Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trần Kính, ân cần nói: "Nếu A Kính không được, em cũng không miễn cưỡng."
Đương nhiên Trần Kính biết Nghê Thanh Gia cố ý nói điều này để khiêu khích anh, nhưng anh vẫn tự nguyện cắn câu. Anh cũng làm chưa đủ, anh không chỉ muốn làm "một lần nữa".
"Được."
Trần Kính đơn giản dọn dẹp dấu vết trong phòng, dẫn Nghê Thanh Gia ra khỏi ktv.
Đến một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua bao cao su, Trần Kính lúc này mới nhận ra cái trong váy của Nghê Thanh Gia là cỡ của anh.
Anh nhìn Nghê Thanh Gia đang đợi ngoài cửa đầy ẩn ý.
Nghê Thanh Gia đang hồn vía dạo chơi ở bên ngoài, bị Trần Kính bước ra từ lúc nào hôn một cái lên má.
Trần Kính rất ít khi làm chuyện này ở nơi công cộng, Nghê Thanh Gia bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho ngại ngùng, che mặt bên kia: "Sao anh..."
Trần Kính không nói lời nào, chỉ kéo Nghê Thanh Gia đi, khóe miệng lén lút nhếch lên.
Sau khi tìm được một khách sạn nhỏ, Trần Kính nhận thẻ phòng, sau đó đưa nó cho Nghê Thanh Gia.
Vài phút sau, cửa bị gõ vang. "Dịch vụ phòng."
Trần Kính mở cửa, thấp giọng hỏi: "Dịch vụ gì?"
Nghê Thanh Gia ỏn ẻn cười: "Dịch vụ một cửa, cái gì cũng có."
Trần Kính cũng cười, kéo Nghê Thanh Gia vào, hôn cô ngay khi cánh cửa đóng lại.
"Ưm..." Nghê Thanh Gia ôm cổ anh hôn đáp trả, thè cái lưỡi nhỏ trêu chọc vòm miệng anh, giống như ngày đầu tiên hôn nhau.
Trần Kính vẫn không có sức chống cự với nụ hôn chủ động của cô, nhưng anh đã thành thật hơn trước, có can đảm bộc lộ mong muốn của mình.
Anh thò tay vào trong quần áo cô, một tay cởi móc áo ngực, giúp cô cởi quần áo, đồng thời xoa nắn bầu sữa trắng như tuyết.
Không chịu thua kém, Nghê Thanh Gia cởi quần Trần Kính, vuốt ve thứ đang phồng lên qua lớp quần lót, lớp vải ngay lập tức dựng lên một vòng cung.
Cơ thể của Trần Kính run lên khi cô chạm vào, hô hấp trầm xuống, anh nắm chặt lấy tay Nghê Thanh Gia.
"Gia Gia..." Trần Kính ngậm vành tai Nghê Thanh Gia, mơ hồ hỏi: "Muốn tắm trước không?"
Hơi nóng phả vào tai Nghê Thanh Gia gây ngứa ngáy, Nghê Thanh Gia dần dần nóng lên, vừa hôn anh vừa men đến bên giường, "Làm xong rồi tắm..."
"Được.. "
Nghê Thanh Gia đẩy Trần Kính lên giường, dang rộng hai chân ngồi lên người anh, vén góc áo anh: "Bé cưng, cởi áo ra nào."
Trần Kính ngoan ngoãn giơ tay, Nghê Thanh Gia cởi áo cho anh, đường viền cổ áo mắc vào gọng kính khiến nó xiêu vẹo, Trần Kính tiện tay định cởi chúng ra.
"Đừng cởi." Nghê Thanh Gia đè tay anh, mắt cong cong, "Để anh nhìn rõ một lần, chúng ta làm tình như thế nào."
Hầu kết Trần Kính lăn lộn: ". Được."
Thế là, Trần Kính nhìn thấy tỏ tường Nghê Thanh Gia từ từ cởi váy của cô ra, ngón tay trắng nõn của cô móc mép quần lót, sau đó từ từ tuột xuống.
Suối núi trong rừng cây lơ thơ chậm rãi mở ra trước mắt anh.
Nó hồng hào và ẩm ướt, giống như nước ép dâu tây nghiền, lỗ thoát nước nhỏ xíu phun ra thứ chất lỏng mê người.
Trần Kính muốn chạm vào nó, nhưng Nghê Thanh Gia đã khép chân lại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, nghe thấy tiếng cười giòn giã của cô: "Nằm xuống đi cưng, chị đây muốn ở trên."
Trần Kính không có nằm xuống, mà dựa vào đầu giường. Nằm xuống, sẽ rất khó để nhìn cô.
Nghê Thanh Gia cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người Trần Kính, một ngọn lửa nóng đập vào lòng bàn tay cô, cô thuận thế cầm lấy, di chuyển lên xuống vài lần.
Ngẩng đầu nhìn phản ứng của Trần Kính, anh nhíu mày, đôi mắt ngấn nước giấu sau tròng kính, ánh mắt chăm chú dõi theo Nghê Thanh Gia.
Nghê Thanh Gia trở nên nghịch ngợm, chống hai tay ra sau, giơ chân lên quấn quanh g.ậy th/ịt thô to.
Bàn chân của cô trắng nõn xinh xắn, tương phản với màu sắc của g.ậy th/ịt, tạo cho Trần Kính một tác động lớn về mặt thị giác.
Đôi mắt sau tròng kính ngày càng sẫm lại.
Nghê Thanh Gia kẹp lấy cây cột đầy tĩnh mạch, khống chế sức chà xát nó, đầu ngón chân xoa bóp q.uy đ/ầu. Trần Kính di chuyển, thở ra một hơi thật sâu.
"Chơi không vui." Nghê Thanh Gia mím môi, lòng bàn chân hơi ướt giẫm lên eo Trần Kính, đưa ra yêu cầu: "A Kính, anh không thể..."
Cô dừng vài giây, "D*m đãng hơn một chút sao..." Trần Kính sững người, giả vờ ho khan.
Có lẽ anh là chàng trai đầu tiên được một cô gái yêu cầu phải "d*m đãng" trên giường.
Trần Kính rất xấu hổ, nhưng anh luôn đáp ứng yêu cầu của Nghê Thanh Gia, anh quay đầu đi, lắp bắp hỏi: "Phải, phải làm như thế nào..."
Nghê Thanh Gia đặt chân xuống, quỳ xuống bên cạnh Trần Kính, cúi xuống và dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua mắt ngựa, nhưng không liếm nó.
Trần Kính theo bản năng ưỡn eo lên, muốn nhét vật cứng vào miệng cô, lại bị Nghê Thanh Gia đè lại.
"Nói theo em..." Nghê Thanh Gia nhếch miệng cười xấu xa, nó rõ từng chữ một: "Muốn Gia Gia ăn g.ậy th/ịt lớn của anh, sau đó đ* nát â.m h.ộ Gia Gia..."
Trần Kính ngay lập tức đóng băng. "Nói đi."
Nghê Thanh Gia hôn lên vật cứng, nâng đôi mắt sáng lên nhìn anh, mê hoặc nói: "Nói đi rồi em ăn nó."
Lưỡi của cô chỉ cách vài cm.
Trần Kính thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Nghê Thanh Gia, một làn sương mù lượn lờ quanh thân dưới anh.
Anh nuốt nước bọt, nhưng vẫn không làm dịu được cổ họng đang nghẹn cứng của mình.
Chỉ có lưỡi của cô mới có thể làm dịu cơn khát này. Trần Kính híp mắt, hé môi: "Muốn Gia Gia... Ăn anh..." Anh dừng lại, mặt đỏ lựng.
Một lúc sau, anh tiếp tục: "Ăn... G.ậy th/ịt lớn..." "Sao đó, đ* nát Tiểu Gia Gia..."
Một chữ cuối cùng, Trần Kính như thì thào bằng hơi thở.
Trần Kính ngượng ngùng che mặt, ở trên giường anh luôn nói rất ít, đều là Nghê Thanh Gia trắng trợn nói ra những lời yêu thương, anh thích nghe, nhưng chưa bao giờ... Chưa bao giờ nói qua.
Mới mười mấy chữ mà toàn thân anh như sắp bốc cháy, hai má nóng ran, nhưng thứ dưới thân lại không có tiền đồ giật bần bật.
Nghê Thanh Gia cực kỳ hài lòng với phản ứng e thẹn của anh, cười nói: "A Kính, bé ngoan, em sẽ thưởng cho anh."
Nói xong, cô liếm láp cây cột từ gốc đến đầu nấm, cho đến khi nó ướt át và cứng ngắc rồi há miệng ngậm lấy toàn bộ.
"Hừm..." Trần Kính thở gấp.
Nhìn cô cố gắng ăn hết dương v*t của mình, một phần nằm trong miệng, một phần lộ ra bên ngoài, trong lòng Trần Kính dâng lên một cỗ khoái cảm dị thường.
Giống như, cô bị khuất phục dưới anh.
Từ thể xác đến tinh thần, mọi thứ đều thuộc về anh.
Trần Kính ngồi dậy, nắm lấy tóc của Nghê Thanh Gia, làm cho cô ăn sâu hơn.
"Ưm..." Cái miệng nhỏ nhắn của Nghê Thanh Gia bị dương v*t to lớn nhét đầy, không nói được nên lời, cô chậm rãi phun ra nuốt vào, le lưỡi liếm láp để trấn an Trần Kính đang kích động.
"Gia Gia, Gia Gia..." Trần Kính không bình tĩnh được, bóp gáy cô nhấc bổng cô lên, hai mắt đỏ hoe nói: "Anh muốn vào..."
Nghê Thanh Gia liếm liếm môi, "Vào đâu?"
Giọng nói của Trần Kính phát ra từ cổ họng: "Tiến vào... Â.m h.ộ của Gia Gia..." Nghê Thanh Gia vui vẻ đồng ý: "Được."
Cô xé bao đeo vào cho anh, cầm g.ậy th/ịt chọc chọc âm đến của mình, căn chỉnh vị trí rồi ngồi xuống từng chút một.
"Ư ưm..."
Nghê Thanh Gia run rẩy, được Trần Kính giữ vững. Cô ngâm nga một tiếng: "To quá..."
Cũng may bên trong đủ trơn trượt, Nghê Thanh Gia hít sâu một hơi, ngồi mạnh xuống.
Cả g.ậy th/ịt chui tọt vào ngõ ẩm ướt, cả hai đồng loạt thở dài nhẹ nhõm.
Nghê Thanh Gia một tay chống lên bụng Trần Kính, tay kia đỡ lấy của anh, đụng đến nơi gi.ao h.ợp nhớp nháp, "Của A Kính đút vào trong hết rồi."
"Ừm..."
Nghê Thanh Gia rút lui một chút, từ từ ngồi xuống, lặp lại nhiều lần và dần dần nắm vững cách thức.
"Bé cưng à, em đang cưỡi anh."
Một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ thái dương Trần Kính.
Nghê Thanh Gia mạnh dạn gia tăng tần suất, vòng eo lắc lư lui tới, như thể cô đang thật sự cưỡi ngựa.
Bởi vì ở phía trên, cô càng có thể tìm được tư thế khiến mình thoải mái, cô híp mắt rên rỉ: "Anh A Kính, cứng quá... Đ* em rất thoải mái..."
Trần Kính không tìm được quy luật lắc eo của cô, bị cô hành hạ đến chết.
Mí mắt Trần Kính giật giật, bắt lấy đôi thỏ trắng nhảy nhót trước mặt, nhào nặn chúng thành nhiều hình dạng khác nhau.
"Ah..." Nghê Thanh Gia nhả dương v*t ra, cười hì hì nói: "A Kính, em đang đ* anh..."
Nghe vậy, trong mắt Trần Kính lóe lên một tia xảo quyệt, đột nhiên thúc mạnh eo về phía trước, Nghê Thanh Gia "Á" một tiếng ngã nhào vào người Trần Kính.
Trần Kính ôm cô không cho cô ngồi dậy, điên cuồng ưỡn eo cắm rút, nơi giao nhau ướt át bị túi thịt vỗ bắn tung tóe.
"Là anh đ* em mới đúng..." Anh cắn vào tai cô và nói.
"Ư, ah... A Kính, đừng..." Nghê Thanh Gia xem như hiểu được ý nghĩa câu "Ngựa sa người ngã", lầm bầm trong hơi thở lộn xộn, "A Kính... Là A Kính đ* em..."
Hài lòng với câu trả lời của cô, Trần Kính quay người đè Nghê Thanh Gia xuống dưới, anh muốn nắm quyền kiểm soát trong tay, bất kể là tình cảm hay thể xác.
Trần Kính đặt Nghê Thanh Gia nghiêng người sang một bên, nâng chân cô tiến vào.
Đôi chân trắng nõn non nớt bị va chạm đến đỏ bừng, â.m h.ộ rõ ràng rất mỏng manh mềm mại, bị dương v*t cứng như sắt đút vào, lại càng nở nang xinh đẹp.
Chơi cô rất sướng.
Chơi từ một bên vẫn chưa đủ, anh ôm cô đến bên cửa sổ, kéo rèm lại, để cô bám vào bệ cửa sổ, nhếch mông lên.
Trần Kính lao vào từ phía sau, tát bờ mông mật ngọt, làm cho cô hét to hơn nữa. "Anh A Kính... Sâu quá... Hu hu hu..."
Hai chân Nghê Thanh Gia run lên, cô trốn về phía trước.
Cô trốn tới đâu Trần Kính đi theo đến đó.
"Gia Gia, đừng chạy." Trần Kính kéo Nghê Thanh Gia về, ánh mắt anh tối sầm, giống như dã thú đói khát, muốn ăn tươi nuốt sống cả xương lẫn thịt cô.
Ánh sáng trong phòng dường như cũng trở nên mờ ảo mơ hồ, Nghê Thanh Gia bị đâm đến đầu óc rối mù, cuối cùng cũng quay trở lại vòng tay anh, dựa vào ngực anh khóc nức nở.
Chân cô lại bị nhấc lên, lần này cô phối hợp quấn quanh eo Trần Kính, vòng eo yêu thích của cô.
Trần Kính sai rồi, Nghê Thanh Gia chưa bao giờ có chấp niệm với vòng eo, cô chỉ mê eo anh thôi.
Sợ cô đứng một chân không vững, Trần Kính ôm chặt lấy cô, đẩy thân dưới vào sâu hơn, gần như đâm vào, sau đó rút ra nửa chừng, lại đâm mạnh vào.
"A..." Nghê Thanh Gia cắn Trần Kính, Trần Kính cười vuốt tóc cô, nói nhỏ: "Móc chân cho chắc."
Trần Kính không phát hiện, anh vô thức sử dụng giọng điệu thường dùng của Nghê Thanh Gia.
Lẽ ra họ nên là một từ lâu.
Chân Nghê Thanh Gia dần yếu ớt, nhưng cô vẫn khéo léo mút chặt g.ậy th/ịt bên dưới, chân cô tuột xuống, Trần Kính giúp cô nâng lên.
"Anh A Kính..." Khóe mắt Nghê Thanh Gia ươn ướt, khóc lớn gọi Trần Kính. Trần Kính cúi đầu hôn lên môi cô, "Cùng nhau, được không..."
"... Ừm"
Trần Kính cười nhẹ, tập trung sức mạnh chạy nước rút, dập mạnh hàng chục lần, cả hai đồng thời vọt lên mây xanh.
Anh cởi bao cao su chứa đầy tinh d*ch ra, cùng cô tận hưởng cao trào.
Toàn thân Nghê Thanh Gia yếu ớt, dựa vào Trần Kính để không bị ngã, run rẩy ôm lấy cổ Trần Kính.
Bộ ngực mềm mại áp sát vào người anh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Em thích anh. "
"Ừ." Trần Kính vui vẻ dụi dụi vào người Nghê Thanh Gia, ôm cô ngồi xuống giường.
Nghê Thanh Gia nói: "A Kính, em khát nước."
Trần Kính lấy chai nước khoáng bên cạnh giường, vặn nắp đưa qua.
Nghê Thanh Gia nhanh chóng kẹp eo Trần Kính, không biết anh đã đeo bao cao su từ lúc nào.
"A Kính..."
"Hửm." Trần Kính trả lời, vừa đâm cô vừa bước vào phòng tắm.
Nghê Thanh Gia hét chói tai, nằm trên vai Trần Kính, cô không biết Trần Kính khỏe đến vậy, có thể vừa ôm cô vừa làm...
"Anh còn bắn được nữa không?" Cô lắm miệng hỏi một câu.
Trần Kính quay đầu nhìn chằm chằm Nghê Thanh Gia, dùng chân đẩy cửa phòng tắm ra, "Được hay không, chẳng phải lát nữa em sẽ biết ư?"
Nghê Thanh Gia âm thầm cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của Trần Kính, rụt cổ nói: "Em nói bừa thôi..."
Nhưng đã quá trễ rồi.
Trần Kính đặt cô xuống, để cô đối mặt với gương, hai tay ôm lấy đùi cô từ phía sau, chậm rãi cắm rút.
Tư thế này rất giống tư thế xi tiểu em bé, Nghê Thanh Gia thẹn muốn chết, cầu xin tha thứ: "Đừng làm như vậy... Em không muốn..."
Trần Kính thúc về phía trước, "Bé con, nhìn vào gương đi."
Trong gương, cô bị Trần Kính banh rộng hai chân, g.ậy th/ịt từng chút một biến mất, khảm vào trong lỗ mật hoa.
"Anh phiền chết... Á... "
Cô mới oán giận nửa câu, Trần Kính liền đâm vào như một sự trừng phạt.
Toàn bộ điểm tựa của cô là Trần Kính, đùi cô bị anh nhéo đến đỏ bừng, Nghê Thanh Gia muốn bám vào bồn rửa, nhưng Trần Kính không cho phép, cô chỉ được dựa vào anh.
Trần Kính đ* Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia nhìn thấy bộ ngực của mình lắc lư trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, lỗ h/uyệt bị một cây gậy dài đâm vào rút ra, dưới tác động kép của thị giác và xúc giác, Nghê Thanh Gia vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng trở nên nhạy cảm và nhiệt tình hơn.
"Không cần, không cần như vậy... Chậm thôi... Hu hu hu. "
Nghê Thanh Gia giơ chân giẫm lên bồn rửa mặt, cuối cùng cũng tìm được điểm tựa mới. Nhưng ngược lại càng khiến Trần Kính di chuyển dễ dàng hơn, anh nói từ phía sau: "Bé con ngoan nhé."
Trần Kính đẩy nhanh tần suất, Nghê Thanh Gia vừa đau vừa sướng, cô ra sức ngăn cản Trần Kính: "Đừng, đừng... Anh A Kính... Huhu... Em muốn đi tiểu. "
Trần Kính không dừng lại, húc liên tục, cố gắng đưa cô đến đỉnh điểm. Một cái cuối cùng chà qua điểm G của cô.
Nghê Thanh Gia hét lên: "A. "
Nước tiểu chảy ra từ khe hở giữa g.ậy th/ịt và â.m h.ộ, một dòng chất lỏng nhỏ giọt xuống gạch men, Trần Kính rút ra.
Nghê Thanh Gia khóc không thành tiếng, trận cao trào này kéo dài thật lâu mới dừng lại.
Lúc tiểu ra, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ:
Không hiểu sao trước kia cô lại nghĩ Trần Kính nhạt nhẽo. Trần Kính, cũng quá năng nổ rồi...