Trên một ngọn núi trong khu rừng nọ, có một nhóm người và một con rắn trắng đang tụ tập. Mọi thỏa thuận đều đã hoàn thành, bạch xà lúc này nhìn Vạn Vân Phong mà cúi đầu.
- " tiên sinh, tiểu bạch hứa từ nay sẽ ẩn thân trong hang sâu rừng thẳm, trốn tránh tầm mắt con người. Mười năm sau, khi đã thải hết oán khí, lúc đó xin tiên sinh giúp đỡ"
Bạch xà lần này thể hiện sự quyết tâm cao nhất. Vạn Vân Phong cảm thấy hài lòng, hắn gật đầu.
- " được rồi, lúc ấy ta chắc chắn sẽ giúp đỡ Bạch vương bằng tất cả khả năng của mình. Bây giờ thì bạch vương cho ta cái bộ da để ta ngụy tạo cái chết cho bạch vương"
Việc gì cần làm thì cũng phải đến lúc thực hiện. Bạch xà vận yêu khí bắt đầu lột xác. Bởi bây giờ không phải là lúc tới kỳ lột xác nên có chút rắc rối. Không những vậy mà còn phải lột một cái lớp da thật dày sao cho giống bị giết, thế nên không tránh khỏi đau đớn tổn thương. Sau hơn canh giờ quằn quại đau đớn thì bạch xà cũng để lại một cái bộ da tươi mới còn vương lại chút máu. Trong cơn thở dốc vì mệt mỏi, bạch xà quay sang Vân Phong mà hỏi.
- " tiên sinh, người thấy bộ da này thế nào?"
Vạn Vân Phong nhìn bộ da mà gật đầu.
- " rất tốt, giống y như là mới bị người khác lột ra vậy "
Năm anh em nhìn bộ da này mà cũng trầm trồ, họ cũng cảm thấy thật sự rất giống. Vạn Vân Phong lúc này lại thọc tay vào áo lấy ra một cây kiếm với lưỡi kiếm màu đỏ rất đẹp. Năm anh em cảm thấy rất ngạc nhiên bởi cái sự cất giấu quá nhiều thứ trong áo đó, bọn họ không hiểu về túi không gian nên cảm thấy khó hiểu. Bạch xà thì đương nhiên biết chuyện, lúc này lại nhìn thấy Vân Phong đưa tay vuốt nhẹ lên lưỡi kiếm. Với đôi mắt rắn của mình bạch xà nhìn thấy máu từ tay chảy ra nhanh chóng bị ngấm vào trong kiếm, cái này không phải là nghi thức dùng máu lập khế ước với phi kiếm đó sao? "Tiên nhân, đúng là tiên nhân rồi " bạch xà khẽ gật gù, xem ra sự nhận định đã đúng. Việc lập khế ước với phi kiếm chỉ có tiên nhân mới làm được. Vạn Vân Phong lúc này đi dọc bộ da rắn mà tiện tay vung kiếm chém vài nhát, bộ da rắn bị chém rách ra như tờ giấy bị rạch vậy. Năm anh em họ Trần nhìn thấy thì há hốc mồm ngạc nhiên. Bộ da rắn đó lúc mà họ tập kích bạch xà đã thử qua độ bền, khi mà họ vận hết sức chém xuống cũng không tạo ra một vết xước trong khi đó Vạn Vân Phong chỉ vuốt nhẹ như rạch một tờ giấy thôi sao. Quả nhiên là cao nhân. Trần Linh Nhi lúc này nhìn thấy bộ da rắn bị chém thì có chút suy nghĩ, nàng là nhi nữ nên thường có những tính toán thường tình. Linh Nhi nhìn vậy có chút tiếc nuối mà nói.
- " bạch đạo sư, bộ da này nếu để nguyên vẹn thì sẽ rất đáng tiền, cớ sao người lại làm nó te tua như vậy?"
Bốn anh nhìn em mình mà tròn xoe mắt, quả nhiên là đứa con gái duy nhất trong một gia đình túng thiếu, nhìn đâu cũng nghĩ đến giá trị bằng tiền. Vân Phong mỉm cười quay sang nhìn Linh Nhi mà hỏi.
° "nếu bộ da rắn này nguyên vẹn, vậy con rắn vì sao mà chết?"
Vừa dứt lời thì cả bốn anh em nhìn Linh Nhi mà cười, khiến Linh Nhi có chút xấu hổ. Cái này là ngụy tạo dấu vết của một trận chiến đây mà. Vân Phong quay sang bạch xà mà dặn dò.
° " được rồi, mọi chuyện bây giờ đã ổn thỏa, bạch vương cũng nên về nghỉ ngơi đi"
Bạch xà cúi đầu thi lễ một lần nữa, sau đó cáo từ rồi trườn đi trong khó nhọc. Vân Phong lại quay sang năm anh em mà nói.
° " các ngươi hãy nhớ lời ta dặn . Nếu có ai hỏi bộ da rắn này là như thế nào thì các ngươi phải nói là " lúc vào rừng thì gặp một tiên nhân đang săn bắt yêu thú. Tiên nhân sau khi trảm sát bạch xà thì lột da vứt đi, còn lại thì lấy về làm thuốc. Các ngươi may mắn có được bộ da này " . Các ngươi nhớ kỹ chưa?"
Năm anh em nhìn nhau trong chốc lát, cái này đúng là một lý do hợp lý để giải thích mọi chuyện, xem ra bạch đạo sư đã tính trước hết rồi. Năm anh em khâm phục lắm, sau đó cùng nhau thi lễ.
- " chúng học trò xin nghe theo sự sắp xếp của thầy"
Vạn Vân Phong gật đầu hài lòng. Hắn lúc này lại cầm kiếm chặt lấy một khúc cây dài làm đòn gánh rồi đưa cho bọn họ. Bốn nam nhân họ Trần đưa hết vàng cho Linh Nhi rồi cùng nhau cuộn tròn bộ da rắn lại, cùng nhau gánh bộ da trở về trấn Đào Hoa. Cả đám kéo nhau đi, lúc này Linh Nhi ôm túi vàng lẽo đẽo theo sát bên Vân Phong. Cô bây giờ mới có dịp nhìn thật kỹ vị ân nhân cứu mạng mình. Vạn Vân Phong tóc trắng, mặc bộ thư sinh trắng. Với màu trắng trở thành chủ đạo như thế thì đúng là ấn tượng mạnh, khiến họ trong vô thức gọi hắn là bạch đạo sư. Linh Nhi cảm thấy tim mình rung động, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, đây cũng là phản ứng bình thường của thiếu nữ tuổi 16. Cô ngập ngừng hỏi.
- " tiên sinh, người từ đâu đến? Tiểu nữ bán bánh nướng ở trung tâm trấn Đào Hoa nên đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy tiên sinh"
Cái này chính là đang dò hỏi thân thế. Thường thì sau câu hỏi quê quán sẽ là gia cảnh như gia đình mấy người, có vợ con chưa. Vân Phong lúc này chỉ cười nhạt.
° " ta ở một nơi rất xa, xin cô nương đừng hỏi thân thế gia cảnh của ta"
Linh Nhi khẽ mím môi, chưa kịp hỏi đã bị chặn đường mất rồi. Không hỏi chuyện này thì hỏi chuyện khác, Linh Nhi lại ngập ngừng.
- " tiên sinh tới trấn Đào Hoa rồi định ở đâu , đã có chổ ở chưa? Nếu không chê tệ xá..."
Linh Nhi chưa kịp nói xong thì Vân Phong đã phẩy tay mà cười.
° " ta bây giờ trước hết là tới xem bệnh cho phụ thân của cô nương trước, những chuyện sau đó để tính sau"
Linh Nhi khẽ cúi đầu, đôi mắt lại lén nhìn trộm vị đạo sư này. Xem chừng trẻ tuổi đẹp trai, nhưng lại khô cứng không hiểu phong tình. Mỹ nhân trẻ đẹp muốn bắt chuyện với hắn, thế nhưng câu trả lời nào của hắn cũng là đường cụt cả. Linh Nhi không hỏi nữa, cả bọn cứ thế mà rời rừng trở về trấn Đào Hoa.