Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 59: Thẩm Nguyên



Trong mắt Bùi Túc Nguyệt luôn có ý cười dịu dàng, giọng điệu vô cùng lịch sự.

Nhưng Thẩm Nguyên lại cảm thấy những lời này cực kỳ khó nghe, anh ấy cũng không biết vì sao mình lại không thích. Thẩm Nguyên nắm chặt tay, anh ấy cảm giác mình có thể nếm được hương trà xanh từ câu nói của Bùi Túc Nguyệt. Anh ấy không biết phải trả lời thế nào với lời nói “lịch sự” này.

Thẩm Nguyên nhìn Tô Dĩ Trần: “Tô Tô, cậu…”

Tô Dĩ Trần nhìn Thẩm Nguyên, anh nói: “Tiểu Nguyên, tôi lựa chọn tin tưởng cậu ấy. Đừng quá đa nghi mà hãy thử tin tưởng người khác. Tôi biết anh khó có thể chấp nhận, nhưng tôi nguyện ý tin Bùi Túc Nguyệt... Tôi hi vọng anh cũng sẵn sàng chấp nhận cậu ấy như vậy.”

Thẩm Nguyên ngẩn người, anh ấy thở dài, nhớ tới âm thanh tối qua, lập tức khó chịu cau mày, nở nụ cười tự giễu: “Tô Tô, cậu đã nói vậy, tôi đương nhiên nghe cậu.”

Chỉ là... bạch nguyệt quang của Cố Hàn Chu cùng người thay thế của mình ngồi cùng nhau, nắm tay nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến không rời làm Thẩm Nguyên cảm thấy cả người mình đều không khỏe.

“Bạch nguyệt quang trà xanh” và “Thế thân nhỏ tội nghiệp” yêu nhau.

Anh ấy cảm thấy chuyện này thật vi diệu.

Vẻ mặt Thẩm Nguyên cực kỳ phức tạp.

"Cố, Cố Hàn Chu… anh ta có biết cậu... như thế này không?" Thẩm Nguyên thăm dò.

“Không biết.” Tô Dĩ Trần nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Tôi cũng không có ý định để Cố Hàn Chu biết, Tiểu Nguyên, chuyện này rất ít người biết, cho nên chúng ta không thể tiết lộ.”

“Được.” Thẩm Nguyên gật đầu.

“Tiểu Nguyên là bạn thân của tôi, anh ấy đáng tin cậy.” Tô Dĩ Trần nói với Bùi Túc Nguyệt.

Bạn thân sao?

Bùi Túc Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Được rồi, em tin người mà Tô Tô tin tưởng.”

Thẩm Nguyên nghe xong liền muốn đánh người. Lời nói của Bùi Túc Nguyệt giống như một lời tuyên bố chủ quyền. Rõ ràng... anh ấy mới là người mà Tô Tô tin tưởng nhất!

Mắt Thẩm Nguyên đỏ bừng vì cả đêm không ngủ, tức giận nhìn Bùi Túc Nguyệt.

Tên trà xanh c.h.ế.t tiệt!

Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng ngước mắt lên, trong mắt hiện rõ sự đắc ý và khiêu khích, như thể đang tuyên bố: Tô Tô là của tôi, người khác đừng hòng nghĩ đến.

Thẩm Nguyên càng siết chặt nắm đấm.

Anh ấy không nhịn được, nói: “Bùi Túc Nguyệt, đừng quá kiêu ngạo, nếu không sẽ bị lật thuyền trong mương* đấy.”

*Lật thuyền trong mương: sự cố không ngờ tới xảy ra

Tô Dĩ Trần kỳ quái nhìn Thẩm Nguyên và Bùi Túc Nguyệt: “Sao vậy?”

Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt trở nên đáng thương: “Tô Tô, em không biết tại sao Tiểu Nguyên lại nói những lời như vậy, là lỗi của em, nhưng em chỉ muốn nghĩ kế sách vì Tô Tô mà thôi.”

Tô Dĩ Trần hơi ngẩn ra, Thẩm Nguyên không thích Bùi Túc Nguyệt là chuyện bình thường, Thẩm Nguyên vẫn luôn cho rằng Bùi Túc Nguyệt đang đối phó với anh.

Sắc mặt Thẩm Nguyên tái xanh, chăm chú nhìn Bùi Túc Nguyệt.

Tô Dĩ Trần cau mày nhắc nhở: "Tiểu Nguyên."

Thẩm Nguyên hít sâu một hơi, nói: "Tô Tô, tôi biết cậu nguyện ý tin tưởng Bùi Túc Nguyệt, tôi cũng có ý định tạo mối quan hệ tốt với cậu ta, nhưng tôi vẫn là hy vọng cậu có thể chăm sóc bản thân thật tốt."

Tô Dĩ Trần lại nhìn Bùi Túc Nguyệt.

Anh xoa trán vì đau đầu.

Bùi Túc Nguyệt thấy Tô Dĩ Trần không vui, cậu không dám khiêu khích Thẩm Nguyên nữa. Cậu không muốn thấy Tô Tô vì cả hai bên mà khó xử.

Cậu có thể nhìn ra Thẩm Nguyên thích Tô Tô, nhưng Thẩm Nguyên chưa bao giờ dám nói ra.

Cậu chỉ muốn tuyên bố chủ quyền của mình một chút xíu.

Chỉ cần để Thẩm Nguyên biết khó mà lui.

“Em xin lỗi, Tô Tô, để anh phải khó xử rồi.” Bùi Túc Nguyệt lập tức nhận sai.

Tô Dĩ Trần nhất thời không biết phải nói gì. Anh hơi nhíu mày: “Tiểu Nguyên là người của chúng ta.”

“Vâng…” Bùi Túc Nguyệt gật đầu.

Sau đó, Thẩm Nguyên và Tô Dĩ Trần thảo luận kế hoạch tiếp theo của Vân Thịnh.

“Hiện tại có rất nhiều tập đoàn lớn hợp tác với công ty chúng ta. Điều chúng ta cần nhất lúc này chính là giành được sự hợp tác và đầu tư của nhà họ Hoắc ở Phong Thành. Cuộc đấu giá mỗi năm một lần của nhà họ Hoắc sắp diễn ra, đến lúc đó các gia tộc lớn đều tập trung tại nhà họ Hoắc, đây chính là cơ hội tốt nhất.”

“Tôi đã nhận được thư mời đến buổi đấu giá của nhà họ Hoắc.”

Tô Dĩ Trần chậm rãi nói.

Thẩm Nguyên giơ ngón tay cái lên: “Cậu thật lợi hại, Tô Tô, thứ này tôi cũng không biết lấy ở đâu.”

Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nói: “Tô Tô, em cũng có thư mời. Vậy chúng ta cùng đi nhé.”

“Được.” Tô Dĩ Trần chậm rãi gật đầu.

Tại buổi đấu giá của nhà họ Hoắc có một quy định, chính là khách mời đều phải đeo mặt nạ, không được tiết lộ danh tính. Điều này cũng nhằm đảm bảo quyền riêng tư cho mỗi khách hàng.

Vậy nên không cần lo lắng về việc bại lộ danh tính của mình.

Nhà họ Hoắc ở Phong Thành quyền lực không kém nhà họ Lục, nhà họ Cố, thậm chí còn giàu mạnh hơn. Trong kinh doanh và chính trị, nhà họ Hoắc đều có những nhân vật có quyền lực và những nhà lãnh đạo hàng đầu. Ông chủ nhà họ Hoắc có địa vị cực kỳ cao.

Ba thành viên của nhà họ Hoắc: đại tiểu thư, nhị thiếu gia và tam thiếu gia, mỗi một người đều tàn nhẫn và quyết đoán hơn người kia. Cho đến nay, những câu chuyện truyền thuyết về ba vị chủ nhân của nhà họ Hoắc vẫn được lan khắp thành phố Giang và Phong Thành.

Về phần con gái lớn của nhà họ Hoắc, Hoắc Nam Diên, bà ấy kết hôn với Lục Bá Đình của nhà họ Lục, hiện đang là Lục phu nhân, là mẹ ruột của anh em Lục Minh Phong.

Khi Hoắc Nam Diên còn trẻ, bà ấy là một mỹ nhân xuất chúng. Những việc tàn ác mà bà ấy làm còn đáng kinh ngạc hơn cả hai người em trai của bà, những thủ đoạn độc ác đến mức khiến mọi người phải khiếp sợ. Ngay cả khi lập gia đình và là mẹ của hai người con, vẫn không có một ai dám đắc tội với bà.

Bas

Chỉ không biết tại sao, một người phụ nữ mạnh mẽ như Hoắc Nam Diên, lại có thể sinh ra một kẻ ngốc như Lục Minh Thần.

Có thể đó là điểm cộng hoặc điểm trừ.

Tô Dĩ Trần vuốt cằm, suy nghĩ về kế hoạch tương lai.