Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 812: Câu chuyện tình hot nhất!



Tần Lạc bị mất ngủ.

Khi đoàn đại biểu trung y Trung Quốc xảy ra vụ việc có liên quan đến người phụ nữ bị sảy thai thì hắn cũng không hề bị mất ngủ. cho đến tối hôm bị mấy người Kiếm Khách đuổi giết ở thư viện hắn cũng không mất ngủ.

Vậy mà hắn lại mất ngủ vì việc thân phận của Garbo bị tiết lộ ra bên ngoài.

Hắn biết Lệ Khuynh Thành đã đúng, cũng biết đây là một cơ hội không thể bỏ qua. Với tính cách của nàng, thì khi phát hiện ra một thời cơ thế này mà còn không ra tay thì đã không phải là nàng rồi_

Giết một người thì có tội, nhưng giết vạn người thì lại là anh hùng. Từ cổ đến giờ. làm gì có một người thành công nào mà chưa từng giẫm đạp lên ai bao giờ?

Vậy nhưng hắn lại không vượt qua nổi quan ải này.

Lệ Khuynh Thành là một thương nhân, và cũng là một người luôn đi theo chủ nghĩa có lợi. Nàng làm việc, luôn theo đuổi những lợi ích to lớn nhất.

Nàng không rõ được quan hệ giữa Garbo và mình, nàng không rõ việc Garbo lệ thuộc vào mình, nàng lại càng không rõ rằng Garbo đi theo mình giống như một cái đuôi vậy_hoặc có lẽ là cho dù nàng có biết tất cả những điều này thì nàng vẫn sẽ làm như thế.

Nàng chỉ để tâm đến người mà nàng yêu, còn đối với người mà nàng không yêu thì nàng sẵn sàng coi họ như một quân cờ không hơn không kém.

Khi phải đối mặt với những lời trách móc và tức giận của Hoàng Hậu Madrin thì đến cả Hoàng Tử Philip cũng phải tránh đi. vậy mà nàng, một cô công chúa nhỏ lại đứng ra mà chẳng có bất kỳ tâm địa gì. nàng đã làm tất cả để bảo vệ mình, thậm chí là gào thét vào mặt Hoàng Hậu nữa.

Cứ nghĩ đến tiếng kêu gào giống như một con thú nhỏ bị thương, thì Tần Lạc lại cảm thấy tim mình đau thắt lại.

Năm giờ sáng hắn đã tỉnh dậy rồi, mặc xong quần áo thì hắn liền lên thẳng tầng thượng của tầng lầu.

Trên này trồng cây cỏ hoa lá. thậm chí còn có cả một hồ bơi rộng lớn nữa. Vào lúc trời xế chiều thì nơi đây có rất nhiều người đến uống cà phê, ăn điểm tâm rồi ngắm cảnh, nhưng vào lúc này đâv thì lại vắng vẻ, tĩnh mịch như một khu rừng nguyên sinh vào mùa hè vậy.

Tần Lạc sau khi nhìn vào tia nắng ban mai vừa mới rọi xuống đỉnh đầu rồi hà hơi hít lấy một hơi thật dài. sau đó hắn bắt đầu tư thế luyện tập <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm>.

Cái đạo gia pháp môn này không những có công hiệu làm cho cơ thể khỏe mạnh, mà khi gặp phải những chuyện phiền lòng thì chỉ cần chăm chú tập một lượt thôi, ngay khi kết thúc sẽ cảm thấy tinh thần thư thái, phấn chấn, như thể tất cả các vấn đề đều có thể giải quyết được vậy.

Tần Lạc vừa mới luyện đến Đoạn cẩm thứ sáu. thì chiếc cánh cửa thủy tinh trên tầng thượng được người ta mở ra, sau đó có một người đàn ông trẻ tuổi bước lại gần.

Người đàn ông này mắt đen tóc đen. tướng mạo anh tuấn, anh ta để mái tóc ngắn nhìn rất gọn gàng năng động. Nhưng cái khiến cho Tần Lạc cảm thấy lạ mắt, mới mẻ đó là anh ta cũng mặc một bộ đồ đời nhà Đường cho tiện cho việc luyện công giống mình.

"Thì ra là một người Trung Quốc." Tần Lạc nghĩ thầm. Gặp được đồng bào ở đất khách quê người thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả, cùng với cuộc sống ngày càng được nâng cao của người dân Trung Quốc thì cũng ngày càng có nhiều người ra nước ngoài du lịch, vui chơi.

Nhưng gặp một người Trung Quốc vào thời gian và địa điểm thế này khiến cho hắn cảm thấy thật là có duyên phận.

Người đàn ông cũng không ngờ là lại có người còn đến sớm hơn cả mình, và lại càng không ngờ đó là một người Trung Quốc. Anh ta có vẻ sửng sốt. sau đó gật đầu chào Tần Lạc một cái. tiếp đó anh ta liền tìm một góc để đánh thái cực quyền.

Nhưng khi anh ta vô tình nhìn thấy những tư thể cổ quái mà Tần Lạc vừa làm thì độ phối hợp của chân tay anh không còn ăn y với nhau, động tác cũng không được trôi chảy như trước nữa. Anh ta thấy vậy liền mau mau kết thúc rồi chạy ra kia xem Tần Lạc luyện công.

Sau khi Tần Lạc chắp tay kết thúc việc luyện công thì anh ta liền bước lên trước, cười hỏi: "Là người Trung Quốc phải không?"

"Vâng, là người Trung Quốc." Tần Lạc dùng chiếc khăn khô sạch mà mình đem tới lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán, gật đầu đáp lại.

"Tôi cũng vậy." Người đàn ông giơ tay ra trước mặt Tần Lạc nói: "Tên tôi là Lý Thu Bạch. Tôi nên xưng hô anh thế nào đây?"

"Tần Lạc." Tần Lạc cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh ta rồi cười nói.

"Qủa nhiên là anh." Lý Thu Bạch cười nói.

"Anh biết tôi sao?"

"Sao không biết cho được? Mấy ngày nay ngày nào giờ tờ báo ra cũng thấy tin tức về anh, không ít báo còn có cả hình anh ở trong cơ_hiện giờ anh ở Thụy Điển cũng được xem là một người nổi tiếng rồi. Tần suất được đăng báo của anh còn cao hơn rất nhiều những ngôi sao điện ảnh hay ca nhạc lừng danh đấy." Lý Thu Bạch trêu đùa nói.

Tần Lạc cười nói: "Cũng coi như đã có cống hiến lớn cho việc mở rộng và phát triển trung y."

"Đúng vậy." Lý Thu Bạch gật đầu nói. "Khi còn ở trong nước, thì tôi vẫn rất quan tâm chú ý đến anh."

" ồ?" Tần Lạc đưa một ánh nhìn nghi ngờ qua anh ta.

"Có lẽ là kể từ khi ở Vân Điền cũng nên, khi đó giới truyền thông ngày nào cũng đưa tin về anh_và còn cả Vương Cửu Cửu tiểu thư vượt ngàn dặm để đi tìm tình yêu cho mình mà không sợ cái chết nữa. Sau đó là việc đánh bại Hàn Y. rồi đến vụ việc ở Paris, nghe những chuyện về anh mà nhiệt huyết của tôi trào dâng hừng hực. Tôi vẫn luôn tìm xem có cơ hội nào để uống với anh một chén hay không, không ngờ lại gặp anh ở đây." Lý Thu Bạch cười hề hề nói.

" Điều đó là vinh hạnh đổi với tôi." Tần Lạc gật đầu cười đáp. Chẳng ai có thể kháng cự lại được những lời khen ngợi của người khác, đặc biệt là những lời ca tụng một cách bộc trực thẳng thắn như của Lý Thu Bạch đây.

"Đó phải là vinh hạnh của tôi mới đúng. Tôi rất hiếu kỳ không hiểu vì sao anh lại muốn làm những thứ này? Với y thuật của anh thì việc kiếm tiền đối với anh mà nói thì chẳng có gì gọi là khó khăn cả." Lý Thu Bạch nói.

"Tôi biết." Tần Lạc gật đầu. "Tôi có được tất cả những thứ này. thậm chí tôi còn sổng để mà đứng đây nói chuyện được với anh thì đều nhờ vào trung y cả_cứ coi như là đền ơn đi."

"Thào nào." Lý Thu Bạch nói. "Vì tôi đã thấy xung quanh mình có quá nhiều việc như vậy xảy ra nên ban đầu tôi nghĩ đó là vì anh muốn lăng xê bản thân, nhưng về sau tôi thấy danh tiếng của anh gần như đã đạt đến đỉnh điểm rồi mà vẫn tiếp tục làm những việc khó khăn mà không phải để lấy lòng ai cả thì tôi đã biết là tôi trách nhầm anh rồi."

Tần Lạc có cảm giác như gặp được tri kỷ của mình, bèn cười nói: "Sao anh lại đến Thụy Điển?"

"Đến tham gia một đợt quay quảng cáo." Lý Thu Bạch đáp.

"Anh là minh tinh hay sao?"

"Anh mới là minh tinh." Lý Thu Bạch cười khổ. "Nếu chúng ta đi cùng nhau ở ngoài thì có lẽ mọi người đều nhận ra anh mà lại chẳng biết tôi là ai cả cũng nên."

"Làm gì có chuyện đó chứ? Nghề y làm sao được chú ý bẳng làng giải trí được?" Tần Lạc khiêm tổn nói.

"Đúng thế. Đến cả một bác sĩ nổi tiếng nhất cũng không thể nổi tiếng bẳng được một minh tinh nhỏ trong làng giải trí Nhưng đó là ngày trước_chứ từ sau khi anh xuất hiện, thì tình hình đã thay đổi hoàn toàn, ngày trước báo chí rất hiếm khi đưa tin đến các bác sỹ, nhưng bây giờ thì anh luôn là người cướp mất những trang nhất của chúng tôi."

"Vừa rồi anh đánh quyền gì vậy? Sao ngày trước tôi lại chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?" Lý Thu Bạch đưa ra câu hỏi mà nãy giờ mình vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ.

"<Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm>." Tần Lạc nói. Hắn cũng sớm biết người đàn ông trẻ tuổi này cảm thấy tò mò với quyền pháp mà mình đánh, vì anh ta đứng ở bên cạnh xem mình tập cả nửa giờ đồng hồ mà.

"<Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm>? Sao tôi chưa nghe qua bao giờ nhỉ?"

"Vì loại quyền pháp này căn bản là chưa được phổ biến ở bên ngoài."

"Thì ra là vậy." Lý Thu Bạch gật đầu nói. "Nó so với Thái Cực thì cái nào lợi hại hơn?"

" Lợi hại?" Tần Lạc cười nói. "Mỗi cái lại có một tác dụng riêng của nó. Thực ra cả hai đều thuộc vào tâm pháp của đạo gia. Trên rất nhiều phương diện thì nó giống nhau."

"Thì ra là vậy." Lý Thu Bạch nói. "Tôi vốn dĩ còn định bái sư học võ cơ. Nhưng nếu anh đã nói vậy thì thôi."

"Nếu anh là một học giả thì tôi khuyên anh nên luyện tập <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm>. Nhưng tôi có thể nhìn ra là anh đã bỏ không ít công sức cho Thái Cực phải không?"

"Mười hai năm." Lý Thu Bạch tự hào nói. "Từ lần đẩu tiên khi tập vài lượt với ông ngoại xong thì tôi thích nó liền và vẫn kiên trì tới bây giờ. Những thứ của tổ tiên chúng ta để lại quả là bảo bối. chỉ đáng tiếc là hiếm người hiểu được điều đó."

" Chỉ cần những thứ này không bị mất. thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày được coi trọng lại thôi." Tần Lạc cười nói.

"Ví dụ như trung y?

"Và còn cả Thái Cực nữa." Tần Lạc gật đầu đáp lại.

"Đáng tiếc là tôi không có thời gian, nếu không thì tôi sẽ học hết những gì mà ông cha ta để lại_tôi còn rất hứng thú với trung y nữa. nhưng sau khi nhìn thấy một loạt huyệt vị dày đặc trên cơ thể con người, thì chỉ còn cách từ bỏ. Để mà nhớ được những thứ này thì phải mất rất nhiều thời gian và công sức phải không?"

"Tôi đã học được gần hai mươi năm, cho đến bây giờ cũng có thể nói là chỉ hiểu được phần nào mà thôi."

"Anh thật khiêm tốn quá. Anh bây giờ đang là một bác sỹ nổi tiếng nhất trong làng y học trong nước đấy, và cũng là một vị trung y nổi tiếng nhất trên thế giới."

Tần Lạc lắc đầu.

Bây giờ chỉ có một mình hắn nổi tiếng, nhưng nếu trung y muốn phát triển hơn nữa thì phải cần đến một tốp lớn người nữa. Đây chính là hướng mà Tần Lạc đang cổ gắng hết sức, và cũng là mục đích của việc hắn thành lập ra Công Hội Trung Y.

Hai người trò chuyện hăng say quên cả thời gian, cho đến khi trợ lý của Lý Thu Bạch chạy lên đây tìm người, nói là phải đi quay rồi, thì hai người mới cáo biệt nhau. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

"Lý Thu Bạch?" Tần Lạc đọc lại cái tên này một lần nữa. "Có lẽ anh ta sẽ là một sự lựa chọn không tồi."

Tần Lạc móc di động từ trong túi ra bấm số gọi, cười nói: "Mã Duyệt, giúp tôi điều tra về một người với._Anh ta tên là Lý Thu Bạch."

Sáng nào thức dậy Trương Quang cũng phải đi thu thập những tờ báo chủ yếu trong nước của Thụy Điển và của châu Âu. Đây là tư chất căn bản nhất mà một phiên dịch viên ưu tú cần có.

Giống như mọi lần, anh ta ăn mặc chỉnh tề rồi bước ra khỏi khách sạn, sau đó thì đến một sạp báo mà anh ta vẫn thường xuyên ghé thăm.

Vừa mới liếc mắt nhìn một cái thì cặp mắt của anh ta bèn mở to lên.

Vì anh ta phát hiện ra có mấy tờ báo đều để ảnh của Tần Lạc và Garbo ở trang bìa, bên cạnh còn có những tiêu đề giật gân:

"Công Chúa thần bí của hoàng thất Thụy Điển hiện thân, mắc bệnh nặng đang được một bác sỹ Trung Quốc điều trị .

"Tình yêu xuyên quốc gia. tình yêu bí mật của cô công chúa nhỏ Thụy Điển_"

"Cô công chúa nhỏ của hoàng thất Thụy Điển sống chung với danh y Trung Quốc_"

Trên một diễn đàn lớn nhất của Trung Quốc cũng có người đăng tải một bài có liên quan đến vấn đề này.

Bài viết vừa được đăng lên thì có hàng vạn người, thậm chí nhiều hơn nữa bấm vào và bàn tán về nó.

"Trung y quá tài, còn chạy đến cả Thụy Điển để cứu chữa cho Công Chúa nữa."

"Á, làm thế nào bây giờ. làm thế nào đây? Lạc Lạc của chúng ta bị con gái nước ngoài cướp đi rồi? Các chị em. chúng ta phải cướp anh ấy về mới được."

"Tần Lạc không hỗ danh là thần tượng của các anh em. Ngày trước đều là những tên nước ngoài đến cướp phụ nữ của chúng tạ vậy mà anh ta ghê thật, ôm cả Công Chúa nước người ta về, cái này có được coi là làm vẻ vang cho đất nước không?"

Tất cả giới truyền thông trên thế giới đều đưa tin về việc này, Thụy Điển có, Đan Mạch có, Pháp có, Anh có, Mĩ có_

Trong một thời gian ngắn, câu chuyện tình giữa Tần Lạc và công chúa Thụy Điển trở thành một chủ đề hot nhất trên toàn cầu.