Bách Lý Giai Ninh bắt đầu chậm rãi cắt bít tết, Hán Đông Khuê ngồi ở phía đối diện cũng vừa làm vừa lẳng lặng quan sát. Anh nhận thấy cách cầm dao nĩa và từng động tác của cô rất tao nhã lại còn chuẩn theo quy tắc của giới quý tộc. Lời nói có thể thật giả lẫn lộn, nhưng khí chất tuyệt đối không phải là chuyện người thường dễ dàng bắt chước.
Anh cũng nhìn ra được những món cô gọi đều là những món thường được phục vụ trong các bữa tối của giới thượng lưu Pháp. Lẽ nào cô ấy đúng là một vị thiên kim tiểu thư nhà nào đó mà mẹ anh sắp xếp cho anh gặp mặt?
“Mẹ, mẹ muốn có cháu bế đến mức lừa gạt cả con trai ruột của mình sao?” Hán Đông Khuê thầm thở dài trong lòng.
Anh đưa phần bít tết đã cắt hoàn hảo cho cô rồi kéo chiếc đĩa của cô đến trước mặt mình.
Bách Lý Giai Ninh cười tươi, vô cùng tự nhiên dùng nĩa cắm vào miếng thịt rồi đưa lên miệng. “Cảm ơn Hán tiên sinh.”
Hán Đông Khuê chăm chú cắt nốt chỗ thịt trong đĩa, đầu cũng không ngẩng lên. “Không cần khách khí.”
Sau câu nói này của anh, hai người không nói thêm bất cứ câu nào nữa. Hán Đông Khuê cầm dao nĩa chuyên tâm cắt thịt, còn Bách Lý Giai Ninh tập trung ăn.
Bít tết được cắt xong xuôi, hai người mới bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
“Đồng tiểu thư, cô hiện đang làm việc về mảng nào trong lĩnh vực thời trang?” Hán Đông Khuê mở lời, phá tan bầu không khí có chút tĩnh lặng kể từ lúc nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
“À vâng, tôi làm ở bộ phận quảng cáo.”
“Ồ… hoá ra là bên quảng cáo, công việc này rất có tiềm năng phát triển, là một trong những ngành nghề hot nhất hiện nay.” Hán Đông Khuê khẽ gật đầu.
Cô làm bên lĩnh vực quảng cáo thời trang, bảo sao anh thấy cô kết hợp trang phục và phụ kiện vừa đẹp mắt lại hài hoà như vậy, điểm trừ duy nhất chỉ là chiếc váy cô mặc quá táo bạo. Theo ý kiến cá nhân của anh, những người làm nghề truyền thông, quảng cáo và thiết kế đều có con mắt sáng tạo và phong cách riêng, cô cũng không ngoại lệ.
Cô trang điểm cũng rất tinh tế, đuôi mắt kẻ đường eyeline vừa dài vừa nhọn nhưng vẫn không làm cho khuôn mặt bị dữ dằn, ngược lại càng làm đôi mắt phượng trở nên cuốn hút. Đôi mắt này làm cho người ta vừa gặp thoáng qua đã không thể nào quên được.
“Vậy ngoài giờ làm cô có sở thích nào để thư giãn không?” Hán Đông Khuê lại hỏi tiếp.
“Đi bar, uống rượu, nhảy nhót, xem nhảy thoát y, kiếm tiểu thịt tươi, shopping hàng hiệu, tiêu tiền.” Bách Lý Giai Ninh kể tên một loạt các hoạt động giải trí mà cô đoán là đối phương nghe xong chắc chắn sẽ không thể chấp nhận nổi.
“Tiểu thịt tươi? Nhảy thoát y?” Hán Đông Khuê sửng sốt, anh tưởng mình đang nghe nhầm nên phải hỏi lại.
“Đúng vậy, tôi đặc biệt thích các chàng trai trẻ. Nói thật nhé, anh quá già so với tiêu chuẩn của tôi. Nếu không phải muốn mẹ tôi vui vẻ thì tôi đã từ chối buổi xem mắt này rồi.” Bách Lý Giai Ninh nhún vai, thản nhiên nói.
“Thì ra đúng là do buổi xem mắt!” Hán Đông Khuê cảm thấy quá bội phục với suy đoán chính xác của mình, anh mỉm cười đáp lời cô: “Nếu Đồng tiểu thư có hứng thú thì tôi sẵn lòng thay đổi cách nói chuyện cho giống những cậu thanh niên mới lớn. Tôi cũng có thể đi học một lớp nhảy thoát y. Tôi không ngại đâu.”
Bách Lý Giai Ninh kinh ngạc trợn mắt, miếng thịt bò trong miệng suýt chút nữa bị cô nuốt chửng.
Tất cả biểu cảm của cô bị Hán Đông Khuê thu hết vào trong mắt. Anh cảm thấy rất buồn cười nhưng lại cố gắng nhịn không cười ra tiếng, tuy vậy khoé môi vẫn không tự chủ được mà cong lên. “Tôi nói thật mà, tuy tôi là một ông chú 32 tuổi rồi nhưng vẫn có thể diễn được dáng vẻ một cậu nhóc 20 đấy. Đồng tiểu thư, cô có muốn nghe thử tôi gọi cô bằng chị không?”
“Không, không cần đâu. Anh cứ là chính mình đi.” Bách Lý Giai Ninh nghẹn ngào xua tay, cô bỗng nhiên cảm thấy cổ họng nhờn nhợn, dạ dày nhộn nhạo buồn nôn.
Cô đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà.
“Vậy còn anh thì sao? Thời gian rảnh anh thích đi gieo giống đúng không?” Cô cảm thấy tội nghiệp cho cái dạ dày bé bỏng đáng thương của mình, quyết định đẩy nhanh tiến độ, trực tiếp nhảy cóc đến khoảng thời gian chạy nước rút. Chiến thuật của cô lúc này là đánh nhanh thắng nhanh để có thể mau chóng hạ gục đối phương.
“Gieo giống?” Lần này đến lượt Hán Đông Khuê mắc nghẹn, cô gái này ăn nói quá thô tục, anh nhất thời không thể tiếp thu nổi. “Đồng tiểu thư, có phải cô đang có hiểu nhầm gì đó về tôi không? Tôi không có hứng thú với việc yêu đương nam nữ lắm. Lúc rảnh tôi thường đi tập gym và chơi thể thao, đặc biệt là đánh golf.”
“Thế mà tôi lại nghe nói anh thay người yêu như thay áo cơ đấy, chỉ trong nửa năm mà có đến bốn năm cô bạn gái.”
Hán Đông Khuê gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, chầm chậm phản bác. “Theo tôi, cô không nên đọc mấy bài báo lá cải tào lao trên mạng nữa. Tôi không biết cánh paparazzi lấy những thông tin bịa đặt đó từ đâu, nhưng sự thực là tôi chưa từng có bạn gái.”
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy rất nghi hoặc, là anh ta đang nói dối trắng trợn hay là nguồn tin của Đồng Tĩnh Nghi sai rồi? Cô quyết định mặc kệ, ôi dào, dù anh ta có là trai ngoan thật đi chăng nữa thì Nghi Nghi cũng không đồng ý mối hôn sự này cơ mà. Cô lo nghĩ nhiều làm gì cho nặng đầu?
“Thật thế sao? Ha ha, có lẽ tôi đã nghĩ sai về anh rồi, vô cùng xin lỗi Hán tiên sinh. Tôi muốn hỏi một câu hơi riêng tư một chút, không biết anh có phiền không?”
“Được, cô cứ hỏi đi.” Hán Đông Khuê khoát tay tỏ vẻ đồng ý.
“Ban nãy anh nói anh chưa từng có bạn gái đúng không nhỉ? Vậy anh vẫn còn là xử nam à?” Bách Lý Giai Ninh cúi đầu hỏi nhỏ.
Nhìn khuôn mặt sa sầm của Hán Đông Khuê, Bách Lý Giai Ninh vui như mở cờ trong bụng, đắc ý nghĩ thầm: “Nào ông chú, mau mau nổi điên đi, đập bàn đi, đứng dậy đi về đi. Anh không thanh toán bữa ăn cũng được, tôi hoàn toàn đủ sức tự trả.”
Hán Đông Khuê nắm chặt tay thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên, nét mặt cứng ngắc như bị chọc đúng chỗ hiểm. Anh phải cố gắng kìm chế lắm mới không vươn tay ra bóp chết tươi cô gái trước mặt.
Ngẫm một hồi anh mới nhận ra, sự thật là anh vừa tự mình hại mình, khi không lại thuận miệng khai ra lịch sử tình trường đúng bằng con số 0 tròn trĩnh, khiến cô có cớ châm chọc anh.
Thế nhưng trái với mong đợi của Bách Lý Giai Ninh, Hán Đông Khuê rất nhanh đã lấy lại được phong độ. Anh ngẩng cao đầu, dùng thái độ thản nhiên đáp trả: “Muốn biết tôi có phải xử nam hay không, lát nữa qua chỗ tôi là được mà.”
“Xin lỗi Hán tổng, tôi hơi nhiều chuyện rồi, tôi không nên tò mò như vậy.” Bách Lý Giai Ninh thấy chiêu vừa rồi thất bại, giả vờ cười yếu ớt nhằm xoa dịu bầu không khí căng thẳng đang dần leo thang.
“Ồ, sao vậy? Tôi còn tưởng cô thế nào, hoá ra cô cũng chỉ là một con hổ giấy thôi à?” Hán Đông Khuê nhếch mép hừ lạnh. “Vô vị!”
“Anh nói ai vô vị, nói ai hổ giấy đấy? Qua thì qua, tôi việc gì phải sợ. Anh đừng có mà thách thức.” Bách Lý Giai Ninh cao giọng quật cường đáp trả.
Bất kể là tuổi đời hay là kinh nghiệm sống, cô vẫn còn thua xa Hán Đông Khuê, dễ dàng trúng kế khích tướng của anh. Sự hiếu thắng cùng với tính trẻ con trong giây lát đã khiến cô ném thẳng mục đích ban đầu của buổi tối ngày hôm nay ra đằng sau gáy.
“Được thôi, ăn cơm xong tôi đưa cô về nhà tôi, chúng ta cùng nhau thảo luận vấn đề tôi có còn là xử nam hay không.” Hán Đông Khuê cụng ly với cô, hài lòng gật đầu.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Hán Đông Khuê cũng bị hành động của chính mình làm cho giật mình một phen. Đây là lần đầu tiên trong đời anh có ý định dẫn phụ nữ về nhà đấy, lại còn là một người phụ nữ anh mới gặp qua nữa chứ. Anh cũng chẳng thể nào lí giải được nguyên nhân khiến bản thân lại bốc đồng như vậy.
Cả hai người đều có chung một ý nghĩ trong đầu, đó là đã đâm lao thì phải theo lao thôi, nếu không sẽ mất mặt lắm.
Cho đến tận lúc đặt chân vào phòng ngủ trong căn biệt thự của Hán Đông Khuê, Bách Lý Giai Ninh mới bần thần nhận ra cô vừa làm một chuyện điên rồ cỡ nào.
Chuẩn bị trải qua tình một đêm với đối tượng xem mắt ngay buổi hẹn đầu tiên? Ai đó tốt bụng có thể nói cho cô không, tại sao mọi chuyện lại phát triển lệch hướng quá xa so với kế hoạch ban đầu của cô như vậy?