Quân Sư bình yên vô sự. Còn về phần vết thương ở chân của Long Vương thì Tần Lạc tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết liền cáo từ bọn họ rời khỏi viện điều dưỡng.
Trên đường trở về thành phố, Lệ Khuynh Thành gọi điện hỏi Tần Lạc xem có thời gian không để bàn bạc về chuyện quay quảng cáo cho kem dưỡng Kim Dũng. Tần Lạc cũng cảm thấy việc này quan trọng nên đã đồng ý đến đó, nói là muốn mời nàng và Trần Tư Tuyền đi ăn trưa nữa.
Thời gian của bọn họ vô cùng bức bách. Phương án phát triển của thị trường Châu Á đã được công bố ra bên ngoài, tất cả các bộ môn của Quốc Tế Khuynh Thành đều đang ngầm tích trữ lực lượng để chuẩn bị cho tốt. Nhưng cho đến tận bây giờ mà bọn họ vẫn chưa nghĩ ra được chủ đề và việc dẫn dắt vào của phương án tuyên truyền lần thứ hai này.
Lần trước là , chẳng nhẽ lần này lại là hay là à? Vấn đề là rửa chân hay chùi đít đều chẳng liên quan gì đến kem dưỡng Kim Dũng cả.
Khi Tần Lạc đến viện thẩm mỹ Quốc Tế Khuynh Thành thì hai người đứng tiếp khách ở cửa liền dẫn hắn lên lầu.
Đẩy cửa phòng tầng ba ra thì thấy Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền đều đang ngồi trên ghế salon ở bên trong, đến cả đạo diễn Kim Đức Thụy cũng đem theo cô trợ lý xinh đẹp của mình đến rồi.
" Tần tiên sinh, anh đến rồi à?" Thấy Tần Lạc bước vào, Kim Đức Thụy liền đứng dậy nghênh đón.
Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền cũng giữ thể diện cho Tần Lạc trước mặt người ngoài nên đều đứng dậy nghênh đón theo.
" Mọi người cứ ngồi đi, đều là người quen cả mà, không cần phải khách khí như vậy đâu." Tần Lạc cười nói. " Đạo diễn Kim đến đây từ lúc nào vậy?"
" Cũng vừa mới đến thôi." Kim Đức Thụy nói. Ông ta đưa cho Tần Lạc một xấp giấy tờ rồi nói : " Mấy hôm nay bảo người làm ra mấy phương án, nên tôi qua đây thương lượng một chút với Lệ tổng giám đốc và Trần tiểu thư .... Anh cũng xem xem rồi cho chúng tôi chút ý kiến quý báu. Nếu anh có cách gì tốt hơn thì tuyệt quá rồi. Tôi khâm phục sát đất đối với những sáng tạo của Tần tiên sinh."
" Đạo diễn Kim quá khen rồi." Tần Lạc tiếp lấy xấp tài liệu nói.
Nói thực là mấy phương án này đều rất tốt, nhưng vì danh tiếng của quá vang dội, sáng tạo đó quá là kinh điển, nên bất giác bọn họ đều ít nhiều bị ảnh hưởng bởi nó.
" Thế nào? Anh cho chút ý kiến đi." Đạo diễn Kim giống như một cậu học sinh tiểu học vậy, liên tục hỏi han với vẻ mặt sốt sắng, khẩn trương.
" Không tồi chút nào." Tần Lạc nói. " Nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu một cái gì đó."
" Thiếu tình cảm." Lệ Khuynh Thành nói. " Một quảng cáo thành công thì nhất định phải có xương, có thịt. Nhưng cái quan trọng nhất đó là phải có tình cảm. Có tình ở trong đó thì mới cảm động được lòng người, như vậy thì bọn họ mới chịu mua sản phẩm của mình .... Những phương án này vẫn quá cầu kỳ ở phần mỹ quan bên ngoài và nội dung sáng tạo bên trong nhưng lại thiếu đi mất phần tình cảm trong nó."
Lệ Khuynh Thành đối với khâu quảng cáo này cũng khá là hiểu biết. Nàng nói câu nào mọi người gật đầu tán đồng câu đó.
Tần Lạc chu môi lên hỏi : " Phải như thế nào thì mới có tình cảm đây?"
" Đầu tiên phải có cái để cho người xem nhập tâm, nhập hồn vào nhân vật và cốt truyện." Lệ Khuynh Thành nhìn Kim Đức Thụy một cái, cười nói : " Cái này thì phải hỏi đến một người trong ngành như đạo diễn Kim mới phải."
" Lệ tổng giám đốc, cô đừng chọc tôi thế nữa. Một người trong ngành như tôi chẳng khác gì một cậu học sinh tiểu học khi đứng trước mấy người cả. Tôi đến đây cũng là muốn học hỏi thêm chút ít .... Tần tiên sinh. Nếu anh đã nhìn ra được trong mấy phương án này thiếu tình cảm, thì liệu anh có thể nghĩ cách bù đắp giúp chúng tôi được không? Từ trong của anh, thì chúng tôi có thể nhìn ra được anh là một người đàn ông có tình cảm vô cùng phong phú."
" Điểm này thì tôi cũng nhìn ra rồi." Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc rồi chớp chớp mắt nói : " Ông chủ này của chúng tôi mặc dù tuổi đời còn non trẻ, nhưng tung hoành tình trường mười mấy năm, anh ấy vẫn chưa một lần thất bại đâu."
Tung hoành tình trường mười mấy năm? Tần Lạc tức giận nghĩ : thế thì cần gì phải là trai tân trong hai mươi mấy năm trời, cho đến tận năm ngoái mới mò mẫm ra được đàn ông và đàn bà rốt cuộc là có gì khác nhau cơ chứ?
Tần Lạc biết Lệ yêu tinh cố tình trêu chọc mình là có rất nhiều hồng nhan tri kỷ trước mặt người ngoài, nhưng hắn cũng không thèm để ý, nói : " Để tôi nghĩ đã. Nếu vẫn để tôi và Tư Tuyền diễn vai nam chính và nữ chính thì chúng tôi có thể làm một tập quảng cáo tiếp của lần trước .... Lần quảng cáo trước chủ yếu muốn biểu đạt chủ đề hiểu và yêu nhau. Vậy thì phần tiếp sẽ nói đến chuyện ở bên nhau trọn đời?"
" Đúng. Đúng. Yêu nhau thì dễ, gần nhau khó. Nam nữ thời đại bây giờ đều sợ hãi "cái ngứa bảy năm" ( ở bên nhau lâu sẽ mất đi cảm giác mới mẻ, rất dễ xảy ra lục đục rồi xa nhau ). Ở gần nhau lâu rồi thì những khuyết điểm của đối phương sẽ ngày càng hiện ra rõ rệt, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn. Có câu gì mà người ta thường nói ấy nhỉ? À, sờ tay người mình yêu mà như lấy tay phải của mình sờ vào tay trái của mình vậy ...." Kim Đức Thụy tự cho mình hiểu biết, dí dỏm nói rồi cười phá lên. Cô trợ lý của ông ta đứng ở gần đó phản ứng nhanh nhất, cười run hết cả người lên. Còn Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền thì cũng cười theo lấy lệ, nhưng không hề khoa trương như hai người bọn họ.
" Kỳ trước chúng ta lấy một đôi tình nhân làm chủ đạo, lần này chúng ta lấy một đôi vợ chồng làm chủ đạo, mọi người thấy thế nào?" Lệ Khuynh Thành vừa nghĩ ra nói. " Đôi tình nhân lần trước kết hôn rồi, sau đó trải qua cuộc sống bình dị ngày đêm lo lắng đến từng thanh củi, từng nhúm muối, cùng với những cuộc cãi vã va chạm. Nhưng bọn họ vẫn luôn khăng khít bên nhau ...."
" Đúng." Dòng suy nghĩ của Kim Đức Thụy cuối cùng thì cũng được bọn họ mở cho một lối đi, liền xúc động nói : " Tốt nhất là nên để cho Tần tiên sinh làm cho Trần tiểu thư có thai. Khi Trần tiểu thư thức dậy ngồi vào bàn trang điểm, thì Tần tiên sinh sẽ tặng cô ấy kem dưỡng Kim Dũng để bày tỏ tình yêu của mình với cô ấy."
Làm cho có thai?
Thấy mọi người ai nấy đều miệng há hốc, mắt trợn tròn nhìn ông ta thì Kim Đức Thụy mới thấy mình lỡ lời, liền ngại ngùng nói : " Ồ, thành thật xin lỗi, xem tôi này .... Cứ xúc động một cái là lại nói lung tung hết cả lên. Ý của tôi muốn nói là : Trong đoạn quảng cáo, thì Trần tiểu thư diễn một phụ nữ có thai, còn Tần tiên sinh thì diễn một người sắp làm cha. Phụ nữ mang thai chín tháng mười ngày vô cùng vất vả. Buổi sớm sau khi thức dậy, thì phát hiện trên mặt bàn có một hộp kem dưỡng da .... Mọi người thấy cái này thế nào?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Nhưng phụ nữ trong thời gian có thai không được lạm dụng mỹ phẩm và những dược phẩm khác mà." Cô trợ lý xinh đẹp của Kim Đức Thụy lên tiếng nhắc nhở.
" Không sao." Tần Lạc cười nói. " Kem dưỡng Kim Dũng là một dược tế được chế hoàn toàn tự nhiên, không hề có bất kỳ tác dụng phụ gì cho cơ thể người cả. Cho dù là phụ nữ có thai thì vẫn có thể dùng được."
Tần Lạc là người nghiên cứu và cung cấp phương thức điều chế, nên có quyền lên tiếng nhất trong vấn đề này.
" Mọi người xem, đến cả từ quảng cáo cũng có rồi này. Đến cả phụ nữ có thai còn dùng được mỹ phẩm, thì những phụ nữ thôn thường khác lại càng yên tâm dùng hơn, không phải vậy sao?"
" Cái này không thể dùng làm từ quảng cáo được, tầm thường quá." Lệ Khuynh Thành nói. " Nhưng chúng ta có thể biểu đạt điều đó qua hình ảnh, để cho bản thân người xem tự nảy sinh liên tưởng."
" Nếu đã quyết định dùng cái sáng ý này thì mọi người hãy nghĩ xem lời thoại sẽ thế nào đây?" Kim Đức Thụy hỏi. Khó khăn lắm mới có cơ hội mọi người tiếp thu ý kiến thế này, nên ông ta không thể bỏ lỡ được.
Thế là mọi người lại ngưng thần chăm chú suy nghĩ.
Trong văn chương, những linh cảm chợt lóe lên mới là những câu văn bất hủ. Nó giống như những đứa trẻ chơi trò trốn tìm vậy. Khi người ta muốn tìm thì nó lại biến mất không một dấu vết, nhưng khi người ta từ bỏ ý định thì nó lại tự nhảy ra bên ngoài.
Bọn họ ngồi nghĩ nửa ngày trời. Mỗi người ai nấy đều đưa ra không ít ý kiến, nhưng đều bị những người khác bác bỏ.
Lệ Khuynh Thành là chủ nhân của căn phòng này, nàng đứng dậy nói : " Được rồi. Hôm nay đến đây là kết thúc. Cái này có muốn gấp thì cũng không gấp được. Những thứ mà vội vã nghĩ ra thì cũng không dùng đến .... Chi bằng chúng ta đi ăn trước đi. Dân dĩ thực vi tiên mà."
Thế là dưới sự dẫn dắt của nàng thì đoàn người bước ra khỏi thẩm mỹ viện, tiến thẳng về phía quán ăn Quảng Đông ở cách đó không xa.
Tần Lạc sau khi bước ra ngoài thì Đại Đầu và Jesus đứng bên ngoài cũng tự khắc đi theo sau.
Thấy bên cạnh Tần Lạc giờ đây lại có thêm một vệ sĩ nam mắt xanh tóc vàng thì Lệ Khuynh Thành khẽ hỏi : " Anh ta là ai vậy?"
" Vệ sĩ." Tần Lạc đáp lại.
Lệ Khuynh Thành nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc, nói : " Em lại cứ nghĩ anh chỉ chọn những người đàn ông xấu hơn anh để làm vệ sĩ cơ đấy."
"......................." Tần Lạc không nói gì, quyết định mặc niêm ba phút cho Đại Đầu.
Ở đằng sau bọn họ, trong một chiếc xe bảy chỗ màu đen, có một nam một nữ ngồi song song ở hàng ghế đầu của xe.
Phụ nữ là người da đen, làn da đen nhánh, hai mắt còn đen hơn, nhìn giống như một viên đá quý màu đen không tì vết vậy. Tóc hơi xoăn, tết thành vô số bím tóc nhỏ, giữa các bím tóc còn là những đường ngang dọc xen lẫn vào nhau, lộ ra màu đen tuyền của da đầu. Thoạt nhìn thì thấy rất Rock và Hippi.
Áo đen, quần đen, trên cổ đeo một chiếc thập tự giá màu bạc. Trên chiếc thập tự giá có khắc hình Chúa Jesus trong cảnh tượng người chịu khổ chịu nạn. Nàng ta ngồi ở ghế lái xe, đảm nhiệm trức trách của một người tài xế.
Ngồi bên cạnh nàng ta là một người đàn ông da trắng. Làn da trắng toát, đôi mắt màu xám, tướng mạo bình thường, bên mép còn có một nốt ruồi màu đen .... Hắn ta chỉ được coi là một người có tướng mạo vô cùng bình thường trong số những người da trắng. Ít nhất thì không có duyên với hai chữ "đẹp trai".
Thế nhưng hắn ta lại có một khí chất khác thường. Một vẻ mặt âm trầm khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm cực độ.
Hắn ta mặc một bộ quần áo cổ tàu màu trắng, một đôi giày vải Yến Kinh. Thoạt nhìn thì thấy đây là một người thuần túy yêu thích Trung Quốc. Hắn ngồi ở ghế kế bên tài xế, không thắt dây an toàn, bên trên đầu gối còn đặt một chiếc hộp gỗ hình vuông, không biết trong hộp đó có gì nữa.
" Có cần đi theo sau không?" Người phụ nữ miệng nhai kẹo cao su, nhìn vào bóng dáng của mấy người Tần Lạc hỏi.
" Không cần đâu." Ánh mắt của người đàn ông cũng dừng trên đám người đó.
" Người bạn cũ của anh cũng ở phía trước, lẽ nào không cần tiến đến chào một câu sao?" Người phụ nữ cười nói với giọng chế nhạo. " Vốn là người mà mình muốn giết vậy mà lại trở thành người được bảo vệ. Sát thủ biến thành vệ sĩ. Anh ta đúng là một nỗi sỉ nhục trong giới sát thủ chúng ta."
" Ít nhất thì cho đến bây giờ, tôi và cậu ấy vẫn là bạn. Vì vậy mà cô tốt hơn cả nên tôn trọng cậu ấy một chút." Người đàn ông như một con sói chuẩn bị ăn thịt người nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, uy hiếp nói.
" Cái này thì tôi khó mà làm được." Người phụ nữ không tỏ ra yếu thế nói. " Có điều, cái chết của ngài Antwan chắc hẳn là có liên quan đến tên Trung Quốc kia thì phải? Chúng ta bán nguồn tin này cho gia tộc Antwan thì bọn họ liệu có cho chúng ta một cái giá ngon lành không nhỉ?"