Địa điểm xem mắt là một nhà hàng món Pháp với 7 sao Michelin, phòng VIP trên tầng 3 đã được đặt riêng. Xem ra người nhà họ Hán rất coi trọng buổi xem mắt này đấy chứ. Thật đáng tiếc, vì tình bạn 10 năm với Đồng Tĩnh Nghi, cô bắt buộc phải phá huỷ nó hoàn toàn.
Hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, Bách Lý Giai Ninh gõ nhẹ mấy tiếng lên cánh cửa làm từ gỗ đen châu Phi quý hiếm. Vài giây sau, cánh cửa chầm chậm mở ra từ bên trong.
“Trời ạ, tên này đẹp trai thế!” Nội tâm vốn tĩnh lặng như nước của Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên dậy sóng, giọng nói trong đầu ra sức hò hét. “Bình tĩnh nào Ninh Ninh, bình tĩnh, nên nhớ anh ta là một tên playboy khét tiếng đấy. Mày không được dễ dàng gục ngã trước nam sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc.”
Trước mặt Bách Lý Giai Ninh là một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, vô cùng cao lớn tuấn tú. Mắt ưng mày kiếm, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng quyến rũ, tóc dày đen nhánh vuốt ngược ra sau. Áo sơ mi Tom Ford sơ vin trong quần âu không chút nếp nhăn, tay áo xắn lên một nửa đến khuỷu tay, cúc áo trên cùng được cởi ra, thấp thoáng vòm ngực màu đồng săn chắc rắn rỏi.
Cả người anh ta toả ra khí chất trầm ổn thành thục, có chút lạnh lùng an tĩnh, tạo cảm giác anh ta đang giữ khoảng cách vô hình với người xung quanh. Chính là cái cảm giác cho dù anh ta đứng ngay trước mặt bạn nhưng bạn lại thấy rất xa cách, dù bạn cố tìm hiểu nhưng vẫn không thể đọc vị được anh ta.
“Xin chào Hán tiên sinh, tôi là Đồng Tĩnh Nghi đến từ MiHu. Trước đó chúng ta đã có hẹn hôm nay gặp mặt.” Bách Lý Giai Ninh cúi đầu lịch sự nói.
“Đồng tiểu thư, không cần khách sáo. Mời vào.” Người đàn ông mỉm cười giúp Bách Lý Giai Ninh treo áo choàng lông thú lên giá treo trong góc phòng, sau đó cẩn thận kéo ghế giúp cô ngồi xuống.
Haizzz, đúng là một cực phẩm mỹ nam mà. Thật đáng tiếc, anh ta lại là hoa hoa công tử, không nên dây vào, càng không thể dây vào.
Hán Đông Khuê chăm chú ngắm nhìn cô gái xinh đẹp nóng bỏng trước mặt. Ánh mắt anh đầy vẻ nghiền ngẫm, mang theo một tia ẩn ý, khoé môi không tự chủ hơi nhếch lên.
Làn da của cô trắng mịn không chút tì vết, mái tóc đen dài đến thắt lưng được uốn xoăn thành từng lọn nhỏ. Mắt phượng dài với con ngươi màu nâu hổ phách, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi và lỗ mũi đều nhỏ nhắn tinh xảo, môi trái tim đỏ mọng hơi bặm lại vẻ căng thẳng.
Đúng là một cô gái trẻ vô cùng kiều diễm, có thể nói cô là người đẹp nhất trong số những người phụ nữ anh từng gặp trong suốt 32 năm qua.
Đặc biệt hơn nữa là… ngực cô vừa căng tròn vừa trắng muốt, đã thế cô lại còn mặc váy body cúp ngực. Cô chỉ cần cúi xuống hay cử động mạnh là cái khe sâu hun hút kia sẽ khiến khối tên đàn ông phải nuốt nước miếng ừng ực. Không những vậy chiếc váy còn rất ngắn và bó sát, ôm trọn bờ mông cong khêu gợi, khéo léo khoe ra cặp đùi trắng như ngọc và đôi chân mịn màng thẳng tắp.
Cô gái trước mặt anh thực sự là một cực phẩm giai nhân! Tuy trang phục trên người cô không được tao nhã cho lắm, nhưng từ khuôn mặt và ánh mắt của cô vẫn toả ra một loại khí chất đặc biệt, Hán Đông Khuê chưa từng gặp bao giờ.
Chỉ có điều, có người phụ nữ nào lại ăn mặc gợi cảm đến mức này để gặp gỡ bàn chuyện làm ăn với đối tác cơ chứ? Chiếc váy quá thiếu vải, nói trắng ra mặc nó lên người là để quyến rũ đàn ông làm chuyện hư hỏng. Cô còn không mang theo bất kì thứ gì ngoài một cái túi xách nhỏ, chẳng lẽ MiHu muốn dùng mỹ nhân kế để thuyết phục anh đầu tư vào dự án của bọn họ sao?
Hán Đông Khuê bỗng nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, à không, phải nói là gặp mặt chứ, tất nhiên khó tránh khỏi thiếu sót. Hán tổng, nếu tôi có chỗ nào không phải, rất mong anh sẽ chiếu cố.” Bách Lý Giai Ninh vuốt tóc mái ra sau tai, mỉm cười e thẹn.
Xem mắt? Hán Đông Khuê trong phút chốc bị lời nói của cô kéo về thực tại, anh cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó hiểu.
Không phải hôm nay người bên MiHu muốn gặp anh để thuyết phục anh rót vốn đầu tư vào dự án thời trang của họ ư? Sao bây giờ lại biến thành một buổi xem mắt rồi?
Anh năm nay đã 32 tuổi, đúng là mẹ anh đã nói đến chuyện kết hôn của anh hàng trăm lần, nhấm nháy cho anh không biết bao nhiêu là vị thiên kim tiểu thư nhà này nhà kia. Nhưng bà cực kì hiểu tính anh nên không bao giờ tự ý sắp xếp bất cứ việc gì mà chưa hỏi ý anh.
Tính anh vốn trầm mặc, rất ít chuyện có thể khiến anh quan tâm ngoại trừ công việc. Anh cũng thích sự yên tĩnh nên nếu có thể thì sẽ tránh mọi tình huống phải đến nơi đông người. Các bữa tiệc xã giao anh đều để Trợ lí hoặc Thư kí đi thay, rất hiếm khi tự mình tham gia, trừ khi nó thực sự quan trọng, cần đích thân anh ra mặt.
Phụ nữ yêu thích mến mộ anh không ít, nhưng người dám theo đuổi anh thì lại đếm trên đầu ngón tay, cho tới giờ gần như đã bỏ cuộc hết cả rồi. Anh đối với phái nữ vô cùng ga lăng và tinh tế, luôn luôn hành động như một quý ông thực thụ, nhưng trong đôi mắt anh chỉ có một lớp sương mù lạnh giá.
Người con gái nào muốn chạm được đến trái tim anh sẽ phải vượt qua lớp sương mù đó, đáng tiếc là từ trước đến giờ chưa một cô gái nào làm được.
Trái ngược với Hán Đông Khuê, em trai anh – Hán Đông Vũ, lại là một tay sát gái thứ thiệt. Số lượng bạn gái chính thức lẫn bạn gái tin đồn của cậu ta đã lên đến hàng chục, trong tương lai chắc chắn sẽ còn tăng thêm.
Nhà có hai thằng con trai lớn tướng hết cả rồi mà chưa đứa nào chịu kết hôn, lẽ nào mẹ anh quá sốt ruột nên đã âm thầm ra tay sắp đặt bữa tối ngày hôm nay?
Hán Đông Khuê quyết định sẽ ngồi xem cô gái này định giở trò gì, dù sao tâm trạng anh cũng đang tốt.
Không đợi anh trả lời, cô gái tự xưng là Đồng Tĩnh Nghi đã cầm quyển thực đơn lên cười nói: “Hán tiên sinh, anh có phiền không nếu tôi gọi món luôn? Ban nãy vận động hơi kịch liệt, bây giờ đói muốn lòi con ngươi ra rồi đây này.”
Bách Lý Giai Ninh miệng cười tươi như hoa nhưng trong lòng không ngừng than khóc, 24 năm cuộc đời cô chưa từng ăn nói và hành động thô lỗ như bây giờ. Còn đâu là khí chất đại tiểu thư người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?
Hán Đông Khuê nghe Bách Lý Giai Ninh nói liền đờ ra mất mấy giây, mí mắt trái giật giật mấy cái liên tục. Vận động kịch liệt? Đói muốn lòi con ngươi? Đây là lời mà một thục nữ đang đi xem mắt nên nói sao? Đã vậy nói xong còn không đỏ mặt!
Rất muốn đứng lên đi về ngay lập tức, nhưng phẩm chất quý ông đã giúp anh dần lấy lại được sự điềm tĩnh. Anh hắng giọng, gật đầu nói: “Đồng tiểu thư, xin cô cứ tự nhiên.”
Sau khi lật qua lật lại quyển thực đơn, Bách Lý Giai Ninh quyết định vung tay gọi liên tiếp 10 món đắt tiền nhất, vội vàng nở một nụ cười xấu hổ phân trần: “Lần đầu được đến nhà hàng 7 sao Michelin, dạ dày tôi nãy giờ cứ không ngừng gào thét, thúc giục tôi phải cho nó thưởng thức càng nhiều mỹ vị càng tốt. Anh đừng trách tôi là kẻ phàm phu tục tử nhé, chẳng mấy khi được người khác bao ăn bao uống mà.”
Không phải anh ta thích những cô gái đơn thuần chất phác sao? Vậy cô sẽ cố hết sức bôi đen hình tượng thành một tờ giấy than, để cho ông nội anh ta dập tắt hi vọng về mối hôn sự Hán – Đồng đi.
“Không sao đâu, nếu muốn cô cứ thoải mái gọi thêm món. Tôi là đàn ông, sao có thể để một cô gái xinh đẹp ôm bụng đói về nhà được chứ?” Hán Đông Khuê mỉm cười khách sáo.
“Xinh đẹp á? Ha ha, tôi nói nhỏ cho anh nghe này, thực ra tôi phẫu thuật thẩm mỹ rất nhiều đấy. Gọt cằm, nâng mũi, tiêm má, thậm chí ngực và mông cũng là đồ giả luôn.” Bách Lý Giai Ninh đặt một tay lên bầu ngực, bóp nhẹ một cái. “Thân hình này khắp nơi đều là filler và silicon, căng tràn sức sống.”
Hán Đông Khuê cầm ly nước lên nhấp một ngụm, thấy hành động lỗ mãng của cô thì suýt sặc cả nước lên mũi. Anh che miệng ho khan vài tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu để bình ổn lại hơi thở, khoé môi anh hơi nhếch lên. “Tôi thấy chuyện phẫu thuật thẩm mỹ rất bình thường, phụ nữ thời bây giờ cứ 10 người sẽ có 5 người không sửa chỗ này thì sẽ sửa chỗ khác. Nếu tìm đúng địa chỉ uy tín và bác sĩ có trình độ cao thì không có vấn đề gì cả. Cô đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi thấy cô rất xinh đẹp.”
Bách Lý Giai Ninh nghe Hán Đông Khuê nói thì ngẩn cả người ra. Thằng cha đẹp trai này… đầu có điện à? Hay gu của anh ta là “mặt nhựa”? Hoặc anh ta đã gặp quá nhiều phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ đến mức vô cảm?
Nếu như anh ta là một người đàn ông bình thường, chắc hẳn đã tìm cớ bỏ về từ lâu rồi.
Hán Đông Khuê làm trong ngành kinh doanh thời trang, đã gặp qua vô số phụ nữ từ già đến trẻ. Đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cô gái trước mặt 100% là hàng thật giá thật, chắc chắn chưa từng đụng qua dao kéo. Anh chỉ cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cô ấy lại phải nói dối để hạ thấp giá trị bản thân?
Anh dùng tư duy để phân tích cùng xâu chuỗi từng hành động và lời nói của Đồng tiểu thư, bắt đầu lờ mờ đoán ra buổi xem mắt quá mười phần là có vấn đề. Vấn đề nằm ở đâu thì anh chưa biết, nhưng có một điều anh dám đảm bảo là cô ấy đang cố tình tìm cách phá huỷ hình tượng của mình, hòng làm đối phương chán ghét. Có lẽ nào cô ấy bị ép đi xem mắt?
Nghĩ đến đây, Hán Đông Khuê bỗng nhiên cảm thấy buổi xem mắt và cả cô gái đang diễn trò trước mặt anh đều rất thú vị. Bên cạnh đó, sự tò mò cùng bản năng muốn chinh phục của đàn ông cũng trỗi dậy theo.
Nếu cô gái này đã chủ động phá buổi xem mắt ngày hôm nay, anh chỉ cần diễn kịch cùng là được. Ban đầu anh định lật bài ngửa rồi nhanh chóng kết thúc, nhưng xem ra càng lúc càng có hứng thú, lại đang có nhiều thời gian rảnh, anh quyết định cứ từ từ mà phối hợp với cô, tạo thành một màn kẻ tung người hứng.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đã gõ cửa rồi bước vào, mang theo đĩa lớn đĩa nhỏ, hương thơm từ thức ăn toả ra ngào ngạt.