Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 72: Tôi Muốn Bỏ Đứa Bé Này



Vương Nghê không đến bệnh viện công bởi vì nơi đó thủ tục đăng kí rườm rà, hơn nữa lại rất đông đúc, dễ bị người khác nhận ra. Bên cạnh đó, bọn họ chỉ làm việc trong giờ hành chính, trong ngày hôm nay chưa chắc đã xếp hàng xong chứ đừng nói đến thăm khám.

Trong khi đó, cô muốn bỏ cái thai này càng nhanh càng tốt để tránh đêm dài lắm mộng, hơn nữa để càng lâu thì càng nguy hiểm, mức độ rủi ro và tỉ lệ xảy ra các biến chứng càng cao.

Vương Nghê quyết định lái xe đến một bệnh viện tư chuyên về phụ sản, tuy nổi tiếng đắt đỏ nhưng chuyên môn các bác sĩ ở đây nghe nói là rất tốt, cơ sở vật chất hiện đại tân tiến, lại không cần phải chịu cảnh chen chúc.

Hai người đeo kính râm và khẩu trang vào đăng kí rồi lấy số, sau đó ngồi trên băng ghế đợi đến lượt.

Người đến khoa Phụ sản hôm nay không đông, rất nhanh đã đến lượt Vương Nghê. Một cô y tá bước ra, trên tay ôm một cái iPad, mắt nhìn màn hình hô to: “Mời Vương Tâm Nhu tiểu thư có số thứ tự 15 đi theo tôi.”

Ban nãy Vương Nghê điền tên khai sinh vào phiếu đăng kí, dù sao cô ấy cũng là người có chút tiếng tăm, loại chuyện tiêu cực như thế này rõ ràng không muốn cho người ngoài biết.

Thì ra tên khai sinh của Vương Nghê là Vương Tâm Nhu, đây là cái tên các mẹ ở cô nhi viện Thánh Quang đặt cho cô ấy.

Khi nghe đến tên mình, Vương Nghê lập tức đứng dậy, đi theo y tá vào bên trong phòng siêu âm.

“Cởi quần và nữ trang ra, mặc váy choàng vào, sau đó nằm xuống giường, nâng hông lên, mở rộng hai chân gác lên giá đỡ.” Bác sĩ vừa nói vừa bọc bao cao su vào dụng cụ siêu âm đầu dò, bôi bên ngoài đầu dò một lớp gel bôi trơn.

Vương Nghê làm theo hướng dẫn của bác sĩ, sau đó nằm xuống giường. Khi dụng cụ siêu âm đầu dò được đưa vào âm đạo, cả người Vương Nghê trở nên căng cứng.

Cô y tá nhận ra Vương Nghê đang căng thẳng, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô an ủi. “Vương tiểu thư, không đau đâu, thả lỏng cơ thể ra đi.”

“Hừm, buồng tử cung có túi thai, bờ đều, bên trong có yolksac, đã phát hiện thấy phôi thai.” Bác sĩ một tay cầm dụng cụ siêu âm di chuyển bên trong âm đạo của Vương Nghê, một tay nắm lấy tay cầm trên bảng điều khiển chầm chậm xoay tròn. “Đã thấy tim thai, 122 lần/phút.”

Vương Nghê hé mắt nhìn lên màn hình, phôi thai lúc này vẫn chỉ bé như một hạt đậu, căn bản còn chưa hình thành.

Siêu âm xong, Vương Nghê xuống giường thay lại quần dài, được y tá dẫn sang phòng bên cạnh. Một nữ bác sĩ có độ tuổi trung niên ngồi đợi sẵn sau bàn làm việc, cô vừa ngồi xuống ghế, bà đã gật đầu chào rồi đẩy phiếu kết quả siêu âm thai ra trước mặt Vương Nghê, mỉm cười nói: “Vương tiểu thư, cô đã mang thai, thai nhi được 6 tuần 4 ngày tuổi rồi.”

“Ừm.” Vương Nghê nhàn nhạt đáp lời, trông không có vẻ gì là kích động hay vui mừng cả. Chu kì kinh nguyệt của cô từ trước đến giờ đều như vắt tranh, tháng này bà dì vừa mới đến muộn 1 tuần cô đã lập tức đi ra hiệu thuốc mua que thử. Sáng sớm ngày hôm nay cô thử bằng que thử thai, thấy hai vạch một đậm một nhạt, đã đoán trước được kết quả này.

Người đàn ông kia cũng quá lợi hại rồi, một phát ăn ngay!

Nhìn cảm xúc lạnh lùng trên khuôn mặt Vương Nghê, bác sĩ không nhịn được hỏi: “Cô có đi với người nhà không?”



“Tôi đi cùng bạn.” Thật ra Vương Nghê đã nghe được cuộc đối thoại trong phòng hoá trang giữa Bách Lý Giai Ninh và Tiêu Tuấn Vũ. Nghe cách nói chuyện của cô ấy, Vương Nghê biết cô ấy là một người tốt bụng lại còn biết lắng nghe, ngay cả đối phương là người mới quen cô ấy cũng sẵn sàng làm nơi trút bầu tâm sự. Sau khi Bách Lý Giai Ninh đồng ý đến bệnh viện cùng cô, Vương Nghê đã âm thầm đưa cô ấy vào danh sách bạn bè có thể tin tưởng của mình.

“Bác sĩ, tôi muốn bỏ đứa bé này.” Vương Nghê ngừng mấy giây rồi nói tiếp.

Bác sĩ nhìn Vương Nghê với thái độ hoàn toàn bình thản, bởi vì bà đã gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi. Thế nhưng bà vẫn phải hỏi lại theo đúng quy định của cán bộ ngành y tế. “Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?”

“Rồi.” Vương Nghê trả lời cụt ngủn.

“Thai nhi đang ở giai đoạn 6 tuần tuổi, thai vẫn còn nhỏ nên cô có thể chọn đình chỉ thai bằng phương pháp uống thuốc hoặc hút chân không.”

“Khác nhau như thế nào? Quy trình, ưu điểm, nhược điểm?”

“Đình chỉ thai bằng thuốc ít đau đớn, không ảnh hưởng đến tâm lí, lại khá nhẹ nhàng. Phương pháp này chỉ áp dụng cho người có thai nằm trong tử cung, không mắc các bệnh về gan, thận, tim mạch, động kinh, hen suyễn, bệnh huyết áp, máu khó đông,… và không dị ứng với thành phần của thuốc. Cô sẽ phải đến bệnh viện 2 lần, lần đầu uống 1 viên nhằm ngừng sự phát triển của thai, lần thứ hai uống 1 viên mifepristone có tác dụng không cho thai có cơ hội cấy vào niêm mạc tử cung và phát triển. Sau 48 giờ, uống viên thứ 2 là misoprostol để kích thích co bóp tử cung nhằm đưa phôi thai ra ngoài. Phương pháp này có nhược điểm là gây chảy máu và đau bụng dưới như đến kì kinh, dễ bị sót nhau, sót thai. Trong thời gian đình chỉ thai bằng thuốc, cơ thể sẽ gặp phải một số tác dụng phụ của thuốc như đau bụng, âm đạo ra máu kéo dài từ 7 đến 10 ngày hoặc hơn tuỳ vào cơ địa, sốt, ớn lạnh, nổi mề đay, tiêu chảy, buồn nôn, suy nhược, nôn mửa, khó thở,… Còn đình chỉ thai bằng phương pháp hút chân không, chúng tôi sẽ dùng ống siêu dẫn Nano cao phân tử mềm mại với kích thước nanomet đã được vô trùng. Để tạo lực hút ổn trọng vừa đủ thì một đầu ống được kết nối với máy bơm chuyên dụng. Ống siêu dẫn có gắn camera nội soi được đưa qua âm đạo vào tử cung rồi tiến hành hút phôi thai ra ngoài dưới sự định vị của máy vi tính, đảm bảo không xảy ra biến chứng sót nhau, sót thai, không tổn thương tử cung hoặc xuất hiện các biến chức khác như nhiễm trùng máu, băng huyết. Phương pháp này diễn ra nhanh chóng, thời gian thực hiện chỉ từ 10 đến 20 phút, ít gây đau đớn, ít gây chảy máu, hạn chế tối đa những tổn thương đến buồng tử cung, bảo vệ tử cung và chức năng sinh sản. Nhược điểm duy nhất là giá thành cao.”

“Tôi muốn nhanh gọn nhẹ, tiền không thành vấn đề.”

“Tôi hỏi lại một lần nữa, cô đã suy nghĩ kĩ càng chưa? Có cần bàn bạc lại với gia đình không? Muốn có con thì khó, chứ bỏ thì đâu có khó. Cô phải biết mình đã 32 tuổi rồi, có những trường hợp chỉ phá thai một lần đã dẫn đến vô sinh đấy.”

“Tôi không có gia đình, càng không có ý định lấy chồng sinh con, đứa bé này cũng chỉ là ngoài ý muốn.” Vương Nghê hít một hơi thật sâu, thành thật đáp. “Bác sĩ không cần khuyên nhủ tôi.”

“Thôi được rồi, cô kí vào tờ giấy cam kết này, sau đó đi kiểm tra sức khoẻ. Nếu các chỉ số cơ thể ổn định, không mắc bệnh phụ khoa, không dị ứng với các thành phần của thuốc gây mê, cô có thể làm thủ thuật ngay trong hôm nay.”

Vương Nghê đẩy cửa phòng khám đi ra, Bách Lý Giai Ninh đứng dậy, bồn chồn hỏi: “Sao rồi?”

“Thai 6 tuần 4 ngày tuổi rồi, tôi đang đợi để khám sức khoẻ. Nếu OK thì sẽ được làm thủ thuật ngay trong hôm nay.”

“Vương Nghê, chị đã suy nghĩ kĩ chưa?”

“Tôi không muốn giữ đứa bé này. Người như tôi không có tư cách làm mẹ, sinh nó ra chắc chắn sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho nó.”

“Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của chị.” Bách Lý Giai Ninh mím môi, nắm chặt tay Vương Nghê để tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.

Vương Nghê rất nhanh đã được mời vào phòng kiểm tra sức khoẻ, Bách Lý Giai Ninh lại ngồi xuống băng ghế chờ, quyết định gọi điện cho Ngôn Tử Kỳ huỷ bỏ buổi hẹn tối nay.

Nghe Bách Lý Giai Ninh nói đang đưa bạn vào bệnh viện, Ngôn Tử Kỳ tuy hơi tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý, còn bắt cô hứa phải đền bù cho anh một buổi hẹn khác.



Các chỉ số của Vương Nghê đều bình thường, cũng không bị dị ứng với các thành phần của thuốc gây mê, cơ thể khoẻ mạnh, hoàn toàn đủ điều kiện làm thủ thuật đình chỉ thai. Sau khi cô khám xong, bác sĩ đọc giấy tờ kiểm tra của Vương Nghê, gật đầu dẫn cô đi về phía phòng phẫu thuật. Khu vực này người nhà không được đi vào theo, Bách Lý Giai Ninh chỉ có thể đợi bên ngoài.

Vương Nghê là người duy nhất làm thủ thuật đình chỉ thai trong chiều nay, cô đi qua cả một đoạn hành lang dài không một bóng người, ngồi xuống băng ghế chờ bên ngoài, trước mặt là hai cánh cửa đóng chặt. Ngược lại với khung cảnh vắng vẻ lạnh lẽo bên này, khu vực bên phía đối diện có những sản phụ tay trong tay với chồng, đáy mắt tràn đầy niềm hân hoan và hạnh phúc vô bờ bến.

Nhìn nụ cười trên môi bọn họ, rồi lại nghĩ đến hoàn cảnh trớ trêu của mình, Vương Nghê cảm thấy vô cùng chua xót.

“Mời Vương Tâm Nhu tiểu thư vào phòng làm thủ thuật.”

Phòng phẫu thuật ở bệnh viện này được sơn màu vàng nhạt rất dễ chịu, không hề trắng xoá như những bệnh viện khác. Thế nhưng mùi thuốc khử trùng, mùi hoá chất tẩy rửa nhàn nhạt đặc trưng lẩn khuất trong không khí, bám vào từng ngóc ngách thì vẫn không lẫn đi đâu được.

Lúc này Vương Nghê đã được thay quần áo bằng váy dành cho bệnh nhân, cô nằm trên giường bệnh trắng toát, vô thức sờ vào cái bụng bằng phẳng vẫn chưa thành hình. Cô biết bên trong có một sinh linh bé bỏng đang không ngừng phát triển, thế nhưng rất nhanh thôi nó sẽ biến mất khỏi cõi đời này, cô thì thầm nói: “Con à, mẹ xin lỗi con nhé, kiếp này chúng ta không có duyên với nhau rồi.”

Tuy Vương Nghê ngày thường mạnh mẽ cứng rắn là thế nhưng lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này, cô vẫn vô cùng căng thẳng. Trước khi gây mê, bác sĩ theo đúng quy trình tận tình giải thích cho cô, giọng đều đều như một cái máy: “Chúng tôi sẽ tiêm thuốc gây mê qua đường tĩnh mạch khiến cô rơi vào tình trạng mê có hồi phục trong trạng thái lâm sàng. Trong thời gian thuốc mê phát huy tác dụng, cô sẽ bị mất tri giác, giống như đang ngủ vậy, điều này giúp cô không cảm thấy đau đớn và được bảo vệ thần kinh. Trong quá trình hút thai, cô sẽ được sử dụng một ống siêu dẫn nano mới hoàn toàn giúp cho việc lây nhiễm được hạn chế và tăng độ an toàn cho thủ thuật. Thời gian thực hiện thủ thuật rất nhanh, tính cả thời gian gây mê chỉ diễn ra trong vòng từ 10 đến 20 phút, làm xong chúng tôi sẽ chuyển cô sang phòng hậu phẫu. Sau khi thuốc mê hết tác dụng, cô sẽ cảm thấy đau ngay sau đó, nhưng mức độ đau không đáng kể, nằm trong khả năng chịu đựng được. Cô đã sẵn sàng chưa?”

Vương Nghê gật đầu, khuôn mặt vô cảm nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên bụng dưới quặn đau làm cô vô thức co mình lại.

“Cô hãy thả lỏng cơ thể để thuận lợi cho quá trình gây mê, rất nhanh thôi sẽ không còn cảm giác gì nữa đâu. Cô cứ yên tâm nhé, bác sĩ Bạch của chúng tôi là bác sĩ rất giỏi, chuyên môn cực kì cao, 100% bệnh nhân qua tay bác sĩ Bạch đều hồi phục nhanh và không gặp biến chứng gì cả. Quá trình nhanh lắm, chỉ như một giấc ngủ thoáng qua thôi, cô tỉnh dậy là xong rồi.” Cô y tá vừa nhẹ nhàng trấn an Vương Nghê vừa rút kim tiêm ra khỏi lọ thuốc mê Propofol để chuẩn bị tiêm cho cô.

Vương Nghê không hiểu sao bỗng ngồi bật dậy, hoảng hốt đẩy y tá ra, kích động hét lên: “Bác sĩ, tôi không muốn làm nữa.”

Vương Nghê không nói hai lời, nhảy từ trên giường xuống, trên người vẫn mặc váy bệnh nhân, vội vàng đến quên cả xỏ dép, trực tiếp chạy chân đất tông cửa bỏ ra ngoài, mặc cho bác sĩ và y tá đằng sau gọi cô đến lạc cả giọng. Cô vừa ôm bụng vừa chạy, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô chạy ra khỏi căn phòng lạnh lẽo đó, chạy ra khỏi căn phòng đã cướp đi sinh mạng của không biết bao nhiêu đứa trẻ bất hạnh không được bố mẹ cho phép chào đời.

Trước giờ cô chưa từng thích trẻ con, cô cảm thấy bọn chúng vừa nghịch ngợm vừa phiền phức lại rất thích khóc, thế nên cô không hề có ý định sinh con. Nhưng cô cũng ghét những người vô trách nhiệm, sinh con ra rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ, ví dụ như người mẹ ruột mà cô chưa từng biết mặt. Chính vì vậy, nếu lỡ mang thai ngoài ý muốn, cô tất nhiên sẽ không giữ nó lại.

Thế rồi nghĩ đến cảnh đứa con còn chưa thành hình của mình sau khi bị hút ra sẽ trở thành chất thải y tế, bị đổ lẫn với rác thải sinh hoạt, cô mới nhận ra mình không làm được!

Hoá ra cô chỉ là một kẻ miệng hùm gan sứa, cô không đủ tàn nhẫn, càng không đủ ích kỉ.

Vương Nghê cảm thấy cô bị điên rồi, chỉ có người điên mới nghĩ đến chuyện giết chết con của chính mình. Cô kiếm được rất nhiều tiền, có nhà có xe, có thừa điều kiện vật chất để nuôi con, tại sao cô lại có thể nhẫn tâm tước đoạt cái quyền được sinh ra và lớn lên của con cô cơ chứ?

Cho dù bị thiên hạ chê cười là mẹ đơn thân, là người phụ nữ không chồng mà chửa thì đã sao? Không phải bao nhiêu năm nay cô đều đạp lên dư luận, đạp lên miệng lưỡi người đời để sống đấy ư? Bản thân cô và con của cô vui vẻ là được, người khác muốn nói gì thì nói. Tất nhiên là ai dám đụng đến con cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.

Vương Nghê vừa khóc vừa âm thầm hạ quyết tâm, đứa bé này cô sẽ dùng cả mạng sống để yêu thương bảo vệ nó.