Tương tự Lâm Hiên, thủ tọa Bồ Đề Viện Vạn Phật Tông cũng đang đả tọa. Sở dĩ Không Minh có thể thoải mái như thế vì không biết còn có tu tiên giả khác, thậm chí cả Ly Hợp kỳ lão quái vật đã tới nơi này. Nếu không khẳng định đại hòa thượng này vội vã đi trước đoạt bảo. Gió núi thổi qua có vẻ an bình, nhưng cặp mắt màu đỏ lại sớm đã tham lam nhìn lão. Là quái vật khôi giáp kia đang sử dụng ẩn nấp thuật. Khí tức thu liễm hầu như hoàn toàn, hắn bị nhốt trong chiếc áo giáp này đã trăm vạn năm. Từ khi đó hành cung Tu La vương cũng chưa hề có người tiến vào, hiện giờ có cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải đoạt xá. Lại nói tiếp, quái vật kia vẫn hướng về Lâm Hiên, chẳng qua tấm gương bị, lại nghĩ rằng chắc Lâm Hiên chết trong tay phân hồn Cửu Anh. Bất đắc dĩ hắn mới thay đổi chủ ý. Sở dĩ hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng Lâm Hiên là có quan hệ cùng công pháp tu luyện. Lai lịch của yêu vật này có liên hệ rất vi diệu với Lâm Hiên. Cửu Thiên Huyền Tôn! Là nhân vật kinh tài tuyệt diễm thời thượng cổ, Cửu Thiên huyền công là do lão sáng lập, còn cùng Huyền Phượng tiên tử là song tu đạo lữ. Luận tu vị trí tuệ, có thể nói Cửu Thiên Huyền Tôn một đời nhân kiệt, duy chỉ có nhân phẩm là bị người ta khinh thường. Cửu Thiên Huyền Tôn dường như đã cô phụ một mảnh thâm tình của Huyền Phượng tiên tử. Ân oán giữa hai người đến cuối cùng vẫn không có kết quả, cuối cùng Huyền Phượng tiên tử phi thăng Linh giới. Sinh tử của Cửu Thiên Huyền Tôn vẫn là một dấu hỏi, không ngờ hiện tại lão đang ở trong hành cung Tu La vương. Mất đi thân thể, cho dù là Nguyên Anh của Ly Hợp kỳ tu tiên giả cũng không thể tồn tại qua biết bao năm tháng. Chuyện này là do lão ăn được dị quả, chuyển hóa thành cực âm quỷ vật, nếu không đã sớm hồn phi phách tán. Trăm vạn năm sau lại có một đám tu sĩ xâm nhập vào đây, trong đó có một thiếu niên Nguyên Anh hậu kỳ tu luyện Cửu Thiên huyền công. Do công pháp nhất mạch, đoạt xá thân thể của tiểu tử nọ thì có lợi thật lớn, lão sẽ dễ dàng khôi phục thực lực khi còn sống. Đáng tiếc tiểu tử kia đã hồn phi phách tán. Cửu Thiên Huyền Tôn thở dài, chuẩn bị đoạt xá thân thể kẻ khác. Không Minh đương nhiên không biết gì về điều này. Tuy lão là kẻ có tâm tư nhạy bén nhưng thật không ngờ trước hành cung Tu La vương còn tiềm tàng một quái vật. Không Minh nuốt mấy viên đan dược, hai tay nắm thượng phẩm tinh thạch khoanh chân đả tọa, tuy rằng tiêu hao pháp lực rất nhiều, chẳng qua nơi này linh khí sung túc, thời gian một bữa cơm là đủ để khôi phục. Bốn phía im ắng nhưng dị biến bắt đầu xảy ra. Một thanh âm rất nhỏ truyền vào tai, từ bên trong chiếc áo giáp lại ào ào thoát ra một đạo hắc khí, giống như độc xà lao về phía lão tăng đang ngồi xếp bằng. Không Minh đang đả tọa nhưng thần thức vô cùng mẫn tuệ, đột nhiên mở hai mắt đồng thời phất tay áo một cái, một tầng ngũ sắc phật quang hiện lên trước người. Phản ứng của Không Minh rất nhanh chóng nhưng vẫn chậm một bước, tốc độ hắc khí kia cực nhanh, thoáng chốc đã nhào tới trước mặt, tầng phật quang kia như giấy mỏng bị xé rách, hắc khí lập tức nhập vào mi tâm của lão. "A!" Hai tay Không Minh ôm đầu, dường như đang trải qua sự thống khổ tột cùng! Nếu nơi đây có tu tiên giả khác, liếc mắt một cái có thể nhận ra lão đang trải qua cái gì, Không Minh có tu vị Nguyên Anh kỳ đỉnh phong nhưng Cửu Thiên Huyền Tôn còn cường đại hơn nhiều. Ở thời điểm lão ngã xuống thì đã là tu sĩ ly hợp kỳ, tuy rằng trăm vạn năm không có thân thể nhưng thần thức vẫn cường địa vượt xa Không Minh. Tiếng thở dốc truyền ra, tiếng rên rỉ thống khổ thấp dần, Cửu Thiên Huyền Tôn đã thôn phệ Nguyên Anh của Không Minh, chiếm cứ hoàn toàn thân thể đối phương. Chẳng qua chuyện này chưachấm dứt, những thanh âm liên tiếp truyền vào tai, thân thể Không Minh lại bạo phát linh quang. Chỉ nghe một tiếng gào thét rung trời, sau đó từ thân thể Không Minh tỏa ra linh áp tràn trề, bên trong còn có linh quang ngũ sắc lưu chuyển, hiển nhiên có cả phật lực ở bên trong. Không Minh là thủ tọa Bồ Đề Viện, phật môn công phu cực kỳ tinh thuần, Cửu Thiên Huyền Tôn là là kế tục nhất mạch đạo gia. Bất đắc dĩ lão phải đem chuyển hóa thuộc tính linh lực trong cơ thể. Chỉ thấy hai tay của lão không ngừng múa may, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết, theo thời gian thì ngũ sắc phật quang dần dần ảm đạm đi xuống, lại tỏa ra linh khí huyền môn chính tông. Quá trình này chừng thời gian một bữa cơm, sau đó hào quang thu liễm, thân hình cùng tướng mạo của lão hòa thượng đồng thời thay đổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Không Minh vốn mày râu đều trắng, hình thể khôi ngô bây giờ rõ ràng gầy hơn một chút. Điều khiến người kinh ngạc chính là các nếp nhăn trên mặt lão đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thiếu niên vô cùng anh tuấn. Mười ngón tay thon nhọn như ngọc, nam tử này có bộ dáng giống nữ nhân một chút, mái tóc dài như một thác nước thẳng xuống tận thắt lưng. Đây mới là bộ mặt thật của Cửu Thiên Huyền Tôn ngày trước, năm đó cũng bởi quý trọng dung mạo của mình cho nên sáng lập ra Cửu Thiên huyền công, có hiệu quả trú nhan kỳ diệu. "Ha ha, không tồi, tuy hòa thượng này già nua một chút nhưng lực sinh mệnh trong thân thể mạnh mẽ, chuyển hóa thuộc tính linh lực cũng thập phần thuận lợi, mặc dù còn chưa tinh khiết nhưng ta có thể phát huy ra tám phần thực lực khi xưa." Nhìn bàn tay của mình, trên mặt Cửu Thiên Huyền Tôn lộ vẻ hài lòng. "Ha ha " Hắn đang cười như điên thì đã có tiếng bước chân truyền vào tai, Cửu Thiên Huyền Tôn ngẩn ngơ, nhất thời tròng mắt co rút lại. Cửu Thiên Huyền Tôn bởi vì đoạt xá thuận lợi, quên rằng đám tu sĩ đã tới đây, đối phương gồm mười hai người, dẫn đầu chính là lão giả áo xám Ly Hợp kỳ. Chính là tu tiên giả La gia Thiên Châu. Vận khí của đám tu sĩ La gia cũng chẳng tốt hơn Lâm Hiên là mấy, ở tầng cấm chế cuối cùng lại gặp hàng trăm âm giáp quỷ binh, còn tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ am hiểu phối hợp. Vì thế La gia lâm vào trong nguy cơ chưa từng có. Trải qua một phen khổ đấu, xông qua được cửa này nhưng La gia tổn thất thảm trọng, không ngờ nhân thủ chết đi hơn một nửa. La Tử Thông cùng Huyết La Đồng Tử, Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ cũng không phải hoàn hảo. Ngoài La gia lão tổ thì đám này đều có thương thế. Lần này La gia huy động tất cả tinh nhuệ, không ngờ tới đây lại tổn thất hơn một nửa. Sắc mặt đám này tự nhiên khó coi đến cực điểm, chẳng qua cuối cùng cung điện Tu La vương đang ở trước mặt. La gia tu sĩ thở dài một hơi thì bất ngờ đụng phải Cửu Thiên Huyền Tôn. Không ngờ có kẻ nhanh chân đến trước. La gia lão tổ ngẩn ngơ, oán khí đáng sợ từ thân thể phóng ra. Lão tức giận đánh giá thiếu niên ở trước mắt. Lại là tu tiên giả cùng cấp nhưng bộ dáng rất xa lạ, bất quá lão cũng không có tâm tình tìm hiểu lai lịch đối phương. Những kẻ tới chỗ này đều để tranh đoạt bảo vật của Tu La vương. Nghĩ đến đây lão không chút do dự chỉ tay, vù một tiếng, hai cây trường mâu cổ xưa bay vụt đến. Quanh thân còn bao phủ một lớp hồ quang màu đen, không chút do dự chém xuống đối phương. "Động thủ, cùng tiêu diệt hắn!" La gia lão tổ âm lãnh quát lên. Nghe lão tổ tông phân phó, tu sĩ La gia sao còn dám do dự, đều cùng thi triển thần thông, tế ra bổn mạng. Chỉ thấy linh quang chớp lóe, phi kiếm, kim thư, đại đao, bảng phủ, các loại binh khí cổ quái thi nhau bay tới. Hơn mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ liên thủ khí thế nào phải nhỏ. Ngoài La gia lão tổ, Huyết La đồng tử cùng La Thử Thông đều có chỗ bất phàm. Chỉ thấy Huyết La Đồng Tử vươn cánh tay trắng nõn rồi nở nụ cười hồn nhiên. Có điều trước người hắn lại xuất hiện mấy cái đầu lâu lớn tới hơn một trượng, không chỉ là hai hốc mắt mà toàn bộ đầu đều là một màu đỏ quỷ dị, dường như mới tắm trong biển máu mà ra. Rống! Những khô lâu đều phát ra tiếng kêu thê lương, trong lệ khí tận trời, đánh thẳng về phía đối thủ. Bảo vật của La Tử Thông không ghê rợn như vậy, là một cuốn đan thư chớp thiểm linh quang, mặt ngoài có vô số phù văn, như chậm mà nhanh đánh tới địch nhân. Cuộc đụng độ bất ngờ này khiến Cửu Thiên Huyền Tôn buồn bực vô cùng. Những tu tiên giả ngoại lai này thực lực không kém, lại có cao thủ gã ly hợp kỳ, Cửu Thiên Huyền Tôn tự nhận mình không kém nhưng nào ngu ngốc mà đối đầu. Trong lòng kinh sợ, chẳng qua hối hận cũng vô ích, hiện tại không có bảo vật hợp tay, trong túi trữ vật của Không Minh thì chỉ có mõ hoặc thiền trượng, Phật môn chi bảo hắn chưa bao giờ dùng qua. Nhưng hiện tại không còn lựa chọn, Cửu Thiên Huyền Tôn hét lớn một tiếng, thanh quang chợt lóe, một tầng sáng đã xuất hiện. Nếu Lâm Hiên ở đây sẽ thấy vô cùng quen thuộc, Cửu Thiên linh thuẫn là chiêu số hắn thích nhất, chẳng qua Cửu Thiên Huyền Tôn đã tiến giai ly hợp, lại là người sáng tạo ra bộ công pháp này , thi pháp nhanh hơn Lâm Hiên rất nhiều, cơ hồ chỉ cần nghĩ tới đã tế ra rồi. Cửu Thiên linh thuẫn nhìn rất mỏng, nhưng Cửu Thiên Huyền Tôn không quan tâm tới những chiêu số của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tế ra một cây thiền trượng, hóa thành một con Hỏa Long, lao về phía La gia lão tổ. Thanh âm va chạm chan chát, tam bảo ở giữa không trung truy đuổi, thực lực Cửu Thiên Huyền Tôn rõ ràng hơn một bậc, dù sao hắn là kẻ kiêu hùng ở thời thượng cổ, hơn nữa còn tự sáng tạo ra công pháp. Đơn đả độc đấu thì La gia lão tổ không phải đối thủ, đáng tiếc hiện tại lấy một địch nhiều, bảo vật lại không thuận tay, giao thủ hiệp thứ nhất thì song phương kẻ tám lạng người nửa cân. Mà ngay sau đó, bảo vật của chúng tu sĩ La gia chớp lóa hào quang, kích tới nhưng đối phương lại không trốn tránh khiến La gia chúng tu ngẩn ngơ. Chẳng qua rất nhanh bọn họ lại mừng như điên, , đối phương chỉ có ra Linh Khí Hộ Thuẫn mà thôi. Dù có là tu tiên giả Ly Hợp kỳ nhưng chỉ sử dụng chiêu số phòng ngự tầm thường như vậy, sao có thể ngăn trở nhiều người liên thủ như vậy. Cho dù đối phương không mất mạng thì cũng bị thương nặng. Nhưng ý niệm này còn chưa qua thì đám tu sĩ La gia liền phát giác có điểm không đúng, ngoài bảo vật của hai đại tu sĩ thì đám còn lại mới tiếp xúc mặt ngoài Cửu Thiên linh thuẫn đều bị cản lại. Mặt ngoài vòng hộ tráo kia tựa như bôi một tầng mỡ trâu, bảo vật chém tới thì uy lực còn không đủ một phần. Thần thông như thế Lâm Hiên không hề có, đây chính là Cửu Thiên Huyền Tôn tiến giai ly hợp mới phát huy ra. Cửu Thiên linh thuẫn sau khi gia cố thì lực phòng ngự vượt xa pháp bảo bình thường. Lúc này đám khô lâu tiến sát tới, trong miệng phun ra một đạo sương mù màu hồng phấn kịch độc. Nhưng cũng không hiệu quả, không thể xuyên qua Cửu Thiên linh thuẫn. Chân mày Huyết La Đồng Tử nhướng lên, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ tàn nhẫn. Hai tay nắm chặt đánh ra một đạo bí quyết cổ quái. Hồng quang chợt lóe, trực tiếp vào thẳng mi tâm khô lâu. Rống! Khô lâu ngửa mặt lên trời thét dài, trong bạch quang thì hình thể tăng vọt, rồi bổ nhào tới bên trái, đem một bộ khô lâu yếu hơn nuốt vào bụng. Dị biến như vậy, cho dù tu tiên giả La gia cũng lộ vẻ hoảng sợ. Huyết La Đồng Tử là tồn tại đặc biệt ở La gia, tu luyện công pháp âm hiểm tà ác, không có mấy người nguyện ý tiếp cận hắn. Mà khô lâu thật lớn lại chuyển thân, đem khô lâu phía bên phải nuốt vào miệng, sau đó như được kích thích kêu lên."Hắc hắc " Huyết La Đồng Tử há miệng phun tia một tia lệ quang cắt lấy hai đầu ngón cái, sau đó bành một tiếng bạo nổ thành huyết vụ, như có sinh mạng bắn tới khô lâu kia. Khô lâu mừng rỡ, không chút do dự nuốt vào, sau đó linh quang xám trắng bao trùm thân thể, tiếng nổ cách cách vang lên không ngừng truyền. Quá trình này kể thì phiền phức, kỳ thật chỉ xảy ra trong giây lát, linh quang chợt tắt, khô lâu đã biến lớn, không chỉ là một cái đầu mà đã một bộ khung xương đầy đủ. Khác với lệ khí đỏ như máu ban nãy, lúc này bộ xương không có một tia lệ khí, mặt ngoài không đỏ như máu mà trắng nõn như mỹ ngọc, nhìn qua giống như một tác phẩm nghệ thuật. Sau đó nó vươn hai tay tới eo lưng lắc một cái, rút ra hai cái xương sườn. Linh quang chợt lóe, biến hóa ra hai thanh đoản kiếm dài hơn tấc. Đem đan chéo vào nhau rồi hung hăng chém xuống. Chiêu số nhìn qua khá tầm thường nhưng Cửu Thiên linh thuẫn có lục phòng ngự kinh người lại phát ra tiếng kêu thanh thúy. Cửu Thiên Huyền Tôn biến sắc, chiêu số này có điểm quen mắt. Chẳng qua giờ này khắc này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, đại bộ phận tinh lực đều để đối phó La gia lão tổ. Thân hình Cửu Thiên Huyền Tôn tà tà bước sang bên trái, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Thân hình hắn mơ hồ rồi vọt ra hơn hai mươi trượng! "Hừ!" La gia lão tổ ngạc nhiên, sau đó trên mặt hiện vẻ hung ác. Tay trái phất một cái, trước người xuất hiện một quyển đan thư. Đây mới là bản mạng bảo vật của lão quái vật này. Hai tay lão múa may đánh ra một đạo pháp quyết lục sắc, đan thư hấp thu thì lóe ra linh quang, thiên địa nguyên khí chung quanh điên cuồng tụ về bảo vật này. "Đi!" Lão quái vật điểm một cái, đan thư từ trái bay tới bên phải. một mùi hương mực quỷ dị từ bên trong nhẹ bay ra. Sau đó linh quang chợt lóe, một chữ xuất hiện ở mặt ngoài đan thư. "Sơn!" Chữ sơn kia khí thế bàng bạc, thiên địa nguyên khí lại điên cuồng cuốn vào, sau một trận dao động thì sự tình không ngờ lại xuất hiện trước mắt, chữ sơn nho nhỏ lại hóa thành một ngọn núi lớn xanh biếc cao ngàn cả trượng. Không ngờ bên trên còn có điểu thú, ẩn ẩn truyền ra tiếng hổ rống lành lạnh, sau đó ngọn núi này quay tít một vòng, mang theo linh áp bàng bạc, ầm ầm nện tới Cửu Thiên Huyền Tôn. Bảo vật thiên về sức mạnh của Tu Tiên giới, tỷ như Phiên Thiên Ấn, Thiên Trọng Phong nghe đã có khí thế, nhưng so với cự sơn nghìn trượng trước mắt thì chỉ chẳng đáng kể. Hơn nữa độ cứng ngọn núi này nhất định không thua kém phi kiếm hoặc pháp bảo. Cửu Thiên Huyền Tôn nhíu mày, không muốn lấy cứng chọi cứng, đầu vai thoáng rung lên, không gian lại bắt đầu mơ hồ, lão quái vật này lại thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Nhưng đã chậm, La Tử Thông kia mở to miệng lè lưỡi, khiến người kinh hãi là ở giữa lưỡi có một con mắt màu bạc. Oanh! Từ con mắt bắn ra một cột sáng tinh tế, đánh vào trên hư không, Cửu Thiên Huyền Tôn lảo đảo một cái rồi thất thểu hiện ra. "Đây là, Trảm Hư Quang Trụ?" Cửu Thiên Huyền Tôn đầy vẻ kinh hãi. Thần thông không gian vốn khó nhất nắm giữ nhất, tu sĩ Ly Hợp kỳ chỉ là sơ nhập trên đạo này mà thôi. Nguyên Anh thi triển thuấn di là pháp thuật rất đơn giản. Nắm giữ thần thông không gian đã khó, bài trừ nó lại càng khó khăn gấp bội, đối phương chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ, sao có thực lực như vậy? Thực ra Trảm Hư Không là chiêu số của Thiên Sát Minh vương, La Tử Thông thi triển chiêu này uy lực không bằng một phần nhỏ của Minh vương, nhưng đúng là có hiệu quả tương tự. Tại thượng cổ Âm ti giới đại chiến từng cùng Linh giới, sau đó yêu quỷ bị đả bại chạy tới Nhân Giới, chẳng lẽ Minh vương cùng nữ tử nhân giới có lưu lại huyết mạch? Ý niệm xoay chuyển trong đầu Cửu Thiên Huyền Tôn, lão gia hỏa này kiến thức cực kỳ uyên bác, tâm tư kín đáo tới mức người ta không thể tưởng tượng. Từ một chi tiết nho nhỏ liền đoán ra thân phận của đám tu sĩ La gia. La Tử Thông ở trong tộc rất được lão tổ coi trọng, hắn được hết lòng tài bối để kế thừa chức gia chủ đời sau. Nguyên nhân không chỉ bởi La Tử Thông tư chất xuất chúng, hơn năm trăm năm đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, trọng yếu hơn là trên người hắn truyền thừa pháp thuật đặc biệt của Minh vương. Năm đó sở dĩ La gia có thể nhất thống nhân yêu hai tộc, trở thành Thiên Vân mười hai châu bá chủ cũng là bởi lý do này. Khi đó La gia cao thủ tầng tầng lớp lớp, mỗi người được truyền thừa huyết mạch có mạnh có yếu, có rất ít người được thiên lão chiếu cố, thiên sinh có được truyền thừa độc đáo của Minh vương. Tỷ như con mắt bạc quỷ dị trên đầu lưỡi La Tử Thông, không cần tu luyện cũng có thể xuất ra cột sáng thần bí bài trừ thuấn di. Cửu Thiên Huyền Tôn kiến văn quảng bác, nhìn ra thân phận đối thủ nhưng tình cảnh trước mắt không có gì khá hơn. Cửu Thiên Vi Bộ mất đi hiệu quả, tòa cự phong nghìn trượng kia đã quay tròn áp xuống. Đỉnh đầu là sức mạnh ngàn vạn cân, nếu bị đánh trúng thì dù là tu sĩ Ly Hợp kỳ cũng sẽ biến thành thịt vụn. Sắc mặt Cửu Thiên Huyền Tôn cực kỳ khó coi, ở thời toàn thịnh thì hắn dễ dàng tiếp được. Chẳng qua trước mắt thì khó có thể ứng phó. Đáng giận! Hai tay hắn múa may, động tác hùng hồn cổ xưa. Hắn ngẩng đầu phun ra một ngụm tinh khí ôn nhuận màu xanh, như một viên minh châu huyền phù giữa không trung. Sau đó ở thiên địa nguyên khí chung quanh như tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng hội tụ về tinh khí. Trong giây lát, một người khổng lồ thân cao trăm trượng xuất hiện. Người khổng lồ này lại ba đầu sáu tay, nhìn qua uy mãnh vô cùng. Đương nhiên từ thiên địa nguyên khí tụ lại mà thành. "Đi" Cửu Thiên Huyền Tôn điểm một cái về phía trước, người khổng lồ giương giọng bật hơi, ngóc đầu, sáu cánh tay tráng kiện đẩy thẳng lên. Cong! Thanh âm trầm trọng truyền vào tai, Cự Phong kia nện xuống làm cho cả đại địa đều rung động, thể tích lại vượt xa người khổng lồ. Bí thuật này của Cửu Thiên Huyền Tôn lấy chân nguyên làm vật dẫn, mỗi lần sử dụng thì tu vị sẽ bị giảm xuống. Chẳng qua người khổng lồ có thực lực cường đại vô cùng. Tuy rằng toàn thân đang run rẩy nhưng sáu cánh tay đã cản được ngọn núi ngàn trượng kia. Nhân lúc này, thân hình Cửu Thiên Huyền Tôn tự nhiên chợt lóe bay nhanh ra. Trong giây lát liền thoát ly phạm vi bao phủ của cự sơn. Oanh! Tiếng âm thanh va chạm kịch liệt truyền vào tai. sau khi Cửu Thiên Huyền Tôn thoát thân thì người khổng lồ kia đã bị ép thành bột mịn. Toàn bộ không gian dường như run rẩy, chẳng qua ngay sau đó cự phong chợt lóe, hóa thành vô số quang điểm rồi phiêu tán theo gió. Núi này là mượn lực pháp bảo, sau đó dùng thiên địa nguyên khí hội tụ thành, La gia lão tổ sử dụng nó đã là dốc sức bình sinh. Chỉ thích hợp dùng khi đối phương không ngờ, trong thời gian ngắn rất khó sử dụng lại. Không ngờ có nhiều sự trợ giúp như vậy mà đối phương vẫn đào thoát. Trên mặt La gia lão tổ đầy vẻ âm trầm, đối phương còn khó đối phó hơn tưởng tượng nhiều, chẳng qua lúc này đã không còn đường lui. Lão phun ngụm máu huyết lên đan thư trước người. Lần này từ phía trên bay ra một chữ: "Ngạt" Mà đệ tử La gia, La Tử Thông cùng Huyết La Đồng Tử cũng không nhàn rỗi, hoặc sử bảo vật hoặc thi triển bí thuật, xuất ra thần thông lợi hại nhất hiệp trợ lão tổ, tiêu diệt vị khách không mời mà đến này. Mắt thấy chiến đấu càng thêm kịch liệt, tòa cự sơn dưới chân bọn họ đột nhiên kịch liệt rung động. Không trung một khắc trước còn thoáng đãng mà đã dầy đặc mây đen, sấm chớp điên cuồng đánh xuống, tia chớp như ngân xà loạn vũ rạch xé màn đêm. Toàn bộ thiên địa nguyên khí trong không gian trở nên hỗn loạn vô cùng. "Đây là …" Cửu Thiên Huyền Tôn đang chuẩn bị thi triển bí thuật thì ngừng tay, kinh nghi bất định nhìn lên không trung, sau vẻ mặt trở nên vui mừng. Ý niệm hiện trong đầu. "Chẳng lẽ là cấm chế do Tu La vương thiết hạ đã bắt đầu giải trừ, đúng, nhất định là như vậy" Thừa dịp La gia tu sĩ sững sờ, hắn bay vút về phía trước. Trước khi tấm gương cổ bị Cửu Anh hủy hoại, hắn đã thấy những tu sĩ khác, ít nhất còn có một lão quái vật Ly Hợp kỳ. Mà lối vào A Tu La tẩm cung không phải chỉ có duy nhất một cửa, hắn không hy vọng ở nơi này liều chết cùng địch nhân rồi để Tu La Thần Huyết cho người khác lấy đi. Lúc này Cửu Thiên Huyền Tôn hóa thành một đạo kinh hồng, bay về phía sâu trong tẩm cung. "Lão tổ!" Hiện tượng thiên văn quỷ dị xuất hiện khiến chúng tu La gia ngạc nhiên không thôi, chẳng qua rất nhanh bọn họ liền phục hồi tinh thần, thấy địch nhân khó chơi kia đã bỏ chạy thì đều ngẩng đầu, nhìn áo giả xám lão phía trước. "Đi!" Việc quan hệ đến hưng suy vinh nhục của La gia, La gia lão tổ tự nhiên không dám lơ là, hóa thành một đạo kinh hồng đuổi theo. La gia chúng tu thấy vậy, cùng thi triển thần thông bay vào phía sâu trong đống đổ nát. Cùng lúc đó, ở trên một cầu thang bạch ngọc. Một thiếu niên dung mạo bình thường đang khoanh chân đả tọa, bên cạnh một thiếu nữ tuyệt sắc với ánh mắt mông lung nhìn hắn. Tiểu nha đầu trong lòng tràn đầy hạnh phúc, thân phận Tu La vương cao quý vô cùng nhưng với Nguyệt Nhi lại như một tảng đá lớn, ép nàng đến thở không được. Lo lắng nhất không phải là chân tiên trả thù, chỉ là thiếu gia sẽ không cần nàng nữa. Nhưng hiện tại thiếu gia nguyện ý cùng nàng mãi mãi không rời, cho dù phải đối địch với cả chân tiên. Nguyệt Nhi thật sự thực cảm động. Thiếu gia thương yêu như thế, nàng không còn mong muốn gì hơn. "Tu La vương." Nguyệt Nhi nhẹ nhàng lẩm bẩm, theo lời Tiểu Đào thì nơi này là biệt phủ của nàng. Nếu có được thần huyết mà kiếp trước nàng lưu lại, có thể kết thành nguyên anh. Trong cái đầu nhỏ nhắn của nàng đang luân chuyển không biết bao ý nghĩ, bỗng một tiếng sấm nổ mạnh truyền vào tai, nàng ngẩng đầu thì thấy những tia chớp đầy trời rạch xé hư không, bốn phía phong lôi chớp động. Lâm Hiên cũng chậm rãi mở mắt. "Thiếu gia, chàng đã tỉnh" Nguyệt Nhi kinh hỉ mở miệng, vừa mới từng gọi "Lâm Hiên ca ca" nhưng da mặt tiểu nha đầu thật sự quá mỏng, trong lòng muốn gọi nhưng không mở miệng được. Lâm Hiên gật gật đầu, dị tượng kinh người trước mắt thanh thế còn lớn hơn cả kết anh, chẳng lẽ là có bảo vật xuất thế? Lâm Hiên tự nhiên liền liên tưởng đến Tu La Thần Huyết. Đến giờ hắn nào còn có tâm tư tiếp tục đả tọa, pháp lực đã khôi phục, thương thế đã không còn đáng ngại, hiện tại hắn có thể thì triển ra chín thực lực. "Ồ?" Sau khi đứng lên, Lâm Hiên kinh hãi la lên, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi lộ vẻ khó hiểu: "Thiếu gia, làm sao vậy?" " Tựa hồ cấm chế nơi đây đã giải trừ, thần thức của ta có thể ly thể." Lâm Hiên vừa kinh vừa hỉ còn Nguyệt Nhi thì gật đầu. Tiểu nha đầu không có cảm giác khác lạ gì, cấm chế nơi biệt phủ kiếp trước này vốn không ảnh hưởng tới nàng. Lâm Hiên hít vào một hơi, chậm rãi đem thần thức thả ra. Cũng không phải hoàn toàn giải trừ, chỉ có thể mở rộng đến hơn hai mươi dặm. Chẳng qua Lâm Hiên đã thỏa mãn, theo thời gian trôi qua thần thức chậm rãi lan ra xa, cấm chế càng lúc càng yếu. Lâm Hiên lấy tay vuốt trán. Nghe lời của tiểu nha đầu kể lại, hắn đã biết chướng ngại kết ánh của nàng chính là doi chân tiên thay đổi pháp tắc thiên địa. Ngoài dùng thần huyết kiếp trước Tu La Vương lưu lại, căn bản không có biện pháp bài trừ điều này. Nói cách khác, chỉ cho phép thành công mà không được thất bại. Hơn nữa Lâm Hiên cũng rất tò mò, ngoài tiến giai Nguyên Anh kỳ thì có thể xảy ra chuyện kì diệu khác với Nguyệt Nhi hay không? Lúc này trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kiên định chưa từng có, hắn quay sang nhìn Xuyên Sơn Giáp cùng Thi Ma. Trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi, hai tiểu tử này cũng bị trọng thương. Đặc biệt là thân thể Thi Ma có hơn mười lỗ thủng lớn nhỏ, thi huyết tanh hôi đang rỉ ra. Như vậy nó cần tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đem ra đối địch. Lâm Hiên thở dài tế ra hai cái túi đem Xuyên Sơn Giáp cùng Thi Ma thu vào, chậm rãi chữa thương. Ánh mắt hắn lại đảo qua trên toàn quảng trường. Đáng tiếc một kích cuối cùng quá mức cuồng bạo, Cửu Anh đã hoàn toàn biến thành hư vô, ngay cả nội đan cũng không lưu lại. Nếu sớm biết rằng nó là linh sủng Nguyệt Nhi, từ đầu nên để cho tiểu nha đầu hiện thân. Cũng không cần chiến đấu gian khổ cửu tử nhất sinh như vậy. Tuy buồn bực nhưng không phải Lâm Hiên không có thu hoạch. Thông qua giao thủ với phân hồn Cửu Anh Ly Hợp kỳ, Lâm Hiên đã có nhận thức mới đối với thực lực bản thân,. Nếu đối phương là tu tiên giả mới tiến giai Ly Hợp thì hắn còn hơn nửa bậc, chẳng qua so với tồn tại Ly Hợp sơ kỳ đỉnh phong thì vẫn kém hơn một chút. Ngân xà loạn vũ, tiếng sấm đì đùng, theo thời gian thì dị tượng càng ngày càng cuồng bạo. Trên đỉnh đầu, vô số mây đen không ngừng xoay tròn cuồn cuộn, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ chừng hơn trăm trượng, nhìn qua hết sức kinh người. "Nguyệt Nhi, chúng ta đi." Thiếu nữ dịu dàng gật đầu rồi hóa thành một đạo bạch quang bay trở về ống tay áo Lâm Hiên, toàn thân hắn nổi thanh quang bay về phía đỉnh núi. Sau khi dị tượng xuất hiện thì toàn bộ cấm chế trong hành cung Tu La vương đều yếu đi, cấm không cấm chế dần mất đi hiệu lực, tuy rằng lúc phi hành sẽ cảm thấy một cỗ lực cản rất mạnh. Có điều với tu vị của Lâm Hiên đã miễn cưỡng ngự phong bay lên, tuy rằng hao tổn một chút pháp lực nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Núi này cao vạn trượng, cầu thang uốn lượn khúc chiết, kéo dài sâu trong đám mây, hơn nữa cấm chế cách trở, nếu chỉ phi thân mà muốn đỉnh núi thật không dễ dàng. Nhưng phi hành chỉ sau một tuần trà, trước mắt liền xuất hiện những tòa kiến trúc. Lâm Hiên ngừng độn quang hạ xuống đất. Trước mắt chính là hành cung Tu La vương, hắn không dám đi loạn. Lâm Hiên nhắm mắt chậm rãi thả ra thần thức. Xuất hiện trong đầu là một vùng kiến trúc đổ nát thê lương. Chẳng qua hắn đã nghe Nguyệt Nhi nói, ở trăm vạn năm trước nơi này từng bị đại quân Linh giới phá hủy, Tu La Thần Huyết có đặc thù cấm chế bảo hộ nên mới còn lại. Bỗng một tiếng sấm nổ mạnh truyền vào tai, nhưng động tĩnh không phải do dị tượng. Lâm Hiên toát mồ hôi lạnh, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Tu tiên giả Ly Hợp kỳ! Lại không chỉ có một người! Sắc mặt nhất thời âm trầm. Chẳng qua hắn không hề có ý định lui bước, vừa mới giao thủ cùng phân hồn Cửu Anh, thực lực hắn cũng không kém lão quái vật Ly Hợp kỳ bao nhiêu. Tiếng động ầm ầm không dứt, chứng minh đám tu sĩ kia đang xung đột. Lâm Hiên liền thi triển khinh thân thuật, hướng về địa phương có dao động cường đại. Nếu như hắn không đoán lầm thì Tu La Thần Huyết hẳn là ở đó. Lâm Hiên cũng không tận lực thu liễm khí tức, đỉnh cự sơn lúc này có thể nói là cao thủ n như mây. Ba lão quái vật Ly Hợp kỳ, ngoài ra còn ba đại tu sĩ hậu kỳ cùng Hỏa Giao hậu kỳ đại Yêu Tộc, đám La gia trưởng lão sống sót đều là Nguyên Anh trung kỳ. Liễm Khí Thuật của Lâm Hiên tuy rằng huyền diệu nhưng trước nhiều lão quái như vậy chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không bằng thoải mái mà đi. Sẽ không khiến người quá sự chú ý, dù sao hắn chỉ một mình, những lão gia hỏa kia chẳng thèm để ở trong lòng. Lâm Hiên vừa thi triển khinh thân thuật vừa suy tư. Mà đoạn đường này thuận lợi vô cùng, trong cung điện đổ nát không có bất kỳ cấm chế nào. Năm đó đại quân Linh giới đánh phá Vô Định Hà, hành cung đương nhiên là nơi được chiếu cố nhiều nhất, trận pháp bên trong đều đã bị Linh giới tu sĩ phá hư. Rất nhanh Lâm Hiên đã đi tới trung tâm cung điện. Nơi này thật rộng rãi. Càng làm cho hắn giật mình là còn một tòa lầu các hoàn hảo mới tinh. Tại đây bốn bề ngổn ngang đổ nát tỏa ra quầng sáng màu hồng phấn. Tu La Thần Huyết ở bên trong sao? Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, đáy mắt ẩn hiện vẻ kinh hãi. Ở gần đây chừng hơn hai mươi tu sĩ đang lẫn nhau tranh đấu. Pháp bảo bay múa, linh quang bắn ra. Ánh mắt Lâm Hiên chú ý vào ba người cầm đầu. Cuộc chú ý nhất là một lão giả áo xám, một yêu tộc tai dài mắt xanh, cùng với một nam tử tuấn tú trẻ tuổi thân mặc tăng y. Không cần phải nói, tự nhiên là ba lão quái vật Ly Hợp kỳ. Trong đó phẫn nộ nhất là La gia lão tổ, đại kế chuẩn bị trăm năm lại xuất hiện nhiều chuyện xấu như vậy. Ngoài tu tiên giả Ly Hợp kỳ thần bí kia, Cửu Đầu lão tổ cũng đi tới hành cùng Tu La, thế cục trở nên khó thu thập. Muốn cướp Tu La Thần Huyết trở nên thập phần khó khăn. Nhưng lão tuyệt đối không buông tha. Lại một tu sĩ đến nơi này, thần thức La gia lão tổ đảo qua trên người Lâm Hiên nhưng rất nhanh ý dời đi chỗ khác. Chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh hậu kỳ lão còn không để vào mắt. Vẻ mặt Cửu Đầu lão tổ cũng không khác gì, nhưng Cửu Thiên Huyền Tôn thấy Lâm Hiên thì cơ hồ không tin vào mắt mình. Không thể nào, tiểu tử này sao có thể thoát khỏi bàn tay của của Cửu Anh? Cửu Anh chính là linh sủng của Tu La vương, cho dù chỉ là một phân hồn bị áp chế trăm vạn năm nhưng thực lực vẫn phi thường khủng bố, cho dù hắn gặp phải cũng khó giải quyết. Chuyện này thật không thể tin nổi. Ánh mắt Lâm Hiên nheo lại, cũng chú ý tới thiếu niên đang dùng ánh mắt dị sắc quan sát hắn, hai người chưa từng gặp mặt qua nhưng đối phương sao có bộ dáng như thế, chẳng lẽ đối phương nhìn ra thực lực của hắn? Không thể, cho dù là tu tiên giả Ly Hợp kỳ cũng tuyệt không thể nghịch thiên như vậy. Trong lòng nghi hoặc nhưng Lâm Hiên nào có tâm tình tìm hiểu, bất kể đối phương nghĩ như thế nào, chỉ cần hắn cẩn thận thêm một chút.