Cố Quân Lãng đi công tác về sớm hơn dự kiến. Công việc ở Thành Đô giải quyết trong vòng 5 ngày sợ là vẫn gấp, vậy mà anh đã hoàn thành nó chỉ với 3 ngày rưỡi.
Khi tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh, Cố Quân Lãng bất chợt nghĩ đến người phụ nữ kia, trong lòng anh ngay lập tức dâng lên tâm trạng phức tạp. Anh vừa muốn gọi cô đến sân bay đón anh, lại vừa muốn không làm đảo lộn lịch trình làm việc bận rộn của cô.
Cố Quân Lãng bay từ Thành Đô về Bắc Thần nhưng không thông báo cho thư kí và trợ lí, thế nên không có ai đến đón anh. Sau khi xuống sân bay, anh bắt taxi về căn biệt thự nơi anh và Vương Nghê 10 năm trước từng ở với nhau vào mỗi cuối tuần. Từ lúc bọn họ chia tay, cô sang Pháp làm ở một toà soạn nhỏ còn anh chuyển đến Canada mở rộng thị trường, đã 10 năm tròn anh chưa từng trở lại nơi này. Nhưng trước khi rời khỏi Trung Quốc, anh đã thuê người đến dọn dẹp thường xuyên, bất kể trời nắng hay trời mưa, tuyết rơi hay bão bùng, một buổi cũng không được thiếu.
Anh thừa nhận mình là một người cố chấp, cho dù bọn họ không còn ở bên nhau nữa, nhưng anh vẫn muốn lưu giữ lại một thứ gì đó, coi như là kỉ niệm 4 năm bên nhau dưới thân phận tình nhân và kim chủ bao dưỡng. Hoặc giả anh từng nghĩ, mối quan hệ của bọn họ có lẽ vẫn luôn như cũ, chỉ là hai người tạm khoá nó vào trong lòng, còn chìa khoá thì cất sâu dưới đáy tủ.
Cả anh và cô đều không ngờ rằng, lần xa cách này thế mà lại kéo dài tận 10 năm… Càng không ngờ rằng sau 10 năm gặp lại, bọn họ vẫn lao vào nhau như hai con thiêu thân. Có lẽ anh đã đúng, mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn như cũ…
Sau khi bọn họ triền miên không dứt, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cùng Vương Nghê lại quyết định dọn về đây sống chung. Lúc hai người kéo vali đến mới phát hiện, tất cả đồ đạc trong nhà đều nằm nguyên vị trí ban đầu. Cách trang trí bày biện trong từng căn phòng cũng không có gì thay đổi.
Lần này gặp lại, Cố Quân Lãng thực sự theo đuổi cô, anh không lấy tư cách kim chủ để đối xử với cô nữa, cũng không bắt ép cô quan hệ với mình nếu như cô không muốn. Anh vốn là người có nhu cầu cao, vậy mà từ lúc sống chung, hai người bọn họ chưa từng đụng vào nhau thêm một lần nào nữa.
Anh giảm thời gian tăng ca, cũng bớt tham dự tiệc tùng xã giao chỉ để về ăn cơm với cô. Cuối tuần anh đưa cô đi ăn nhà hàng, dạo phố mua sắm, xách giúp cô túi lớn túi nhỏ.
Anh đối xử với cô rất tốt như để bù đắp 14 năm bao gồm 4 năm làm tình nhân và 10 năm xa cách, thế nhưng thái độ của cô vẫn luôn không nóng không lạnh, cô thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của anh nhưng không hề đáp lại.
Xe taxi đỗ trước cổng biệt thự, Cố Quân Lãng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tài xế giúp anh lấy vali từ cốp xe ra rồi lên xe rời đi. Cố Quân Lãng bấm vân tay mở cổng, sau khi vào nhà, anh bật đèn phòng khách, đặt vali cạnh tủ để giày, thay dép đi trong nhà.
Giờ này Vương Nghê vẫn chưa đi làm về, phòng khách chỉ có mình anh bỗng nhiên rộng rãi an tĩnh lạ thường. Cố Quân Lãng đảo mắt nhìn xung quanh, anh mới chỉ đi công tác có mấy ngày mà căn nhà đã vô cùng bừa bộn, chỗ nào cũng thấy bóng dáng của Vương Nghê.
Bên cạnh tủ để giày, dép lê và giày cao gót bị vứt lung tung mỗi chiếc một nơi. Quần áo cả cũ lẫn mới vắt lẫn lộn trên thành ghế sofa, đồ ăn vặt và tạp chí thời trang chất thành đống trên mặt bàn trà, trong gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá.
Cố Quân Lãng tuy đã quá quen với tính cách bất trị của Vương Nghê nhưng vẫn không nhịn được thở dài, từng bước từng bước đi qua cái chuồng heo để vào phòng bếp rót nước uống. Phòng bếp cũng không khá hơn là bao nhiêu, rác trong thùng đã sắp đầy mà vẫn chưa được đổ, trong bồn là bát đĩa và cốc chén bẩn. Trên bàn có một bát ngũ cốc đang ăn dở nhưng không được che đậy, kéo theo một đám ruồi nhặng vo ve bu vào.
Vốn là người ưa sạch sẽ và ngăn nắp, Cố Quân Lãng cởi áo khoác treo lên giá, sau đó xắn tay áo sơ mi bắt đầu thu dọn. 20 phút sau, tầng 1 của căn biệt thư đã sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.
Cố Quân Lãng sau khi dọn dẹp xong xuôi thì thấy người mình hơi nhớp nhúa, lại vừa mới xuống máy bay, việc duy nhất anh muốn làm bây giờ chính là đi tắm.
Anh đi cầu thang lên tầng trên, vào phòng ngủ lấy đại một bộ quần áo mặc nhà rồi mở cửa phòng tắm. Trong lúc rửa qua khuôn mặt hơi có chút bụi bặm, tầm mắt của anh lơ đãng liếc qua cái hộp rỗng đặt trên nắp bồn cầu, bề mặt vỏ hộp in đậm mấy chữ rõ ràng “que thử thai”.
Cố Quân Lãng toàn thân cứng đờ, rất nhanh sau đó cúi người trực tiếp đổ thùng rác ra sàn nhà. Thùng rác trong phòng tắm khá sạch sẽ, ngoài 4 5 miếng bông tẩy trang đã qua sử dụng và mấy vỏ gói mặt nạ ra thì không có gì nhiều, anh rất nhanh đã tìm thấy que thử thai. Anh không ngại bẩn ngay lập tức cầm lên xem, thấy bên trên bề mặt que hiện lên hai vạch một đậm một nhạt.
Cố Quân Lãng là đàn ông nhưng vẫn biết hai vạch có nghĩa là gì, tuy nhiên hai vạch một đậm một nhạt thì lại không hiểu. Anh bắt đầu rơi vào trạng thái ngẩn ngơ. Như vậy là có thai hay không có thai?
Cố Quân Lãng gọi điện cho Vương Nghê nhưng cô lại tắt máy, trong lòng anh liền bồn chồn không yên. Anh có cảm giác lo lắng cực kì khó diễn tả, cứ như có dự cảm chẳng lành sắp xảy ra.
Nếu như cô ấy có thai, sau đó lại muốn bỏ đứa bé?
Bàn tay cầm điện thoại của Cố Quân Lãng run lên một cái, cấp tốc vọt xuống phòng khách, cầm lấy chìa khoá xe trong ngăn kệ để TV, lao thẳng về phía garage.
Điện thoại của cô anh đã bí mật cài chế độ định vị, chẳng mấy chốc đã tìm ra địa điểm cuối cùng cô đang có mặt là bệnh viện Dr. Marie chuyên về sản phụ khoa. Vừa đi anh vừa tra cứu thông tin trên mạng, hai vạch một đậm một nhạt chứng tỏ rất có thể người phụ nữ đã có thai nhưng thai nhi còn nhỏ, lượng HCG còn thấp.
Anh biết chu kì kinh nguyệt của cô luôn đều đặn, nhớ đến cái ngày gặp lại không hề tiết chế đó, khả năng cô có thai là rất cao.
Anh nhớ cô từng nói cô không thích trẻ con, càng không muốn sinh con. Người phụ nữ đáng chết này đến bệnh viện chắc chắn là để bỏ đứa con của cô và anh! Anh không cho phép, không bao giờ cho phép.
Trong lòng Cố Quân Lãng nóng như lửa đốt, anh lái xe đến bệnh viện với tốc độ kinh hoàng, vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, còn mấy lần suýt đâm phải xe khác.
Vương Tâm Nhu, người phụ nữ khắc tinh của tôi! 10 năm trước cũng thế, 10 năm sau cũng thế, em luôn lạnh lùng quay lưng bước đi, một lời cũng không chịu nói. Rút cục trong trái tim sắt đá của em có vị trí nào dành cho tôi dù là rất nhỏ hay không?
Lúc chạy được đến quầy lễ tân bệnh viện, cả lồng ngực Cố Quân Lãng phập phồng vì thở gấp: “Cô y tá, tôi muốn hỏi bệnh nhân Vương Tâm Nhu đến khám thai trong chiều hôm nay, hiện tại đang ở phòng nào?”
Y tá trực quầy lễ tân nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh, gật đầu hỏi: “Chào tiên sinh! Xin hỏi anh và bệnh nhân là gì của nhau?”
“Tôi là chồng cô ấy! Tôi đang rất gấp, cô mau check giúp tôi đi.”
Y tá gõ gõ bàn phím kiểm tra thông tin trên máy vi tính, tra xong mới ngước mắt lên thận trọng nói: “Tiên sinh, anh có giấy tờ xác minh thân phận không?”
“Chúng tôi mới đính hôn, chưa đi đăng kí kết hôn.” Cố Quân Lãng không hề do dự mà nói dối.
“Xin lỗi tiên sinh, vậy thì tôi không thể giúp anh được.”
Cố Quân Lãng gấp gáp muốn chết mà còn bị làm khó, anh đập tay xuống bàn, lớn tiếng quát: “Cô ấy đang muốn phá thai, là phá thai đấy, cô có hiểu không vậy? Xác con mẹ nó minh gì chứ? Tại sao các người phiền phức thế hả?”
“Xin lỗi tiên sinh, đây là quy định về chính sách bảo mật thông tin bệnh nhân của Dr. Marie. Mong anh thông cảm, anh có thể liên lạc trực tiếp với bệnh nhân.” Đứng trước người đàn ông như muốn phát điên đến nơi này, cô y tá tuy hơi sợ nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
“Không gọi được, cô ấy tắt máy rồi.” Cố Quân Lãng thẫn thờ, bắt đầu suy nghĩ tìm cách khác.
Đằng sau lưng anh bỗng nhiên vang lên tiếng của một người phụ nữ lạ: “Anh là… người nhà của Vương Nghê?”
Cố Quân Lãng quay phắt người lại, trước mặt anh là một cô gái trẻ mặc bộ vest màu trắng, rất xinh đẹp và khí chất. Anh vươn tay nắm chặt cổ tay áo cô gái ấy, lạc giọng hỏi: “Cô biết Tâm Nhu ở đâu sao? Làm ơn hãy nói cho tôi biết.”
“Đi theo tôi, nhanh lên! Vương Nghê mới vào phòng phẫu thuật được mấy phút thôi, nếu may mắn thì có thể vẫn chưa tiến hành đâu.” Cô gái xinh đẹp chạy đằng trước, Cố Quân Lãng tức tốc chạy theo sau.
Chạy qua dãy hành lang dẫn đến phòng phẫu thuật, Cố Quân Lãng đâm sầm vào một người phụ nữ chạy từ bên trong ra. Anh theo bản năng kéo cô ấy vào lòng, hai người ngã nhào xuống mặt đất.
Đến lúc cô ấy ngẩng lên nhìn thì lại thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ căm giận của Cố Quân Lãng.
“Tại sao… anh lại ở đây? Không phải anh vẫn đang ở Thành Đô?” Vương Nghê trợn trừng hai mắt hỏi.
“Tôi phải hỏi em mới đúng. Tại sao em lại đến đây? Tại sao dám phá bỏ con của chúng ta?” Cố Quân Lãng nghiến răng hỏi, hai tay nắm chặt bả vai Vương Nghê, sức lực của anh mạnh đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Anh phải nỗ lực biết bao mới có thể kìm chế bản thân không bóp chết người phụ nữ đang nằm trên ngực mình.
“Này anh, anh đang làm cô ấy đau đấy. Trước tiên anh cứ đỡ cô ấy ngồi lên ghế cái đã.” Thấy Vương Nghê nước mắt lưng tròng, Bách Lý Giai Ninh ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào vai Cố Quân Lãng.
Cố Quân Lãng như bừng tỉnh, ôm chặt Vương Nghê ngồi dậy, dìu cô ngồi lên băng ghế chờ.
“Tâm Nhu, tại sao em dám làm như vậy với con chúng ta? Em không có tim à? Em bị điên rồi đúng không? Em là cái đồ phụ nữ tàn nhẫn độc ác! Cho dù trước kia giữa chúng ta đã từng xảy ra những chuyện không vui đi chăng nữa thì đứa bé này là vô tội, tại sao em có thể nhẫn tâm với máu mủ ruột thịt của mình như vậy? Em có còn là con người không?”
Vương Nghê dùng cả hai tay vừa đánh vừa đấm Cố Quân Lãng, bàn chân không đi dép cũng giơ lên đá anh. Cô quyết định giữ lại đứa trẻ vậy mà anh không hỏi lời nào đã dám nói cô như thế, miệng không nhịn được nói: “Con là con của tôi, tôi muốn làm gì nó là việc của tôi. Anh dựa vào cái gì bắt tôi sinh con thì tôi phải sinh, tôi không phải cái máy đẻ thuê. Anh cút đi, cút đi cho tôi!”
“Dựa vào việc tôi là bố của nó!” Cố Quân Lãng tức đến đầu muốn bốc lửa.
“Bố của nó thì làm sao? Không phải vẫn đến muộn à? Tôi bỏ nó rồi đấy, cùng lắm là tôi chết cùng nó là được chứ gì?”
Cố Quân Lãng đưa tay kéo cô vào trong lòng. “Vương Tâm Nhu, cái người phụ nữ điên rồ này, con ruột của em em cũng bỏ rồi, bây giờ đến mạng sống em cũng không cần nữa hay sao?”
Vương Nghê vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, cứng miệng nói: “Phải, bây giờ tôi mới đau lòng, tôi muốn tuẫn táng cùng con tôi đấy. Liên quan đếch gì đến anh?”
Cố Quân Lãng càng ôm cô chặt hơn. “Không được nghĩ linh tinh, con mất rồi…” Anh dừng lại mấy giây, dường như đang cố gắng nén xuống nỗi đau để nói tiếp. “Chúng ta sẽ sinh đứa khác, được không?”
Bách Lý Giai Ninh cũng là phụ nữ nên thừa hiểu Vương Nghê chắc chắn đã thay đổi quyết định vào phút cuối rồi. Nói đùa, một số người phụ nữ đến tháng thôi mà đã đau chết đi sống lại, nói gì đến phá thai. Làm gì có người phụ nữ nào mới làm tiểu phẫu xong mà còn có sức chạy phăm phăm từ phòng bệnh ra như thế?
Cố Quân Lãng là đàn ông thì khác, đến cơn đau bụng kinh được so sánh với việc gãy 10 cái xương sườn còn chưa từng trải qua, làm sao mà biết. Trong khi đó Vương Nghê lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận.
Đối với diễn biến của một câu chuyện tình cảm, nút thắt do hai người cùng tạo nên thì cũng phải để chính hai người đó cùng tháo. Thế nhưng cả hai con người này đều cố chấp, lại dùng cương đấu cương như vậy, phải có người trung gian đứng ra hoà giải thì nút thắt may ra mới được dễ dàng gỡ bỏ.
Bách Lý Giai Ninh xung phong làm người đứng ở giữa đó, cô vỗ nhè nhẹ lên vai Vương Nghê, mỉm cười nói: “Tức giận không tốt cho em bé đâu. Tôi chỉ nhắc nhở chị vậy thôi, không ngồi đây nhìn hai anh chị cãi cọ nữa, tôi có việc phải về trước đây.”
Cố Quân Lãng nghe cô nói mà ngẩn ngơ, anh còn tưởng mình đang nghe nhầm. “Đứa bé? Đứa bé nào cơ? Chẳng lẽ…?”
Bách Lý Giai Ninh cười cười không nói, xách túi xoay người bước đi, trước khi đi còn thả lại một câu: “Khi nào tổ chức tiệc đầy tháng cho con, hai người nhớ mời tôi đấy.”
Nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi của Hán Đông Vũ, cô sải bước chân nhanh hơn. Chuyện của mình còn chưa lo xong, vậy mà chuyện của người khác thì lại cứ hay bao đồng.
Chẳng trách cô được, ai bảo cô là một Song Ngư cơ chứ.