Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 60: Thăm mẹ nuôi



Thẩm Nguyên rời đi, không bao lâu sau, Tô Dĩ Trần cũng thu dọn đồ đạc.

Bùi Túc Nguyệt sai người lái xe đưa Tô Dĩ Trần đến bệnh viện của mẹ Tô.

Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện gay mũi, khi Tô Dĩ Trần mở cửa phòng bệnh VIP, Tô Tuyết Quyên nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, mọi thứ bà nhìn thấy đều là những dụng cụ lạnh băng.

Năm nay Tô Tuyết Quyên bốn mươi tám tuổi, nhưng tóc mai đã bạc, da mặt chảy xệ, bởi vì người mắc bệnh nan y, nên trong mắt tràn đầy vẻ suy sụp, giống như bà lão sáu mươi tuổi. 

Cuộc đời của bà toàn là cay đắng, lúc còn trẻ bị Trần Cường trút giận lên người, khó khăn lắm mới rời khỏi núi, tái hôn với La Khánh Phong, cùng nhau nuôi nấng Tô Dĩ Trần, nhưng chồng lại vào tù, bản thân mang bệnh nan y, gia đình tan hoang, nên bà mới sụp đổ thành ra như vậy.

Tô Dĩ Trần mua rất nhiều quà, đặt ở tủ đầu giường, sau đó ngồi ở mép giường chờ mẹ tỉnh lại, trong quá trình chờ đợi, Tô Dĩ Trần nhớ đến ký ức thời thơ ấu.

Nếu như có thể làm lại một lần nữa, Tô Dĩ Trần hi vọng mẹ có thể sống vì bản thân.

Sau một thời gian dài.

Tô Tuyết Quyên chậm rãi hé mở đôi mắt đục ngầu, bà nhìn con trai, trong mắt là niềm vui và sự phấn khích không nói nên lời: “Trần Trần, con tới rồi…”

Dứt lời, bà muốn ngồi dậy.

Tô Dĩ Trần nhanh chóng đỡ bà, sau đó lấy cháo dinh dưỡng mới mua ra, thổi từng thìa đút cho bà ăn.

Tô Tuyết Quyên vừa ăn từng miếng nhỏ, vừa dịu dàng nhìn đứa con trai ngoan ngoãn, càng nhìn càng thỏa mãn, sau khi ăn xong, Tô Dĩ Trần lau khóe miệng cho bà. Tô Tuyết Quyên cười nói: “Trần Trần, bác sĩ nói bệnh của mẹ sẽ không khỏi, có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy, mẹ biết con thích con trai, cho dù là con trai, mẹ cũng hy vọng có thể nhìn thấy con có bạn trai trong lúc mẹ còn sống.”

Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn gật đầu, mím môi cười: “Mẹ, con có bạn trai rồi.”

“Thật không?” Tô Tuyết Quyên vô cùng vui mừng: “Sau này dẫn tới cho mẹ xem.”

“Dạ…” Tô Dĩ Trần gật đầu.

Anh dừng một chút, đặt bát xuống, nói: “Mẹ, ba... ra tù rồi.”

Tô Tuyết Quyên sửng sốt, bàn tay nắm lấy Tô Dĩ Trần khẽ run lên. 

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, người phụ nữ đầu bạc trắng đã khóc không thành tiếng: “Được… được, ba con ra tù rồi, thật tốt.”

Hốc mắt Tô Dĩ Trần đỏ hoe, anh ôm lấy mẹ, cố gắng làm cho giọng nói của mình không nghẹn ngào: "Mẹ, đợi con một lát nữa, con sẽ đổi bệnh viện khác cho mẹ, sau đó sẽ nói ba đến thăm mẹ."

“Được, mẹ biết con khó khăn, không quan trọng, làm việc cho tốt, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. 

Con này… Sau này vẫn phải dựa vào bản thân, tiền con kiếm được hãy giữ lại cho mình đi, nha? Mẹ cũng không cần nhiều, không muốn ảnh hưởng đến con.” Tô Tuyết Quyên không ngừng vỗ lưng con trai.

Giống như khi còn bé vậy, khi bị chồng cũ là Trần Cường cầm gậy đánh, bà đã chắn ở trước người Trần Trần, vỗ sau lưng anh khóc lóc nói với anh rằng, ngoan, Trần Trần không sợ, mẹ bảo vệ con.

Tô Tuyết Quyên biết mình không còn nhiều thời gian, bà chỉ hy vọng Trần Trần có thể sống vì bản thân, không cần chăm sóc người bệnh nguy kịch như bà. 

“Đúng rồi... Trần Trần, có một chuyện, mẹ phải nhắc nhở con.”

Tô Tuyết Quyên lau nước mắt, bà nghiêm túc nhìn con trai: “Con phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận... Trần Cường đã đến thành phố Giang.”

Tô Dĩ Trần siết chặt tay: “Ông ta còn dám tìm tới?”

Bas

“Trần Cường gửi cho mẹ một tin nhắn đe dọa, nhưng mẹ không để ý, mẹ không sợ, ônh ta muốn làm gì mẹ mẹ cũng không quan tâm, nhưng mẹ sợ ông ta tìm tới con, ảnh hưởng đến con.” Tô Tuyết Quyên vừa nói vừa khóc.

Trần Cường là bóng ma đáng sợ của mẹ con bọn họ.

Trong ngôi làng trên núi hẻo lánh, Trần Cường đã đánh đập và chửi rủa cả ngày lẫn đêm, khiến hai mẹ con rơi vào tuyệt vọng.

Tô Tuyết Quyên là vợ mà Trần Cường bỏ tiền ra mua, bởi vì Tô Tuyết Quyên không thể sinh con, nên người nhà Trần Cường ngày nào cũng đánh đập nhục mạ Tô Tuyết Quyên.

Tô Dĩ Trần là con trai được Trần Cường bỏ tiền ra mua.

Lúc anh được đưa đến nhà Trần Cường vẫn còn là một đứa bé, gánh nặng chăm sóc đứa bé rơi xuống trên đầu Tô Tuyết Quyên, lúc đầu Tô Tuyết Quyên hận tất cả mọi người ở nơi này, nhưng từ khi Tô Dĩ Trần đến, Tô Tuyết Quyên đã nảy sinh cảm giác đồng cảm, bọn họ đều là rác rưởi bị vứt bỏ.

Bà phải bảo vệ đứa bé tội nghiệp này.

Bọn họ không phải mẹ con ruột thịt, nhưng lại trên cả mẹ con.

Đến bây giờ Tô Tuyết Quyên vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi nhìn thấy con trai.

Hôm đó là một ngày tuyết rơi, một người phụ nữ quấn khăn trùm đầu ôm một đứa bé, đứa bé phấn điêu ngọc trác, ăn mặc rất đẹp, trên người đều là trang sức vô giá, tùy tiện bán đi đã được mấy trăm vạn.

Người phụ nữ kia lạnh nhạt nói: “Đứa bé này bị một gia đình có tiền vứt bỏ, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đắt gấp mười lần so với những đứa trẻ khác, Trần Cường, anh không muốn? Anh không muốn thì có rất nhiều người khác muốn.”

“Muốn muốn muốn.” Trần Cường cười vừa tham lam vừa hèn mọn, ôm lấy đứa bé, đưa tiền rồi ôm về nhà.

Khi về đến nhà, Tô Tuyết Quyên phát hiện trên cổ đứa bé đeo một chiếc khóa vàng nhỏ vô giá, trên khóa vàng có khắc một chữ “Thần”. Tô Tuyết Quyên than thở, vì sao người nhà giàu lại vô tình như vậy, đứa trẻ đáng yêu đến thế mà nói bỏ là bỏ.

Bà đặt tên cho đứa bé là Trần.

Lúc đầu tên là Trần Trần.

Sau này bí mật chạy thoát khỏi Trần Cường.

Bà để Trần Trần theo họ của mình, nhận sổ hộ khẩu, sau này không còn đổi tên nữa.

Hiện giờ Trần Cường đến thành phố Giang, thậm chí còn có số điện thoại của bà, Tô Tuyết Quyên thật sự rất sợ Trần Cường sẽ hại Tô Dĩ Trần.

Tô Dĩ Trần cầm tay mẹ, an ủi vài câu để bà yên tâm.