Bảo vật này dài độ bảy tám trượng như xương đùi của động vật nào đó, bên ngoài đầy lệ khí bao quanh, nhìn qua đã biết không tầm thường. Hống! Thi ma hét lớn một tiếng rồi phun ra một đạo thi huyết tanh hôi, bên trong còn có thi độc màu lục. Thi huyết vừa khỏi miệng lập tức bị Oan Hồn Nhân Cốt Bổng hút lấy, tiếp theo đó bảo vật này biến thành một con bạch cốt yêu xà miệng phun độc vụ lao về phía Cửu Anh. Trong mắt Xuyên Sơn Giáp cũng lộ hung mang, hai tay bắt quyết. Yêu phong cuồn cuộn, lập tức biến thành một con quái vật dài tới mấy trượng, chính là yêu thể nguyên hình của nó. Là một đại yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ. Ngoài thân Xuyên Sơn Giáp được bao phủ bởi vô số vảy giáp thô dày, miệng đỏ như chậu máu tua tủa răng nanh sáng sắc nhọn. Hình dáng tuyệt không kém giao long, thậm chí còn hung hãn hơn. Hống! Thanh âm như của tiếng man hoang cự thú, giữa hư không lóe lên hoàng quang, đất đai phụ cận quỷ dị tụ về đó biến thành một cây trường mâu. Đây là địa giai thượng phẩm pháp thuật thổ thuộc tính. Luận uy lực còn vượt xa pháp bảo bình thường. Vẻ mặt Lâm Hiên lộ sự hài lòng. Yêu khí trong miệng Xuyên Sơn Giáp nổi lên, trường mâu bén nhọn xé gió lao thẳng tới đối thủ. Cửu Anh chính là đại yêu quỷ thú đứng đầu Âm Ti giới, trước mắt chỉ là một tàn hồn nhưng cũng có thực lực Ly Hợp kỳ. Bình thường thì nó không để đòn công kích của Xuyên Sơn Giáp và Thi Ma vào trong mắt, có điều lúc này đang giằng co với Lâm Hiên. Lúc này bộ dáng Cửu Anh tràn đầy phẫn nộ, mười tám con mắt đỏ rực, chín chiếc đầu bất ngờ hợp vào giữa. Chín hợp lại làm một! Một cái đầu mới tinh xuất hiện. Đầu này có điểm giống rồng, lại có điểm giống kỳ lân nhưng lại có bộ mặt ác quỷ khiến người khiếp sợ. Sau khi cửu đầu hợp nhất thì khí thế quái vật điên cuồng tăng trưởng, so với ban đầu thì đã vượt đến bảy tám lần. Chỉ thấy quái vật vung đuôi, giữa không gian xuất hiện vô số phi đao dày đặc đón đỡ thạch mâu cùng bạch cốt yêu xà. Thanh âm chói tai truyền tới, không tốn bao nhiêu sức nó đã hóa giải công kích của Xuyên Sơn Giáp và Thi Ma. Theo sau phi đao phản khách thành chủ lao tới hai quái vật. Bên trong yêu khí và âm phong mơ hồ nổi lên hai vùng huyết vụ. Thông qua thần thức liên hệ, Lâm Hiên cảm nhận Xuyên Sơn Giáp và Thi Ma vẫn còn sống nhưng đã trọng thương. Hiện giờ cũng không có sức quản bọn chúng bởi tình thế đã vô cùng hiểm ác. Sau khi pháp lực của Cửu Anh tăng vọt thì sự cân bằng giữa song phương đã bị phá vỡ. Ngân quang trên quang cầu bị đẩy lùi còn một điểm nhỏ, toàn bộ quang cầu cơ hồ đã biến thành màu tối đen, tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên. Nguyệt nhi la lên kinh hãi, sắc mặt Lâm Hiên cũng cuồng biến. Quang cầu này được hình thành từ Thông Thiên Linh Bảo và đại thần thông của Cửu Anh nên uy lực vô cùng lớn, cho dù là lão quái vật Ly Hợp Kỳ cũng không thể ngăn cản. Trên trán nhỏ xuống những giọt mồ hôi cỡ hạt đậu, Lâm Hiên đương nhiên không ngồi chờ chết. lập tức thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Có điều mới bước một bước thì sắc mặt hắn trở nên trắng bệch vì bản thân vẫn còn tại chỗ cũ. Cửu Thiên Vi Bộ mất đi hiệu lực. Chẳng lẽ do năng lượng cường đại đã cản trở pháp thuật không gian? Lúc này bức tường nước màu lam vô cùng kiên cố thoáng chút đã bị xé rách. Khóe mắt Lâm Hiên như rách ra. Mắt thấy quang cầu chỉ cách không quá hai mươi trượng, hắn lại thi triển Cửu Thiên Vi Bộ nhưng vẫn không có hiệu quả. Lâm Hiên tuyệt vọng, một giọt nước mắt ứa ra. Tại thời khắc sắp bị hồn phi phách tán này hắn không cảm thấy bi ai, chỉ là lo lắng không nguôi dành cho Nguyệt nhi. Với tính cách đơn thuần của nha đầu này thì về sau liệu nàng có thể tự chiếu cố cho mình được không? Tại thời khắc cuối cùng, Lâm Hiên triệt hồi toàn bộ phòng ngự để tiết kiệm pháp lực. Nếu phải chết cũng sẽ mở ra cho Nguyệt nhi một đường sống. Hắn khẽ phất tay lấy ra một cây trường mâu cổ xưa. Lâm Hiên cầm chặt nó liều mạng rót pháp lực còn lại vào trong. Lúc này hắn đang sử dụng bí thuật để tạm thời tăng tu vị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Pháp lực bàng bạc lập tức nhập vào trong trường mâu, hét lớn một tiếng rồi mạnh mẽ chém về phía trước. Rẹt rẹt thanh âm như xé vải truyền vào tai, không gian bên trái bỗng vặn vẹo rồi một khe hở nhỏ tầm nửa thước hiện ra. Một kích này của Lâm Hiên đã trảm phá không gian. chiêu số mà chỉ có tu sĩ Ly Hợp kỳ mới nắm giữ. Khe hở nhỏ như vậy đương nhiên không đủ để thân thể chui qua. Nguyên Anh nếu có đi vào tuyệt đối thập tử nhất sinh. Chẳng qua Nguyệt nhi thì có thể. Bạch quang chợt lóe, Lâm Hiên mạnh mẽ kéo Nguyệt nhi ra khỏi tay áo, trên mặt đầy vẻ ôn nhu. Thời khắc sinh tử tồn vong, Lâm Hiên không chút sợ hãi, ánh mắt chỉ còn sự lo lắng cùng niềm yêu thương:"Tiểu nha đầu, tiên lộ gian nan, từ giờ ta không thể đi cùng muội nữa rồi. Nhất định bảo trọng, tự chăm sóc mình cho tốt." Nói xong liền phất tay đem pháp lực còn sót lại tạo thành một tầng hộ tráo bao quanh Nguyệt nhi: "Hứa với ta phải sống cho thật tốt." Nói xong liền lập tức đẩy Nguyệt nhi vào khe hở không gian. "Không!..." Tiếng kêu khắc cốt ghi tâm vang lên, hai giọt lê như pha lê của Nguyệt nhi tuôn rơi. Nàng sao có thể bỏ hắn ở đây. Không có hắn thì tu tiên để làm gì, trường sinh để làm gì nếu hai người không thể gắn bó với nhau Nguyệt nhi không cần thành tiên, không cần làm Tu La vương, chỉ cần có hắn mãi mãi ở bên mình, thế là đủ! Cùng nhau thì không sợ đi xuống cõi Cửu U, cho dù có núi đao biển lửa cũng không sợ. Đúng lúc sắp rơi vào khe hở không gian thì khuôn mặt Nguyệt nhi hiện vẻ quyết tuyệt, lật tay lấy ra một thanh đoản kiếm hình lưỡi liềm kiểu dáng tinh mỹ, đốc kiếm còn khảm hơn mười viên bảo thạch. Ngọc thủ chém xuống, ngân quang chói mắt bùng lên mạnh mẽ xé rách tầng hộ tráo Lâm Hiên tạo ra cho nàng. "Nguyệt nhi…" Lâm Hiên đang hoảng hốt thì tiểu nha đầu đã nhào vào lòng hắn: "Thiếu gia, ta yêu chàng. Nguyệt nhi không muốn sống cô độc trên đời này, ta nguyện chết cùng ngươi." Thiếu nữ ngước mắt nhìn hắn kiên định nói. Tuy rằng sớm biết rõ tâm ý nhưng đây là lần đầu hắn được nghe tiểu nha đầu tự nói ra ba chữ: Ta Yêu Chàng! Chỉ khoảnh khắc nữa là hai người sẽ hồn phi phách tán. Nguyệt nhi đâu còn cố kỵ gì, ôm chặt lấy Lâm Hiên như sợ hắn tan biến đi, gương mặt ửng hồng cùng sóng mắt ôn nhu tràn đầy hạnh phúc. "Nha đầu ngốc!" Lâm Hiên vừa bực vừa cảm động nhưng muốn đẩy nàng đi đã không còn kịp. Chỉ trong nháy mắt, quang cầu tối đen kia đã tiến sát tới hai người. Phản kháng cũng vô dụng. Lâm Hiên xoay người dùng thân che cho Nguyệt nhi. Theo bản năng vẫn muốn bảo vệ nàng thật tốt. Quang cầu tối đen như mực mang theo linh áp kinh người chỉ còn bảy tám trượng, pháp lực cuồng bạo bên trong khiến Lâm Hiên hô hấp khó khăn. Chỉ sợ dù là cao thủ đệ nhất Vân Châu Vọng Đình Lâu ở đây cũng không dám đón đỡ công kích đáng sợ thế này. Lần này quả thực là thập tử vô sinh. Lâm Hiên thở dài một tiếng, ôm chặt Nguyệt nhi vào ngực. Cửu Anh thấy hai kẻ nhất định phải chết, vẻ mặt đang đắc ý thì bỗng trợn trừng hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía khuôn mặt Nguyệt nhi. Ngao! Đột nhiên nó ngửa cổ rống lên một tiếng, hai cánh điên cuồng vỗ mạnh rồi thân hình quỷ dị biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện trước mặt Lâm Hiên và Nguyệt nhi. Lâm Hiên đang kinh ngạc Cửu Anh đã che chắn ngang trước người hắn. Hắn sửng sốt cho rằng mình nhìn nhầm, đối phương sao lao tới che chắn cho hắn? "Điều này…" Lâm Hiên trở lên hồ đồ, không phải chính mắt thấy thì bất kể ai nói cũng không thể tin tưởng chuyện này. Nhưng sự thật là như vậy, quang cầu tối thui kia đánh lên thân thể Cửu Anh, phù văn chớp lòe, trong chớp mắt toàn bộ thân thể quái vật đã bị linh quang nuốt hết. Cả thân hình nó như băng tuyết nhanh chóng tan rã trong lửa hồng, nhưng vào thời khắc này vẻ mặt Cửu Anh không chút thống khổ mà lại toát lên sự vui mừng. Lâm Hiên quả thực không thể hiểu nổi. Chỉ là không có thời gian suy nghĩ. Cửu Anh đã giúp hai người mở ra một đường sinh cơ. A….! Lâm Hiên hét lớn một tiếng, đem linh lực còn sót lại truyền vào Ô Kim Long Giáp Thuẫn, mạnh mẽ độn quang về đằng sau. Miễn cưỡng bay ra xa hơn trăm trượng thì Lâm Hiên đã bị phản lại ngã xuống đất. Cấm chế ở hành cung Tu La vương đâu phải tầm thường, một tu sĩ Nguyên Anh nhỏ nhoi đâu thể phá hỏng. Bất quả khoảng cách này đã đủ. Tầng sáng do Ô Kim Long Giáp Thuẫn biến thành không ngừng lóe lên, Lâm Hiên lại tiếp tục tế ra mấy tâm địa giai phù triện phòng ngự, lúc này mới triệt tiêu được dư chấn. Vụ nổ cũng không kéo dài quá lâu, lúc này Lâm Hiên mới thở dài một hơi. Cảm giác cửu tử nhất sinh! Hai hàng chân mày của Lâm Hiên nhíu chặt, không thể hiểu nổi hành động của Cửu Anh. "Thiếu gia, thực xin lỗi!" Thanh âm nhỏ nhẹ truyền vào trong tai. Lâm Hiên quay đầu lại thì thấy Nguyệt nhi đầy vẻ áy náy. Hắn khẽ mỉm cười "Nha đầu ngốc, nàng không cần giải thích điều gì. Việc lấy Tu La Thần Huyết là điều nên làm, hiện giờ chúng ta đã không sao." "Không phải, tiểu tỳ không nói đến điều này." Nguyệt nhi nắm hai bàn tay nhỏ bé vào nhau "Tiểu tỳ nói đến sự tình khác, ta thực sự không nên gạt thiếu gia. Ta biết vì sao Cửu Anh lại hành động như vậy." Nguyệt nhi khẽ thở dài rồi nói. Sớm biết phân hồn Cửu Anh có thể nhận ra nàng sau khi chuyển thế thì ngay từ đầu nàng đã hiện thân ra, như vậy đã tránh được cuộc khổ chiến vừa rồi. "Tại sao?" Lâm Hiên ngạc nhiên rồi lộ vẻ suy nghĩ. Cẩn thận ngẫm lại tình cảnh khi nãy, đúng là Cửu Anh sau khi nhìn thấy Nguyệt nhi mới hành động khác thường như vậy. Chẳng lẽ Nguyệt nhi có liên hệ gì cùng đại yêu quỷ thú đứng đầu tâm ti giới này? Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Hiên, Nguyệt nhi cắn răng khẽ hé đôi môi anh đào, bắt đầu nói ra thân thế của bản thân. *** Lại nói tại cung điện Tu La vương. Nơi đây đã sớm trở thành phế tích đổ nát thê lương. Chỉ là không lâu tại đây đã xảy ra một hồi đại chiến. Nói đến cũng trùng hợp, cổ thú bạch tuộc cùng Vạn Phật Tông Không Minh chọn hai con đường khác nhau nhưng cơ hồ đặt chân tới hành cung Tu La vương cùng một lúc. Một người một thú không có oán cừu nhưng ai cũng biết nơi đây có bảo vật. Chạm trán thì chỉ còn một đường đại chiến. Cổ thú bạch tuộc sau khi thôn phệ huyết nhục của Khương lão quái thì càng thêm cường đại, thực lực gia tăng không ít. Nhưng Không Minh cũng không phải là quả hồng mềm. Lão đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn, huống chi trên người còn có một kiện bảo vật đoạt được của Bích Vân Sơn. Là Thông Thiên Linh Bảo thuộc tính phòng ngự, khiến thần thông của lão tăng lên không ít. Sau một hồi đánh đến đất trời biến sắc, cuối cùng Không Minh vẫn cao hơn một bậc, giết chết cổ thú bạch tuộc kia. Bất quá lão vẫn bị một chút thương thế, pháp lực cơ hồ đã cạn hết. Nhìn tòa cung điện đổ nát trước mắt. Không Minh quyết định đả tọa hồi phục pháp lực rồi tính tiếp. Đáng thương cho lão hòa thượng này không biết rằng. Ở một góc âm u nơi phế tích, có một đôi mắt đỏ rực không ngừng nhìn lão chằm chằm. *** Nghe Nguyệt Nhi nhẹ nhàng kể lại, với sự trầm ổn của Lâm Hiên mà không thể tự chủ lộ vẻ giật mình. Mặc dù hắn biết tiểu nha đầu có dấu điếm chuyện nhưng tuyệt không ngờ lại kinh thiên động địa như vậy. Âm ti chi chủ, trăm vạn năm trước đã từng tàn sát Linh giới máu chảy thành sông, thậm chí còn có cả chân tiên ngã xuống. "Nguyệt Nhi, không phải nàng đang nói đùa đấy chứ?" Lâm Hiên vô thức hỏi một câu. "Thiếu gia, muội biết chuyện này rất khó tin, lần đầu muội nghe thấy không thể tin được, nhưng có phải vì thế mà thiếu gia không cần muội nữa?" Nguyệt Nhi nhỏ nhẹ hỏi, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ không yên. Tu La Vương, đằng sau cái tên này đại biểu cho biết bao nhiêu ân oán, nàng thật sự sợ hắn sẽ không cần mình nữa. Muốn đối địch với chân tiên, phải có dũng khí vượt qua nỗi khiếp sợ khi đối mặt với cái chết. "Thiếu gia, thực xin lỗi" Trên má Nguyệt Nhi chợt lăn dài dòng lệ: "Tiểu tỳ sẻ ra đi, tuyệt đối không để liên lụy tới chàng." Nói lời này mà thân hình mềm mại của tiểu nha đầu không ngừng run rẩy, nàng thật lòng lo lắng cho hắn. Vẫn còn đó ân oán kiếp trước, tuy rằng trước mắt tạm thời an toàn nhưng Nguyệt Nhi có dự cảm, một ngày nào đó chân tiên cùng tu sĩ Linh giới sẽ phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Rời đi là một việc rất khó khăn. Chỉ cần hắn bình an hạnh phúc là đủ. Nhưng mà lời nàng còn chưa dứt, bên tai liền vang lên tiếng quát của Lâm Hiên: "Nha đầu đáng ghét, nói nhảm." Nguyệt Nhi giật mình ngẩng đầu vì Lâm Hiên chưa bao giờ đối hung dữ với mình như vậy. "Thiếu gia, ta…" "Ai nói phải nàng phải rời xa ta!" Lâm Hiên vòng tay ôm Nguyệt Nhi vào trong lòng, cảm giác thật ấm áp như nước sữa hòa nhau. Tựa như từ xưa tới nay hai người chỉ là một thể. Nguyệt Nhi thực mê luyến cảm giác này, nàng thật sự không muốn liên lụy tới hắn: "Lâm Hiên ca ca. Sự tồn tại của muội thật sự tạo thành uy hiếp đối với chàng, tuy r không biết kiếp trước tại sao muội lại đánh giết tới Linh giới. Nhưng có cừu nhân nhiều như vậy. Nguyệt Nhi chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt." "Nói bậy." Lâm Hiên có điểm tức giận nhưng một câu "Lâm Hiên ca ca" lại khiến tâm tư hắn mềm ra. Tuy từ trước cho tới nay, hắn chưa từng sai khiến Nguyệt Nhi như tiểu tỳ, ngược lại sủng ái nàng như bảo bối vậy, có điều hai người xưng hô chủ tớ, chưa từng thân thiết như hiên tại. Lâm Hiên nở nụ cười bình thường, nhưng lại khiến Nguyệt Nhi đang tắm gió xuân: "Nguyệt Nhi, chúng ta đã hai trăm năm hoạn nạn cùng nhau. Nàng cũng rõ tính cách của ta. Đích xác là ta rất ghét sự phiền toái nhưng nàng có biết không, mỗi người bất luận thiện ác, ở đáy lòng của hắn sẽ có một điều đáng trân trọng nhất. Vì điều đó, hắn có thể không sợ sinh tử, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào, với ta mà nói, nàng chính là bảo vật đáng trân trọng nhất." "Thiếu gia…" Nguyệt Nhi cảm động đến nói không nên lời, ánh mắt lại ôn nhu như nước biển, dường như muốn hòa tan Lâm Hiên trong đó. Lâm Hiên tay trái ôm nàng thật chặt, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen óng như tơ, dù không thật sự chạm vào nhưng vẫn có cảm giác ấm áp vô cùng. "Vì nàng ta không sợ đối địch cùng chân tiên. Nếu một ngày kia, ta có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, liền mang theo nàng đánh giết lên tiên giới, gặp kẻ nào cản thì giết kẻ ấy" thanh âm Lâm Hiên thoảng bên tai tiểu nha đầu, trong sự ôn nhu lại ẩn lộ khí sát phạt. "Nhưng thiếu gia, tiên đạo gian nan, thật sự thành tiên thì không biết cần bao nhiêu năm. Một khi thân phận tiểu tỳ bại lộ, trong tam giới sẽ không còn có chỗ cho chúng ta dung thân, chết không đáng sợ, nhưng Nguyệt Nhi không muốn liên lụy tới thiếu gia, khiến chàng phải chịu khổ." "Ngốc…" Lâm Hiên cắt lời nàng: " Ai nói thân phận nàng dễ bại lộ như vậy, cho dù thực có một ngày như vậy, chẳng lẽ ta lại nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ một mình, có dù có phải nhận sự tra tấn tâm thức, dù rơi vào tay tiên nhân, chỉ cần cùng bên nhau, cho dù bị trừu hồn luyện phách cũng là một thứ hạnh phúc." "Lâm Hiên ca ca!" Đây là lần thứ hai Nguyệt Nhi gọi hắn như vậy. Bốn phía quảng trường sớm bị đại chiến vừa rồi phá nát, nhưng lại có một luồng khí ngọt ngào lưu động ở giữa hai người. Thật lâu sau Nguyệt Nhi mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của tiểu nha đầu, Lâm Hiên đem phiền não cùng ưu sầu vứt tới tận chín tầng mây, trên khóe miệng nở nụ cười mở miệng: "Kỳ thật ngoài sự uy hiếp của tiên nhân, ta còn lo lắng một chuyện khác hơn." "Cái gì?" Nguyệt Nhi không khỏi tò mò mở miệng. "Tự nhiên là lo lắng về nàng, không ngờ bảo bối Nguyệt Nhi của ta lại là Tu La vương chuyển thế, tu vị thần thông không kém chân tiên cũng, không ngờ lại cùng ta ký hạ chủ tớ huyết khế, ta lo lắng có một ngày, nếu nàng giải khai phong ấn cùng ký ức. Trở lại thành Âm ti chi chủ, khi đó chỉ sợ người thứ nhất nàng muốn giết chính là tiểu tu sĩ đã mạo phạm tiên uy là ta." Lâm Hiên nghiêm sắc mặt mở miệng nhưng trong lòng cười thầm, hắn nói ra những lời này kỳ thật là đùa giỡn tiểu nha đâu mà thôi, đương nhiên cũng có điểm tò mò, Nguyệt Nhi là một nữ tử mười phần là một ngoan ngoãn nữ. Thật không thể tưởng tượng được nàng lại là người thống ngự Âm ti, dẫn dắt trăm vạn yêu quỷ. Nguyệt Nhi nghe thì vô cùng nôn nóng, vội khoát tay: "Không, thiếu gia, Nguyệt Nhi sẽ không bao giờ làm như vậy. Khế ước chủ tớ là Nguyệt Nhi nguyện ý, làm sao lại trách chàng. Cho dù một ngày kia muội khôi phục tu vị cùng trí nhớ, cho dù có trở thành người đứng đầu Âm ti thì ở trước mặt chàng, Nguyệt Nhi vĩnh viễn là tiểu nha đầu của thiếu gia " "Được rồi." Thấy Nguyệt Nhi đầy vẻ lo lắng, trong mắt Lâm Hiên hiện tia thương yêu: "Nha đầu ngốc, ta chỉ nói giỡn mà thôi, nàng còn tưởng thật sao!" "A!" Nếu đổi lại là một nữ tử khác, cho dù không thẹn quá thành giận thì khẳng định cũng hờn dỗi một phen, nhưng Nguyệt Nhi lại ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ cần thiếu gia không xa lánh nàng thì tốt rồi. Tu La vương gì đó nàng không cần làm, có thể trải mềm xếp chăn mới là hạnh phúc nhất. Đương nhiên, việc đó phải chờ đến khi ngưng kết Nguyên Anh, có thân thể… Nghĩ đến đây khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi đỏ bừng. Nói không hết, kể không xong vẻ thẹn thùng của nàng. "Nguyệt Nhi, lại làm sao vậy, có phải dư chân vừa rồi làm nàng bị thương?" Lâm Hiên ngạc nhiên, sau đó khẩn trương mở miệng. "A, không có!" Khuôn mặt Nguyệt Nhi càng trở nên đỏ bừng: "Tiểu tỳ không sao. Thiếu gia, đã khôi phục pháp lực chưa, chúng ta ở trong này chậm trễ đã lâu rồi." Lâm Hiên ngẩn ngơ, Nguyệt Nhi nhắc nhở khiến hắn lập tức nhớ tới chính sự, tu sĩ tiến vào hành cung A Tu La không chỉ mình hắn. Lâm Hiên phất tay áo một cái, mấy kiện bảo vật xuất hiện ở trong tầng thanh quang. Bắt mắt nhất chính là một cái đai ngọc kiểu dáng cổ xưa. Chính là Trữ Linh đai thu được ở Huyền Ngọc Tông ở Thất Tinh đảo. Thời gian cấp bách, hắn không chút do dự đem Trữ Linh đai đeo vào bên hông. Pháp lực mênh mông dũng mãnh vào thân thể, từ đan điền kéo lan tỏa ra kỳ kinh bát mạch, rất nhanh pháp lực khô kiệt của Lâm Hiên đã được bổ đầy. Ngoài ra còn có một số bình ngọc lơ lửng trước người. Bên trong có đủ loại linh đan. Pháp lực tuy rằng bổ đầy nhưng sau đại chiến. Lâm Hiên nhiều ít trọng thương, thần thức cũng tiêu hao rất lớn, hắn đem linh đan đủ mọi màu sắc bỏ vào trong miệng, sau đó khoanh chân mà ngồi, chỉ sau một tuần trà thân thể đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.