Đào Hoa trấn hôm nay trở nên nhốn nháo bởi một sự việc vô cùng hiếm có. Dân chúng bị thu hút bởi bốn thanh niên đang khiêng một bộ da bạch xà to lớn . Nhìn bộ da cũng hiểu con rắn ấy lớn như thế nào. Đây thật sự là một sự kiện chấn động. Linh Nhi đi bên cạnh Vạn Vân Phong theo sau đội khiêng da . Bọn họ nghe tiếng dân chúng xì xầm.
- " cái... cái gì mà cuộn tròn một đống to khủng khiếp vậy? Nhìn lớp vảy thì hình như là vảy rắn thì phải"
- "không phải hình như mà chính là vảy rắn, đây rỏ ràng là bộ da của một con rắn to khủng khiếp. Nhưng mà bọn họ làm sao mà có bộ da rắn này được?"
- " không sai , với kích cỡ này thì chứng tỏ con rắn này cực kỳ mạnh. Bọn họ nhìn thế nào cũng giống như những người nông dân, sao có đủ khả năng săn rắn"
- " nếu không phải bọn họ, không lẽ là cái tên bạch y nhân kia. Tên ấy tóc trắng áo trắng trông rất lạ, có thể từ nơi khác đến, ta chắc chắn chưa từng gặp qua hắn bao giờ "
Những lời bàn tán xầm xì đó cứ liên tục phát ra. Linh Nhi khẽ nhìn lén Vân Phong để xem sắc mặt , nhưng hắn dường như chẳng có chút phản ứng gì. Sáu người cứ đi thẳng cho đến phủ nha. Bộ da rắn được trải dài ra khiến cho không chỉ quan trấn mà toàn bộ sai nha đều há hốc mồm kinh ngạc. Quan trấn chỉ vào bộ da mà lắp bắp.
- "làm... làm sao mà... các ngươi có được thứ này?"
Năm anh em họ Trần nhìn nhau, trong khoảng khắc nhớ lại lời căn dặn của Vạn Vân Phong, cả bọn cùng nói.
- " con cự xà này ở trong rừng sâu. Chúng tôi vào rừng thì vô tình thấy được một vị tiên nhân đang thu phục nó. Vị tiên nhân sau khi giết nó đã lấy cơ thể rắn làm thuốc, còn lại bộ da không cần thiết nên trước khi rời đi đã vứt cho chúng tôi. Chúng tôi cho rằng con cự xà này có liên quan đến những vụ mất tích gần đây nên đem bộ da này về báo án "
Lời nói rõ ràng rành mạch, tất cả đều ồ lên kinh ngạc. Tiếng bàn tán xôn xao.
- " thì ra là vậy. Nếu là tiên nhân thì đúng rồi, chứ bọn họ sao có thể bắt được thứ khủng khiếp này chứ "
- " vậy là mối nguy hiểm đã trôi qua, khu rừng giờ yên ổn rồi "
- " mấy người nông dân này nhận nhiệm vụ khó khăn vô tình trúng mánh, không chỉ được diện kiến tiên nhân mà còn hoàn thành nhiệm vụ, thu được chiến lợi phẩm "
Quan trấn xem xét bộ da rất bền, lại thấy có nhiều vết chém ngọt ngào như dao rạch vào giấy. Quan ngắm nghía suy tư một hồi đều cảm thấy lời khai của năm anh em họ Trần rất hợp lý, lúc này gật đầu đồng ý.
- " tuy rằng các ngươi may mắn, nhưng không thể không công nhận các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng bây giờ sẽ phát cho các ngươi"
Nói đoạn liền lấy 100 lượng bạc phát cho họ.
- " đây, số tiền thưởng này các ngươi hãy nhận lấy"
Anh cả đứng ra nhận tiền thưởng, sau đó tới trước mặt Vạn Vân Phong mà hai tay dâng lên.
- " số tiền này xin tiên sinh nhận lấy"
Vân Phong tiện tay không suy nghĩ mà đưa tay lấy luôn số tiền thưởng khiến quan trấn thoáng ngạc nhiên. Việc xuất hiện một nam nhân lạ mặt đang khiến ông ta tò mò. Lại nói nhìn nam nhân này chỉ tầm 20 tuổi, vậy sao năm anh em kia cung kính gọi một tiếng tiên sinh. Quan trấn lại gần hỏi.
- " vị công tử trẻ tuổi này trông rất lạ mắt, không biết công tử tên gì, nhà ở đâu, đang làm nghề gì, và có quan hệ thế nào với tổ đội này ?"
Một lần nói đã hỏi một lúc bốn câu hỏi bao quát toàn bộ vấn đề, đúng là quan trấn bệnh nghề nghiệp. Vân Phong không muốn nói xuất thân của hắn, lúc này hướng quan trấn thi lễ.
° " tại hạ họ Vạn, tên Vân Phong. Ta đến từ một nơi rất xa, hiện đang làm đạo sư. Ta lúc trong rừng có cơ duyên cùng năm anh em này chứng kiến tiên nhân trảm sát cự xà, tính ra cũng có chút duyên kết giao bằng hữu. Ta được bọn họ mời về trần gia chơi vài bữa, thế nên mới có mặt ở đây"
Nghề đạo sư là nghề hắn còn chưa bắt đầu làm, thế nhưng lấy ra nói tạm vậy. Câu trả lời rành mạch. Quan trấn lúc này bật cười vui vẻ.
- " thì ra là bạch đạo sư, thật hân hạnh"
Vạn Vân Phong khựng lại một chút. Không phải là phải gọi hắn với cái tên Vạn đạo sư hay Vân Phong đạo sư mới đúng sao? Hắn nhìn lại mình một lượt, không những mặc bộ thư sinh màu trắng mà tóc hắn cũng trắng nốt. Cái màu trắng áp đảo này khiến người nào cũng bị ảnh hưởng, thế là hắn chết cái biệt danh "bạch đạo sư" từ đó. Quan trấn lúc này lại có chút nghi ngờ.
- " nếu nói như vậy thì tại sao ngươi lại nhận số tiền ấy. Đó là tiền thưởng cho tổ đội nhận nhiệm vụ, ngươi đâu có tư cách gì lấy tiền"
Năm anh em họ Trần nghe vậy thì hoảng hốt xua tay, chưa kịp nói gì thì Vân Phong đã cười nhạt.
° " quan nhân nói đúng, là ta đã sai rồi "
Nói đoạn đưa túi tiền cho năm anh em, mỉm cười nhẹ nhàng.
° " số tiền này là của các ngươi, cứ cầm lấy"
Đối với năm anh em họ Trần mà nói thì mới trong rừng họ được Vân Phong lì xì số tiền gấp năm lần số tiền thưởng này. Lại nói bộ da rắn này tất cả là nhờ Vân Phong, bọn họ có làm được cái gì đâu. Bây giờ nhận số tiền này cũng cảm thấy ngại ngùng, chỉ là thấy Vân Phong cương quyết thì họ cũng đưa tay đón lấy mà thi lễ.
- "tạ tiên sinh ban thưởng"
Cái sự cung kính kỳ lạ của họ với tiểu tử tóc trắng này càng khiến quan trấn nghi ngờ. Ông ta cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng việc đó tạm gác lại. Quan trấn nhìn vào bộ da rắn mà suy nghĩ gì đó, đoạn nói với anh em họ Trần.
- " bộ da rắn này có giá trị rất cao, vốn là chiến lợi phẩm của các ngươi, vậy nên bổn quan sẽ mua lại nó. Các ngươi có đồng ý bán cho bổn quan không?"
Vừa dứt lời thì năm anh em lại nhìn sang hướng của bạch y nhân mà cùng nói .
- " nếu đại nhân muốn mua thì hãy hỏi vị tiên sinh đây"
Quan trấn lại một lần nữa nghi ngờ. Nếu nói chỉ là vô tình gặp nhau trong rừng, cùng chứng kiến tiên nhân trảm sát cự xà, vậy thì có tư cách gì nhận tiền thưởng? Vậy mà năm anh em kia không những cung kính dâng tiền thưởng mà còn để bộ da cự xà cho tên bạch y nhân này quyết định. Không lẽ tên bạch y nhân này với vị tiên nhân kia có quan hệ, hoặc là ...chính tên bạch y nhân này là vị tiên nhân đã trảm sát cự xà. Nghĩ đến đây thì quan trấn khẽ rùng mình, bởi tiên nhân ở võ giới là một sự tồn tại tối cao, địa vị còn cao hơn cả hoàng đế một bậc.