Ly ngủ thiếp đi rồi. Nàng nằm trong lòng Tần Lạc ngủ.
Nàng ngủ say rồi sau đó mới chui vào lòng Tần Lạc. Nàng giơ tay ra bắt lấy cánh tay Tần Lạc rồi lấy luôn cổ hắn làm đệm. Hẳn là nàng đã coi cổ của hắn như một chiếc gối êm ru.
Bộ dạng của nàng khi ngủ nhìn vô cùng dễ thương : Hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ hồng khẽ cong lên. Mái tóc dài che một nửa khuôn mặt lại, toàn thân cong lại như hình một con tôm. Trong tâm lý học nói rằng những người ngủ kiểu này thuộc vào kiểu người không có cảm giác an toàn.
" Cô ấy mà cũng không có cảm giác an toàn sao?" Tần Lạc nhìn vào khuôn mặt thanh thoát, tươi cười của nàng dưới ánh trăng sáng lung linh : " Mình lại cứ tưởng toàn cô ấy làm cho người ta không có cảm giác an toàn cơ."
Vì cánh tay hắn đặt bên trên tảng đá, nên rất nhanh đã cảm thấy đau ê ẩm.
Cánh tay của hắn đã tê đau từ lâu rồi nhưng hắn lại không dám rút tay ra. Hắn biết là Ly cũng giống như Quân Sư, đều ngủ không sâu, nên chỉ sợ hơi động đậy thôi sẽ làm cho nàng bừng tỉnh .... Đánh thức nàng dậy thì cũng chẳng có gì gọi là to tát cả, nhưng nhỡ nàng thuận tay thuận chân cho mình vài chưởng thì biết kêu oan với ai đây.
Nàng đã mệt quá rồi.
Tần Lạc không biết nàng quay về từ đâu. Nhưng hắn có thể khẳng định một điều rằng : Từ sau khi Quân Sư bị thương thì nàng chắc chắn là chưa lần nào được nghỉ ngơi hẳn hoi cả.
Toàn thân nhức mỏi, cộng thêm với lo lắng, sự dằn vặt từ hai phía này khiến cho thể lực bị hao tổn đáng kể. Thảo nào mà nàng có thể ngủ thiếp đi trên một tảng đá cứng ngắc, dưới trời cao lồng lộng và những cơn gió hiu hiu lâu lâu thổi tới.
Trời càng tối dần thì ánh sáng phát ra từ những ông sao trên bầu trời cao rộng lại càng say đắm lòng người.
Tần Lạc ngửng mặt nhìn lên bầu trời, cũng không biết là trong lòng mình đang nghĩ gì nữa. Có lẽ là do nghĩ quá nhiều, hoặc cũng có thể là chẳng nghĩ gì cả .... Nhưng trái tim hắn hiện giờ đang vô cùng tĩnh lặng. Hắn không hề xúc động hay bộc phát gì đối với mùi thơm toát ra từ cơ thể nàng .... Hắn rất ít khi rung động trước Ly. Mặc dù hắn không ngu ngốc đến nỗi cho rằng Ly là người anh em với mình, nhưng hắn đối với Ly nhiều hơn cả thì vẫn là sự chua xót và thương hại.
" Có lẽ mình đã coi cô ấy như em gái rồi cũng nên." Tần Lạc đã từng nghĩ như vậy.
Đột nhiên, toàn thân Ly bắt đầu trở nên co quắp, vẻ mặt cũng trở nên đau khổ lạ thường ......
Tần Lạc đang định xoa bóp cho nàng vài huyệt vị trên đầu để nàng có thể ngủ sâu hơn nữa, thì Ly đột nhiên kêu "a" lên một tiếng, nàng bỗng bật dậy, trên tay đã kèm theo con dao găm sáng lấp lánh tự lúc nào.
Điều này khiến cho Tần Lạc lạnh hết cả sống lưng. Nếu vừa rồi mình có lòng tốt đi xoa bóp đầu cho nàng, thì liệu nàng có cho ngón tay của mình đi đời không không biết nữa?
" Sao vậy?" Tần Lạc hỏi. " Mơ thấy ác mộng à?"
Ly đờ đẫn nhìn Tần Lạc một cái rồi nói : " Tôi mơ thấy Hoàng Đế đả thương Quân Sư .... Tôi muốn giúp Quân Sư, nhưng lại muộn mất rồi."
Tần Lạc thở dài một hơi, nói : " Đều đã qua rồi, thôi đừng nghĩ nhiều nữa, em ngủ đi, em đã mệt quá rồi."
Tần Lạc trong lòng bắt đầu ghi hận tên được gọi là Hoàng Đế kia. Hắn ta lại dám để cho Ly đến nằm mơ cũng mơ đến hắn .... Có điều là khi nghĩ đến cảnh nàng và hắn ta đang phi dao vào nhau thì trong lòng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
" Không ngủ nữa." Ly nói. " Đưa anh đi gặp một người."
" Gặp ai?" Tần Lạc bò dậy hỏi.
" Đi rồi sẽ biết." Ly vừa nói vừa nhảy thẳng từ trên tảng đá này xuống. Cũng không hiểu nổi nàng làm thế nào mà làm được như thế, khi tiếp đất còn không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
Tần Lạc đứng ở ven tảng đá nhìn xuống dưới một cái, hạ quyết tâm lắm nhưng vẫn không dám nhảy xuống, thế là lại lần xuống dưới theo đường mà khi nãy hắn trèo lên.
Ly dẫn đường đi trước. Tần Lạc theo sát phía sau.
Nàng dường như đã quên hẳn khi nãy Tần Lạc nói phải đi lắc mông. Nàng vẫn dẫn đầu ở phía trước, bước đi nhanh nhẹn, thần tốc, xuyên qua rừng cây không đèn mà chẳng khác gì ma cả.
Cuối cùng nàng cũng dừng lại ở trước một căn nhà nhỏ được canh phòng nghiêm ngặt.
Đứng ở bên ngoài cửa là mấy người đàn ông mặc đồ đen. Mấy người này khi nhìn thấy Ly đến thì cũng không ngăn lại, chỉ gật đầu rồi để mặc cho nàng bước vào bên trong.
Tần Lạc cười lấy lòng với bọn họ một cái, khóe miệng của bọn họ khẽ rung lên nhưng không tài nào nở được nụ cười ra.
Tần Lạc thầm than "mấy người này đều quên hết cả cảm giác mỉm cười là gì rồi cũng nên".
Vừa mới vào trong nhà thì liền bị một chiếc cửa lớn chặn ngay lại ở trước mặt. Không biết cái cửa này được làm từ gì mà nhìn ánh lên một màu kỳ dị, nhìn thôi là biết nó không phải một vật tầm thường.
" Mở cửa." Ly lên tiếng nói.
Vừa dứt lời thì lập tức có hai người đàn ông mặc đồ đen chạy lại. Sau khi kiểm tra rõ ràng Ly một hồi và xác định rõ là không có nguy hiểm gì thì mới mở cửa ra từ bên trong.
Ly lại tiếp tục tiến lên phía trước. Sau khi hô hào mở tiếp hai cánh cửa ra thì mới dừng lại trước một căn phòng nhỏ.
Cửa sắt bao bọc kín mít ở bên ngoài, trên cửa có một lỗ hổng nhỏ, giống như những lỗ hổng trong trại giam đủ để đưa cơm đến cho phạm nhân vậy.
Ly kéo chiếc cửa của lỗ hổng đó ra cho Tần Lạc nhìn vào xem tình hình bên trong như thế nào.
Tần Lạc nhìn vào bên trong một cái, thì chỉ thấy một bóng hình đen sì, nhưng lại không nhìn ra được người bên trong đó là ai. Mặt anh ta ẩn núp trong bóng tối, Tần Lạc không có cách nào để mà phân biệt rõ xem anh ta là ai.
" Không nhìn ra được." Tần Lạc nói.
" Bật đèn lên." Ly hô lên một tiếng. Cũng chẳng nhìn thấy bất kì ai đứng bên cạnh, nhưng sau khi Ly nói thì tất cả đèn trong căn phòng này đều được bật sáng, hơn nữa ánh sáng còn rất mạnh. Đó là những tia sáng huỳnh quang chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân.
Lúc này đây, căn phòng sáng rõ như ban ngày. Tất cả mọi vật đều có thể thấy rõ mồn một, thậm chí đến cả vết thương trên khuôn mặt của người đàn ông đó cũng vậy.
Đây là một khuôn mặt rất đỗi bình thường của một người Phương Đông. Một khuôn mặt đần thối ra như khúc gỗ, mũi tẹt, mắt nhỏ, đôi môi hơi dầy một chút. Trên mặt không có bất kỳ đặc thù gì để cho người ta phải nhớ đến cả.
Từ vẻ bề ngoài của hắn mà nói thì hắn ta đúng là một hạt giống tốt để làm sát thủ.
Người này chính là sát thủ đã nổ súng tấn công Tần Lạc và Mễ Tử An ở Hàn Quốc, về sau lại đuổi đến tận Trung Quốc nhưng bị Tần Lạc và Ly dùng kế tóm gọn.
" Hóa ra là anh ta." Tần Lạc cười nói. " Tôi lại cứ tưởng mấy người đã cho anh ta biến mất luôn rồi cơ."
" Anh ta chưa chết." Ly nói. " Sau khi tôi đem anh về đây rồi cho người thẩm vấn, thì anh ta cứ một mực nói rằng người phái anh ta đến là Lý Thừa Minh. Tôi không tin, nên vẫn chưa nói cho anh biết kết quả."
" Sao lại không tin?" Tần Lạc hỏi.
" Tôi đã cho người thu thập những thông tin về Lý Thừa Minh. Hắn ta không hề ngu ngốc như người ta vẫn nói." Ly nói tiếp. " Khi anh bị bọn chúng truy sát, thì Lý gia đang bàn về những hạng mục hợp tác với đảo Jeju. Hắn ta chẳng có lý do gì để động thủ vào lúc đó cả."
" Thế sao không ép anh ta nói ra sự thật?" Tần Lạc nhìn vào thân hình đầy thương tích của người đàn ông ở bên trong nói.
" Hắn ta cứ một mực khẳng định là Lý Thừa Minh. Bao nhiêu lần thẩm vấn đều cho ra kết quả như vậy." Ly nói. Nàng nhìn Tần Lạc một cái rồi nói : " Nghĩa phụ nói : không thể để cho anh dùng hình ở trong viện điều dưỡng một lần nữa, nếu không thì truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh."
".............." Tần Lạc nghĩ bụng : chắc chắn là sau khi Long Vương thấy được cái băng ghi hình mình thẩm vấn mấy tên bắt cóc ông nội xong thì mới có quyết định như vậy.
" Nếu em đã không tin là do Lý Thừa Minh làm thì sao còn dẫn tôi đến đây làm gì?"
" Tôi nói cho anh biết tình hình để anh còn phán đoán." Ly nói tiếp. " Khi chúng tôi điều tra về Lý gia thì lấy được một số tài liệu nói là tháng sau hắn ta sẽ đại diện cho tập đoàn Samsung đến thăm Trung Quốc."
" Lý Thừa Minh sẽ đến Trung Quốc sao?" Tần Lạc ngẩn người ra một lúc, sau đó cười nói : " Thế thì để tôi hỏi trực tiếp luôn xem anh ta có phải là hung thủ hay không vậy."
Sáng sớm ra khi Tần Lạc đi đến thăm Quân Sư thì nàng đang ngồi trên giường húp cháo.
Đại Đầu, Hỏa Dược, Hòa Thượng, Thám Hoa, hai anh em Chuột, Khỉ và Ly đều đứng ở bên cạnh giường, không ai nói gì cả nhưng nét mặt ai cũng tràn ngập niềm vui.
Nhìn thấy Tần Lạc bước vào thì Quân Sư liền đặt bát cháo trên tay mình xuống chiếc bàn cạnh giường rồi nói : " Đa tạ ơn cứu mạng của anh."
" Không cần phải khách khí như thế đâu. Chị cũng giúp tôi rất nhiều lần rồi mà." Tần Lạc cười nói. Khi trước hắn bị người của Hoàng Thiên Trọng bắt vào bên trong viện điều dưỡng Thạch Lĩnh thì nàng chính là người tiến vào bên trong ngăn chặn đội trưởng đội hộ vệ, kéo dài thời gian cho tới khi Long Vương từ trên trời rơi xuống.
Tần Lạc cũng là người đàn ông nhớ đến công ơn mà người khác làm cho mình.
Ánh mắt của Quân Sư dừng lại trên mũi của Tần Lạc. Bất giác, nàng mím môi cười nói : " Mũi của anh đã đỡ hơn chưa? Bọn họ đều nói cho tôi biết tình hình lúc đó rồi. Tôi thực lòng xin lỗi anh, tôi cũng không cố ý làm vậy."
" Tôi biết." Mũi của Tần Lạc cũng không đau như hôm qua nữa, vì vậy mà hắn đã sớm hết giận rồi. " Vết thương này của tôi cũng có to tát gì đâu. Chị không sao thì mọi người đều có thể yên tâm rồi."
" Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi." Quân Sư nói. " Chỉ là không biết có còn dư độc hay không thôi. Anh nói tôi bị trúng phải loại độc có tên là Tương Tư Tử?" Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
" Đúng vậy." Tần Lạc nói. " Nếu chị không có ý kiến gì thì tôi muốn tháo băng gạc ra xem vết thương một chút xem thế nào. Nếu không nhìn thấy vết thương thì tôi cũng không thể biết được là dư độc đã được ép ra hết chưa. Tôi chỉ sợ lâu ngày chất độc lại tái phát lần nữa."
" Không sao." Quân Sư gật đầu nói. " Ngay bây giờ sao?"
" Ngay bây giờ." Tần Lạc nói.
Quân Sư liền quay sang một bên liếc nhìn thủ hạ của nàng một cái, hỏi : " Mọi người cũng muốn xem sao?"
Mấy người đứng đó biết mình không có cái phước đó, liền quay ra chào Tần Lạc một tiếng rồi mau chóng chạy ra ngoài.
Ly cũng muốn đi ra nhưng Quân Sư lại kêu lại : " Ly. Em ở lại."
Ly nhìn Tần Lạc một cái rồi đứng lại.
Tần Lạc thấy nàng tâm tình phấn chấn, bèn đùa nói : " Chị còn sợ tôi làm gì bậy bạ hay sao mà còn tìm thêm một trợ thủ nữa?"
" Lúc tôi ngủ mà anh còn không phải là đối thủ của tôi nữa là bây giờ?" Quân Sư phản bác nói.
"......................."
Trong khi thấy Tần Lạc ngẩn người không biết nói gì thì Quân Sư liền cởi chiếc áo bệnh nhân ra, cả một tấm lưng trần hiển hiện ra trước mặt hắn.
Ngày hôm qua khi hắn xem xét vết thương cho nàng thì chỉ coi nàng là một bệnh nhân. Còn hôm nay khi thấy nàng có thể thở, có thể động, có thể nói chuyện với hắn thì Tần Lạc không thể không coi nàng là một người phụ nữ.
Hắn liền lén liếc nhìn Quân Sư một cái, rồi hai cái, rồi thêm vài cái nữa. Sau khi thấy gương mặt khó chịu của Ly nhìn mình thì khuôn mặt của Tần Lạc lại đỏ lựng lên, vội vàng lấy cồn khử trùng tay mình rồi dùng kéo cắt chỗ băng bó ngày hôm qua ra.
Vết thương đã khép lại. Mặc dù vẫn còn sưng đỏ nhưng đó là biểu hiện tự nhiên thường gặp sau khi bị thương. Tần Lạc giơ tay ra ấn ấn vào xung quanh vết thương thì không thấy có dịch màu xanh tiết ra nữa.
" Cảm giác thế nào?" Quân Sư hỏi.
" Rất có tính đàn hồi." Tần Lạc thuận miệng đáp.
Sau khi trả lời thì hắn mới phát hiện đây là cạm bẫy mà người phụ nữ này bố trí cho mình rơi vào.
" Em đã nói anh ta là một con dê xồm rồi mà!" Ly đứng bên cạnh nghịch dao nói.