Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 71: Ai Cũng Có Quá Khứ



Bách Lý Giai Ninh hiểu rõ tính cách của Trương Quân Lâm, anh ta mắc bệnh ưa sạch sẽ thái quá, trước giờ không bao giờ cho phép người khác đụng vào đồ của mình. Lúc nãy trên người Bạch Dao mặc áo của Trương Quân Lâm, Trương Quân Lâm còn nhặt tóc rụng trên mặt đất cho cô ấy, xem ra anh ta thực sự rất thích Bạch Dao.

Nếu hai người bọn họ thành đôi thì cô chính là Nguyệt lão bất đắc dĩ đó nha. Tuy tính cách của Trương Quân Lâm rất kì quái lại hơi tách biệt với xã hội, thế nhưng chưa từng thấy anh ta dính dáng đến chuyện yêu đương nam nữ, Bách Lý Giai Ninh cũng cảm thấy yên lòng. Nghĩ đến chuyện của chính bản thân mình còn chưa giải quyết xong, trong lòng cô bỗng nhiên có chút chua chát.

Bởi vì quá trình thoả thuận hợp đồng diễn ra rất nhanh chóng, mỗi người còn có công việc riêng, Bách Lý Giai Ninh cũng không muốn cà kê dê ngỗng. Cô dặn dò Bạch Dao thêm mấy câu rồi hỏi quản lí Chung nếu tiện đường thì đưa cô về Aurora.

Bách Lý Giai Ninh vừa mới giúp đỡ Tiêu Tuấn Vũ một việc lớn, quản lí Chung dĩ nhiên là đồng ý ngay lập tức.

Ngồi trên xe, Tiêu Tuấn Vũ muốn mời cô đi ăn cơm để cảm ơn nhưng lại bị cô từ chối.

“Cậu mới vào giới giải trí, lại đang hot như thế, tốt nhất là giữ khoảng cách với nữ giới. Bây giờ mà bị paparazzi chụp lại là phiền phức lắm đấy.”

Tiêu Tuấn Vũ xụ mặt xuống, bất mãn nói: “Lúc nào cũng là cái lí do này. Em không muốn làm nghệ sĩ nữa.”

“Này này này, cậu quên là mình vẫn còn 5 năm hợp đồng với công ty hả? Đừng có mà ăn nói hàm hồ nhé, muốn đền tiền phá hợp đồng không?” Quản lí Chung ngồi đằng trước lái xe, quắc mắt nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng răn đe.

Tiêu Tuấn Vũ tuy đại bạo chỉ sau một bộ phim nhưng dù sao vẫn chỉ là tân binh, mới chân ướt chân ráo bước vào ngành công nghiệp giải trí, làm gì đã kiếm được đủ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.

Tiêu Tuấn Vũ gãi gãi sống mũi thẳng tắp, bĩu môi hờn dỗi: “Chờ sau này em nổi tiếng hơn, kiếm đủ tiền rồi em sẽ mua lại cả công ty quản lí.”

Nghe câu nói vừa ngây ngô vừa ngớ ngẩn của cậu, cả Bách Lý Giai Ninh và quản lí Chung đều không nhịn được mà bật cười.

Xe dừng trước toà nhà trụ sở Aurora, Bách Lý Giai Ninh thấy Giang Trạch Thần đội mũ len đeo kính râm đang lững thững đi từ đại sảnh ra, liền hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay với anh ta. Giang Trạch Thần rảo bước đi về phía chiếc xe, cúi đầu dựa vào cửa sổ xe, thấy người ngồi bên cạnh cô thì huýt sáo cười nói: “Đổi khẩu vị rồi à? Thịt khô khó ăn quá nên chuyển sang thịt tươi?”

Giang Trạch Thần không chỉ diễn xuất tốt mà kĩ năng ngồi lê buôn chuyện cũng tốt, phàm là chuyện bát quái chỉ cần nghe một lần đã ghi nhớ.

“Anh nói vớ vẩn cái gì thế? Đây là diễn viên Tiêu Tuấn Vũ, hôm nay cậu ấy đến chụp bìa cho tạp chí GQ số tháng 3.” Bách Lý Giai Ninh buồn cười nói.

“Chị, chị quen cả Giang ảnh đế?” Tiêu Tuấn Vũ trố mắt nhìn cô, sau đó nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống vòng qua đuôi xe, đứng cúi đầu 90 độ trước Giang Trạch Thần, kính cẩn chào hỏi. “Giang lão sư, em chào anh ạ. Em rất ngưỡng mộ anh, à không, cả nhà em đều ngưỡng mộ anh, trước giờ chưa từng bỏ xót một bộ phim nào do anh đóng cả. Anh chính là hình mẫu lí tưởng mà em muốn theo đuổi.”

Giang Trạch Thần bị bộ dạng ngoan ngoãn lễ phép một cách thái quá của Tiêu Tuấn Vũ làm cho buồn cười, nhưng cũng sinh ra vài phần hảo cảm. Anh ta vỗ vai cậu bảo cậu không cần đa lễ rồi nói: “Tôi đã xem bộ phim ‘Hắc Bạch vô thường’ của em, em mới vào nghề mà đã diễn được như vậy là rất tốt đấy. Nếu phát triển đúng hướng, tương lai chắc chắn sẽ đuổi kịp tôi.”

“Không đâu, em vẫn còn yếu kém lắm, nào dám so sánh với Giang lão sư.” Tiêu Tuấn Vũ gãi đầu ngại ngùng nói.

“Trước khi trở thành ảnh đế, tôi cũng từng là một tân binh giống như em, thậm chí còn không bằng em. Nhà tôi ngày xưa rất nghèo, để có tiền theo học Bắc Ảnh(*), tôi từng phải đi rửa bát thuê, thậm chí làm phu khuân vác, nói chung là ai gọi gì thì làm nấy. Sau khi tốt nghiệp, tôi đã mất 10 năm tròn mới có thể leo từ vị trí như em hiện tại lên đến vị trí vững chắc như ngày hôm nay, nhiều lúc nghĩ lại thấy cũng không dễ dàng gì. Em thì khác, em có ngoại hình rất sáng, nghe nói hiện giờ em đang được săn đón khắp nơi, công ty quản lí cũng cung cấp cho em nhiều tài nguyên tốt, việc của em chỉ là cố gắng trau dồi diễn xuất. Tin tôi đi, thành công sẽ luôn mỉm cười với người không ngừng nỗ lực.”

(*) Bắc Ảnh: Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, là một trường đại học quốc lập hàng đầu của Trung Quốc trong lĩnh vực điện ảnh và được đánh giá là một trong những đại học lớn nhất và có tiếng nhất ở châu Á về điện ảnh với nhiều cựu học viên thành danh ở tầm quốc tế. (Theo Wikipedia)



Bách Lý Giai Ninh lúc này cũng đã xuống xe, đứng bên cạnh Tiêu Tuấn Vũ cười nói: “Giang ảnh đế, có thể cho cậu ấy đi theo anh học tập không?”

“Có thể, nhưng bây giờ tôi không nhận kịch bản phim truyền hình thần tượng nữa. Tôi đã chuyển mình sang dòng phim chính kịch và phim điện ảnh rồi. Dự án phim truyền hình sắp tới của tôi có đề tài về luật sư, đầu tháng 4 sẽ khai máy, hiện giờ đang thiếu một diễn viên phụ đóng vai con trai của thân chủ. Tiêu Tuấn Vũ, em có muốn đi casting thử không?”

“Giang lão sư, anh không đùa em phải không ạ? Tiêu Tuấn Vũ vô cùng hào hứng, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.

Người đang nói chuyện với cậu là Giang Trạch Thần, là ảnh đế nổi tiếng nhất Trung Quốc đấy! Có thể được chào hỏi với người có thân phận như anh ấy, trước đây cậu còn chưa dám nghĩ đến, huống hồ là đóng chung phim với ảnh đế, nghĩ thôi đã thấy rùng mình vì sung sướng.

“Tôi đùa em làm gì? Tôi chơi với chủ đầu tư dự án phim này, có thể giúp em đi thử vai. Nhưng tôi nói trước, dòng phim chính kịch rất khó diễn, yêu cầu về nội tâm cực cao, em phải hết sức cố gắng thì mới lọt được vào mắt đạo diễn. Tôi chỉ có thể giúp em đi cửa sau để casting, có được nhận vai hay không thì còn phải dựa vào năng lực của em.”

“Được ạ! Giang ảnh đế, em rất biết ơn anh.” Hai mắt Tiêu Tuấn Vũ sáng ngời, nở nụ cười tươi rói ngoác rộng đến tận mang tai.

“Ừ, đây là danh thiếp của tôi, em cầm lấy đi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho bên chủ đầu tư, dự kiến là đầu tuần sau sẽ tổ chức buổi casting. Nếu em thành công nhận vai diễn này, tôi sẽ trực tiếp kèm cặp em.”

Tiêu Tuấn Vũ cúi đầu nhận lấy danh thiếp, cảm ơn lia lịa như gà mổ thóc. Giang Trạch Thần có việc nên đi trước, Tiêu Tuấn Vũ cũng chuẩn bị phải đến phòng khám nha khoa, trước khi đi còn định ôm chầm lấy Bách Lý Giai Ninh, nhưng nghĩ đến thân phận của mình hiện tại thì chỉ dám vẫy tay chào tạm biệt cô.

Bách Lý Giai Ninh đi thang máy lên tầng 15, đưa hai quyển photobook cho Tô Tuyết và Kiều Lộ Lộ. Hai cô bé ngắm nghía chữ kí của Tiêu Tuấn Vũ, cười hi hi ha ha không dứt, trông đến là thoả mãn.

Vương Nghê đột ngột xuất hiện ở cửa phòng Quảng cáo, gõ hai ngón tay vào cửa. “Trưởng phòng Bách Lý, tôi có thể mời cô đi uống vài ly được không?”

Bách Lý Giai Ninh không từ chối, nghề nghiệp của cô chính ra càng quen biết nhiều càng có lợi. Không nhất thiết phải thân thiết với nhau, chỉ cần giữ mối quan hệ xã giao là được, chắc chắn sẽ có lúc phải nhờ cậy.

Vương Nghê chở cô đến một quán pub nhỏ trên chiếc xe Mustang màu vàng cực kì phong cách. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Vương Nghê, Bách Lý Giai Ninh có thể cảm nhận được cô ấy đang có tâm sự. Hai người phụ nữ ngồi uống rượu trước quầy bar, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng ai cũng cố tình làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng Vương Nghê là người lên tiếng trước: “Sau những lời lẽ khó nghe của tôi hồi sáng, cô có ghét tôi không?”

“Chị không làm gì sai, tại sao tôi phải ghét chị?”

Vương Nghê ngắm nhìn những chai rượu lấp lánh xếp hàng ngay ngắn trên chiếc kệ cao chạm đến tận trần nhà, lắc đầu cảm thán: “Có rất nhiều người ghét tôi, thậm chí nói xấu sau lưng tôi thậm tệ, người trong giới còn đặt biệt danh cho tôi là bà cô già đồng bóng. Thật ra tôi vẫn biết tính mình không tốt, độc mồm độc miệng, lại hay giận cá chém thớt với cấp dưới. Nhưng tôi không sửa được, làm thế nào cũng không sửa được, cuối cùng tôi cũng mặc kệ, cứ coi như đó là bản sắc riêng của mình.”

“Vương Nghê, tôi thì lại thấy chị là một người khẩu xà tâm phật, không thì chị đã không giúp đỡ nhân viên cũ của mình trên con đường phát triển sự nghiệp như bây giờ.” Bách Lý Giai Ninh đặt tay mình lên tay Vương Nghê, mỉm cười nói. “Nếu cảm thấy cuộc sống áp lực quá, chị có thể tâm sự với tôi, tôi rất sẵn lòng chia sẻ.”

Bách Lý Giai Ninh thuộc chòm sao Song Ngư, người sinh ra dưới chòm sao này có khả năng thấu cảm cao, là những người rất giỏi lắng nghe và an ủi người khác.

Vương Nghê nhấp một ngụm rượu, bắt đầu kể về quá khứ của mình.



“Tôi là trẻ mồ côi, từ khi sinh ra đã không cha không mẹ. Lúc bắt đầu có nhận thức, tôi đã thấy mình sống ở cô nhi viện Thánh Quang rồi. Lớn lên một chút, tôi nghe lỏm được các mẹ trong cô nhi viện tán gẫu với nhau mới biết mình bị mẹ ruột vứt bỏ ngay từ khi mới lọt lòng, trên bụng vẫn còn nguyên dây rốn chưa cắt. Các mẹ trong cô nhi viện rất thương yêu chúng tôi, cho chúng tôi được học hành đầy đủ, nhưng dù sao thì cuộc sống trong cô nhi viện vẫn khó khăn vô cùng. Tôi từng phải tranh giành từng chai nước, từng miếng bánh với đám trẻ con trong đó.”

Bách Lý Giai Ninh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu.

“Tôi biết mình có thiên phú về nhiếp ảnh là vào năm 18 tuổi. Nhưng cô nhi viện chỉ có thể lo cho chúng tôi học hết chương trình phổ thông mà thôi. Để có tiền theo học tại CAFA(*) với mức học phí gần 5 vạn tệ một năm, chưa kể tiền mua máy móc thiết bị phục vụ việc chụp ảnh, cô biết tôi đã phải làm gì không?”

(*) CAFA: Central Academy of Fine Arts, Học viện Mỹ thuật Trung ương.

“Tôi không biết.” Bách Lý Giai Ninh lắc đầu.

“Tôi làm tình nhân cho một người đàn ông thành đạt đã có gia đình, trong 4 năm tôi từng 2 lần bị đánh ghen. Sau khi tôi tốt nghiệp thì anh ta li hôn với vợ, muốn qua lại chính thức với tôi. Tôi không đồng ý, cầm một khoản tiền tiết kiệm bay sang Pháp, xin vào làm ở một toà soạn nhỏ. Tôi nghe nói người đàn ông kia cũng không ở lại Trung Quốc nữa mà sang Canada thành lập chi nhánh mới, tôi và anh ta trong từng ấy năm không hề liên lạc với nhau. Sau khi đã có chút thành tựu nho nhỏ và một khoản tích góp đáng kể, tôi mới dám về nước, lấy nghệ danh là Vương Nghê, mở studio Nghê Thường, từ đó sự nghiệp ngày càng phát triển. Hôm nay có tâm trạng không tốt là bởi vì… tôi phát hiện mình đã có thai.”

“Là của…?” Bách Lý Giai Ninh sợ không cẩn thận sẽ đụng phải vết thương lòng của Vương Nghê, chỉ dám bỏ lửng câu hỏi.

“Đúng là người đó, tháng trước anh ta về nước, rất nhanh đã tìm được tôi. Chúng tôi nói chuyện trên giường, anh ta bắn rất nhiều vào bên trong tôi, còn biến thái đến mức xích tay chân tôi trên giường mấy ngày trời, dùng nút bịt lại để tinh dịch bên trong không trào ra. Chu kì kinh nguyệt của tôi rất đều, từ năm 18 tuổi đến giờ chưa bao giờ bị lệch. Anh ta vẫn nhớ hôm đó là ngày nguy hiểm của tôi, muốn tôi có thai để trói chân tôi.”

Bách Lý Giai Ninh nhất thời chưa thể theo kịp diễn biến câu chuyện, há hốc miệng kinh ngạc: “Vậy… chị có yêu anh ta không?”

“Ngày trước, tôi tự nhận thức được mình là tiểu tam nên không bao giờ dám ló mặt ra đường, đi học về là chỉ ru rú trong nhà, ngoan ngoãn đợi anh ta cuối tuần đến làm tình. Trong 4 năm bao dưỡng tôi, anh ta chu cấp cho tôi rất đầy đủ, thậm chí còn mua nhà mua xe cho tôi. Nhưng cũng chính anh ta đã làm ra những chuyện khiến tôi vừa yêu vừa hận… Sau nhiều năm gặp lại, lúc cao trào dưới thân anh ta, tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm chính mình, bởi vì sau từng ấy năm, tôi nhận ra tôi vẫn còn yêu anh ta.”

“Cái thai này… chị định làm gì?”

“Bỏ nó. Tôi sẽ không ngu ngốc như mẹ ruột của tôi.” Vương Nghê đặt ly rượu xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói.

“Vương Nghê, có thể bây giờ chị vẫn chưa tiếp nhận được tình yêu của anh ta, nhưng trong lòng chị vẫn còn anh ta, sau này nhỡ đâu hai người lại chung sống hoà hợp thì sao? Em bé là một sợi dây kết nối kì diệu giữa đàn ông và phụ nữ. Chị đừng vứt bỏ sinh linh của mình, tội nó lắm.” Bách Lý Giai Ninh tìm cách khuyên nhủ Vương Nghê, bởi vì cô biết rất nhiều người trong lúc mất bình tĩnh thường đưa ra quyết định sai lầm, để rồi cả đời sống trong ân hận.

“Để nó được sinh ra bởi một người mẹ không hề mong chờ sự xuất hiện của nó, thà không cho nó ra đời còn hơn. Tôi đã quyết định rồi, hôm nay tôi sẽ đến bệnh viện bỏ nó. Cô có thể đi cùng tôi không?”

Bách Lý Giai Ninh ngẩng phắt đầu lên, cảm thấy không thể tin nổi vào tai mình.

“Người đàn ông kia đâu? Anh ta đã biết chuyện chị có thai chưa?”

“Anh ta đi công tác từ 3 ngày trước rồi, hôm nay vẫn chưa về, dĩ nhiên là chưa biết. Thế nên tôi phải tranh thủ đến bệnh viện càng sớm càng tốt.” Vương Nghê đặt một tờ tiền lên mặt bàn trước quầy bar, lấy ly rượu đè lên, sau đó liếc mắt nhìn Bách Lý Giai Ninh. “Nếu cô không muốn thì tôi đi một mình cũng được.”

“Tôi đi cùng chị!” Bách Lý Giai Ninh thả hai chân xuống mặt đất, một tay xách túi Hermès, một tay kéo ống tay áo Vương Nghê đi về phía cửa ra vào.

Hai người mới tiếp xúc nửa ngày trời, Vương Nghê đã kể cho cô nghe về quá khứ không mấy tốt đẹp của mình, chứng tỏ cô ấy cảm nhận được một mối liên kết đặc biệt giữa hai người. Bách Lý Giai Ninh được cô ấy tin tưởng như vậy, tuyệt nhiên không muốn làm cô ấy thất vọng.