Đây là một trong những giới thiệu trong <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm>, Tần Lạc biết những lời này có cách làm khác với một số tư tưởng của đạo gia, nhưng lại cho ra kết quả giống nhau. Đều là dạy cách tập kích bất ngờ, lấy nhu để thắng cương.
Người đàn ông trung niên không ngờ Tần Lạc lại không có một chút sợ sệt nào, thì trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng nó biến mất ngay sau đó, tiếp đó ông ta nói: "Cậu là Tần Lạc phải không?"
Ông ta đứng ở nguyên chỗ cũ, không hề có ý bước xuống nghênh đón, chứ đừng mơ tưởng ông ta giơ tay ra bắt tay mình.
"Dạ vâng, cháu là Tần Lạc." Tần Lạc cười nói, sau đó hắn len qua người của Trương Nghi Y và Vương Cửu Cửu bước lên phía trước, tiến thẳng đến trước mặt người đàn ông trung niên, nói: "Cháu chào chú, cháu cũng thường nghe Cửu Cửu nhắc đến chú, cháu rất vinh hạnh được làm quen với chú."
Tướng mạo của người đàn ông trung niên này còn già dặn hơn cả cha của mình, nhưng Vương Cửu Cửu lại nhỏ tuổi hơn mình, vì vậy mà Tần Lạc mới gọi ông ta là chú.
Vương Hồng Triều kinh ngạc vô cùng, ông ta không ngờ tên nhãi ranh làm cho con gái ông ta phải thất điên bát đảo, thậm chí còn bỏ nhà ra đi lại muốn nắm thế chủ động ở trước mặt mình.
Nếu bắt tay với hắn thì mình khác gì đã thua hắn một nước rồi.
Còn nếu không bắt tay thì lại tỏ ra mình là bề trên mà lại không độ lượng chút nào.
Điều này khiến cho ông lấy làm sửng sốt, nhưng lại có phần tức giận. Sửng sốt là vì những người trẻ tuổi khác còn không dám thở gấp ở trước mặt mình, đến cả Cao Thâm, cậu con trai của một người bạn khi vừa mới làm cảnh vệ của mình cùng e dè, cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng sợ sệt như thể mình sắp bắn chết cậu ta đến nơi rồi không bằng.
Còn tức giận là vì tên ranh này quá ư là chủ động, khiến ông ở vào trạng thái bị động. Ông là một thủ trưởng đứng đầu trong quán đội, có ở vào trạng thái bị động bao giờ đâu?
Vương Hồng Triều giơ tay ra bắt tay hắn, nói: "Vào trong nhà ngồi đi."
Sau đó ông quay ra nhìn Vương Cửu Cửu, tức giận nói: "Còn không vào nhà đi, vì chuyện của con mà làm kinh động cả đến ông nội rồi đó."
Vương Cửu Cửu quay sang hỏi Trương Nghi Y: "Ông nội đến rồi sao?"
"Những người cần đến thì đều đến rồi, những người không cần đến thì cũng đến cả rỗi." Trương Nghi Y bất đắc dĩ nói. Bà nhét chiếc thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị sẵn từ trước vào trong tay con gái, rồi nói: "Mau chạy trốn đi. Mẹ đứng chặn ở cửa, không ai có thể đuổi theo con được đâu. Hai đứa tìm một nơi có non có nước mà trồng trọt, rồi nuôi thêm vài con bò mà sống một cuộc sống an nhàn thần tiên đi."
"Mẹ xem nhiều Thất Tiên Nữ quá rồi phải không?" Vương Cửu Cửu cả giận nói. Nàng biết mẹ nàng rất dễ liên tưởng những tình tiết trong phim ra đời thực, lần nào xem một bộ phim truyền hình xong thì đều nghĩ đến những tình tiết mà mình đã xem sẽ xảy ra trong cuộc sống. Khi trước trên ti vi chiếu <Đổng Vĩnh và Thất Tiên Nữ>, thì những con virut tình tiết phim trong đầu bà dường như vẫn chưa được loại bỏ ra hết.
"Mẫu hậu đây là muốn…"
Trương Nghi Y còn chưa nói hết thì Vương Cửu Cửu đã kéo Tần Lạc vào bên trong rồi.
Trương Nghi Y nói không sai chút nào, người cấn đến thì đều đến rồi, người không cần đến cũng đều đến đông đủ hết.
Vốn là một phòng khách mà Tần Lạc cảm thấy có phần rộng rãi đến quá đáng, vậy mà giờ đây đã chật người ở trong đó, đàn ông cũng có, đàn bà cũng có, người già cũng có mà trẻ em cũng có, có điều là đại bộ phân đều là những người mà Tần Lạc không quen.
Người duy nhất mà Tần Lạc biết chính là Dương Phụ, khi hắn ta thấy mấy người Tần Lạc bước vào, thì lập tức đứng dậy nhìn bọn họ với ánh mắt hòa nhã.
Dương Phụ cũng đến đây à?
"Cửu Cửu, em về rồi sao?" Dương Phụ cười hề hề bước lên trước chào Vương Cửu Cửu, như thể không phải là Vương Cửu Cửu bỏ nhà ra đi vì từ hôn mà chỉ là ra ngoài mua vài cân táo về ăn vậy, còn vẻ mặt hắn ta thì vô cùng thân mật, tựa như không hề biết chuyện gì đang xảy ra vậy.
"Biết rồi còn hỏi." Vương Cửu Cửu cười nhạt nói.
"Im miệng." Vương Hồng Triều đập tay xuống bàn đánh bốp một tiếng, giận dữ nói: "Có biết lễ phép hay không hả? Còn có chút điệu bộ của một người con gái không hả?"
Ông vốn đã rất giận dữ về việc Vương Cửu Cửu không nói một tiếng nào mà tự động ra đi, khi quay về còn đem theo một người đàn ông nữa, điều này càng làm cho ông trở nên phẫn nộ hơn.
Hai người bọn họ làm gì ở bên ngoài thì ai mà biết được? Mỗi một người cha khi biết con gái mình bị một người đàn ông khác cướp đi mất thì trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Lửa giận trong lòng đang được kìm nén lại thì lại bị thái độ lạnh nhạt của Vương Cửu Cửu đối với Dương Phụ châm vào khiến cho nó nhen nhóm lên.
Ngồi trong nhà này không chỉ có bạn bè người thân của Vương gia, mà còn có thím là vợ của một phó hiệu trưởng và một ông đầy quyền uy trong ngành nào đó ở thủ đô ở bên gia đình Dương Phụ nữa.
Sự tùy tiện, ngông cuồng này của Vương Cửu Cửu không phải là để cho người ngoài người ta cười cho sao?
Vương Cửu Cửu thấy cha mình giận như vậy rồi nhưng nàng không hề e sợ, vẫn quay ra nhìn Dương Phụ bằng ánh mắt khinh miệt, nói: "Nếu khi con quay về mà anh ta xông lên trước cho con hai cái bạt tai hay cho vài lời châm chọc nào đó, thì có lẽ con còn thấy anh ta là một người đàn ông. Chứ thế này thì là cái gì chứ? Con đem người đàn ông khác về, thế mà anh ta lại coi như không có chuyện gì xảy ra mà chạy đến nịnh nọt, lấy lòng. Một con người giả tạo đến mức độ thế nào thì mới làm được ra một việc như thế này chứ?"
"Tất nhiên là con biết lễ phép, ăn nói đàng hoàng rồi, nếu cha không biết thì có thể phái người ra ngoài nghe ngóng xem sao. Vương Cửu Cửu con đây đã bao giờ làm việc gì mà để cho người trong Vương gia phải mất mặt hay chưa? Tố chất con người và sự lễ độ của con chỉ biểu hiện ở trước mặt người mà con yêu thích… Mấy người thích giả tạo hay nịnh bợ nhau thế nào thì con không cấn biết, nhưng nói chung là con không thể làm thế được, con ghét anh ta chỉ đơn giản có vậy mà thôi."
"Mày…" Vương Hồng Triều mới nói một câu mà đã bị con gái cãi lại cả một tràng, thì tức đến độ thiếu chút nữa thì đập vỡ chén trà trên bàn.
"Vương đại ca, anh đừng nóng giận như vậy." Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính gọng vàng lên tiếng khuyên nhủ, ông ta ngồi bên cạnh Vương Hồng Triều, mặc một bộ vest màu đen vừa người, thắt một chiếc cà vạt kẻ ca rô, nhìn có phần giống với phong cách của những nho sĩ, ông ta nói tiếp: "Cửu Cửu vẫn còn nhỏ, anh chấp một đứa trẻ con như thế làm gì chứ?"
"Là nó thật quá đáng hết sức." Vương Hồng Triều cũng cảm thấy rằng không nên tức giận với con gái mình trước mặt người ngoài, nên sau khi nhấc tách trà lên uống một ngụm lớn thì mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Người đàn ông đeo kính cười híp mắt lại nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Cửu Cửu còn nhớ chú Dương chứ?"
"Nhớ chứ ạ. Chú Dương đã mấy năm không đến nhà cháu chơi rồi." Vương Cửu Cửu đáp lại. Nàng cũng không thể quá vô lễ với khách khứa trong nhà, như thế không phải là được nuông chiều quá hóa hư, mà là không có đầu óc suy nghĩ nữa rồi.
"Đúng vậy. Khi trước chú vẫn thường đến nhà cháu để xin rượu uống, nhưng mấy năm gần đây thì lại ít đến hơn rồi. Cũng chỉ có Vương lão gia nhớ tình xưa nghĩa cũ, bảo Dương Phụ về đây thăm hỏi Vương lão gia và Hồng Triều đại ca nữa… Tính cách của Dương Phụ thì chú biết rõ, con cháu trong gia đình quân nhân thì làm sao có chuyện không có một chút tâm huyết, chính trực trong người chứ? Nó không hỏi han gì là bởi vì hiện giờ nó vẫn chưa có cái tư cách đó. Nó vừa mới đến đây cầu hôn thì đã làm cho cháu sợ chết khiếp bỏ đi rồi, thì nó còn dám nói gì quá đáng nữa đây?"
"Chú cũng là đàn ông, vì vậy mà chú cũng hiểu rõ những việc mà những đứa trẻ trong thời kỳ này còn chưa hiểu. Khi một người đàn ông sẵn lòng bao dung một người phụ nữ thì người đàn ông đó thực sự là thích cô ấy. Dương Phụ cũng là một cậu bé kiêu ngạo, nó ăn nói khép nép như vậy không phải càng chứng minh rằng nó thích cháu sao? Vương lão gia, ông nói xem con nói có phải không?"
Người đàn ông đeo kính nói đến câu cuối cùng thì quay người ra hỏi một ông cụ râu tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế bành ngủ gật, như thể ông đã ngủ say tự bao giờ vậy.
Tần Lạc biết rằng, ông cụ chính là ông nội của Vương Cửu Cửu, một nhân vật mà nói một thì không có hai trong gia đình họ Vương.