Bạch Dương - Ngôn

Chương 70: Không đủ



Anh đâm quá mạnh, Nghê Thanh Gia bị đâm mạnh đến mức không thể chống đỡ được, nửa người trên của cô khuyu xuống, khuôn mặt vùi vào ghế sô pha.

Chiếc ghế sô pha mềm mại bị lõm vài chỗ, đặc biệt là hai chỗ cô đang quỳ, lộ ra chút vết rách.

Nghê Thanh Gia không nói chuyện, cũng không thể nói một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể mềm mại thút thít.

Trần Kính một tay ôm eo Nghê Thanh Gia, nâng người cô lên, tay kia vuốt ve cô, nắm cái cổ mảnh khảnh của cô.

"Hưm..." Cổ Nghê Thanh Gia bị bóp, ấm ức quay đầu lại, Trần Kính hôn lên môi cô, hạ thân ra sức cắm rút.

Nghê Thanh Gia rên rỉ, giống như một con mèo nhỏ phát dục. Miệng trên cắn anh, miệng dưới mỗi lúc một hút anh chặt hơn.

Trần Kính bị lỗ thịt ấm nóng bao bọc, rất muốn chơi nát quả đào mật này, nhưng lại sợ cô chịu không nổi nên hơi khống chế sức lực.

Ngay sau đó, anh nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: "A Kính, g.ậy th/ịt to của anh A Kính... Ăn ngon..."

Một tia lửa thắp lên ngọn lửa thảo nguyên.

Trần Kính bóp cổ cô, dùng hết sức chạy nước rút, hung hăng xỏ xuyên Nghê Thanh Gia.

Cô ngửa mặt khóc nức nở gọi "Anh A Kính", bị cắm đến ngây ngẩn cả người, thân dưới vẫn mút chặt anh, hai bầu ngực điên cuồng rung ring trong không khí.

Trần Kính yêu chết Nghê Thanh Gia.

Yêu sự quyến rũ táo bạo của cô, yêu cả sự nũng nịu ngọt ngào. Yêu cô ngoan ngoãn nằm dưới thân mặc anh đ*.

Càng yêu cô, càng phụ thuộc vào cô. Nó mang lại cho cuộc sống đơn điệu và buồn tẻ của anh chút màu sắc tươi đẹp.

Trần Kính cấp tốc thẳng eo, Nghê Thanh Gia thở phì phò nuốt khan. Trần Kính cảm giác được làn da dưới lòng bàn tay mình giật giật, anh nhích lại gần, cụp mắt xuống: "Gia Gia ăn không no sao..."

Giọng điệu trầm trầm và tự trách: "Xem ra anh còn chưa đủ cố gắng."

Nghê Thanh Gia hét lên thất thanh, cổ họng khô khốc, nước trong cơ thể gần như cạn kiệt, nhưng chỉ cần anh tiến vào, chất lỏng sẽ ùng ục chảy ra, nước mắt

cũng rơi xuống.

"Ưm a..." Nghê Thanh Gia kêu lên, vật cứng như gậy sắt dưới thân sắp phá hỏng cô, toàn thân cô run rẩy, còn muốn thổ lộ với Trần Kính, "Anh A Kínhh... Giỏi quá... Em thích.  "

Khoái cảm do thân thể va chạm mang lại không sánh bằng một câu của cô.

Trần Kính tê liệt từ trong ra ngoài, dương v*t phấn khích nhảy bần bật lên trong cơ thể cô.

Trần Kính xoay người Nghê Thanh Gia lại, đi vào từ phía trước, để anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đầy dục vọng của cô, hàng mi vì anh mà run rẩy, đôi môi thoải mái hơi hé mở.

Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, "Em còn muốn mạnh hơn nữa? Hửm?"

"Muốn..." Nghê Thanh Gia bám vào vai Trần Kính và thì thầm vào tai anh, "A kính hung dữ quá, rất gợi cảm... Ah. "

Âm cuối bị đẩy lên, Trần Kính phát động một đợt tấn công trong khi ý loạn tình mê.

Hai người ở một góc trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, thủ thỉ và làm những điều thân mật nhất.

Mồ hôi lẫn lộn, hơi thở nóng ran, nơi gi.ao h.ợp ướt sũng, mỗi khi ra vào đều có tiếng nước nhớp nháp, còn có tiếng da thịt va vào nhau.

Anh như hòa mình vào cơ thể cô, biến cô thành một phần của anh.

Trần Kính thật sự muốn trên đời có hai Nghê Thanh Gia, một người bị anh ràng buộc, còn người kia tự do vui vẻ.

Ước rằng.  Có thể mãi mãi đ* cô.

Trần Kính rút lui đến cửa hang, đột nhiên xông vào lút cán, liên tục làm cô chết đi sống lại.

Nghê Thanh Gia không thể chịu đựng được nữa, đạt cao trào trong lúc anh điên cuồng ra vào, một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt cô, chất lỏng từ lỗ hoa phụt ra.

"A Kính..." Cô khàn giọng gọi tên Trần Kính, thân dưới co giật, đùi không tự chủ được run rẩy.

Trần Kính muốn đến cùng với cô, anh đột nhiên giã hơn chục lần, Nghê Thanh Gia vẫn đang ở trong cao trào, không thể chịu được những động tác sâu của anh, â.m h.ộ mấp máy siết chặt, run rẩy một cách không kiểm soát được.

Trần Kính bị kẹp gầm lên một tiếng, rút dương v*t ra và bắn.

Hai người ôm chặt lấy nhau, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không muốn tách ra.

Không khí tràn ngập mùi tanh ngọt, ngực của Trần Kính phập phồng cùng tần số với thân dưới đang run rẩy của Nghê Thanh Gia.

Nghê Thanh Gia mềm giọng: "A Kính." "Ừm."

"Bé cưng." "...... Ừm."

Nghê Thanh Gia hôn anh, chạm vào gò má nóng bỏng của anh, mơ hồ thấy Trần Kính qua ánh sáng của màn hình: "Bé cưng, tai anh đỏ quá. "

Trần Kính trốn trong hốc vai cô dụi dụi. "Hưm.     Hơi nặng."

Nghe vậy, Trần Kính đứng dậy, hôn Nghê Thanh Gia và giúp cô mặc quần áo rồi mới mặc lại quần của mình.

"Cạch" một tiếng, một vật kim loại từ trong túi quần của Trần Kính rơi xuống. Nghê Thanh Gia nghiêng đầu hỏi: "Cái gì thế?"

Trần Kính cầm lên, vốn là không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ đến Nghê Thanh Gia nói không thích đoán mò, Trần Kính giải thích: "Là huy chương, chiều nay mới giành được. Muốn tặng nó cho em, nhưng lớp học của em không có ai. "

"À......" Nghê Thanh Gia kéo dài giọng, nghĩ thông suốt toàn bộ sự việc, mỉm cười: "Tặng em thì chính là của em."

Nghê Thanh Gia đưa tay ra.

Trần Kính không đưa nó cho cô mà vén tóc của cô ra, đeo nó lên cổ cô, bỏ huy chương vào trong áo ngực.

Kim loại mát lạnh chạm vào làn da cô, chen giữa hai khối thịt mềm mại, Nghê Thanh Gia nhướng mày: "A Kính xấu lắm nha."

Trần Kính cười nhẹ, mổ môi cô một cái.

Nghê Thanh Gia chạm vào huy chương bên trong áo, nghĩ đến cảnh anh vội vàng đến tặng đồ cho cô, rồi lại bị hành động của cô làm cho phát ghen, tự suy nghĩ lung tung.

Nghê Thanh Gia ngẫm nghĩ lại, cô thật sự không nên chạm vào Triệu Vũ Cách, cô có bạn trai, dù là bạn trai tương lai cũng phải có trách nhiệm.

"A Kính." Nghê Thanh Gia nhéo nhéo lỗ tai anh, dịu dàng nói: "Em chưa thấy đủ, muốn làm với A Kính một lần nữa."