Lúc Bách Lý Giai Ninh tỉnh dậy, thấy mình đang nằm quay lưng về phía Hán Đông Khuê, eo nhỏ được một cánh tay ôm lấy, lồng ngực của anh dán chặt lấy lưng cô.
Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại để ở đầu giường, bây giờ là 7 giờ tối, hai người bọn họ đã ngủ một mạch 4 tiếng đồng hồ, bụng cô đã bắt đầu có chút đói. Hán Đông Khuê bệnh còn chưa khỏi hẳn, cộng thêm một hồi vất vả cày cấy, lúc này vẫn còn đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình rồi lặng lẽ đứng dậy rời giường. Thấy váy ngủ rơi dưới đất đã bị vày vò không còn nhìn ra hình thù gì nữa, cô đành mở tủ quần áo mặc tạm một chiếc áo sơ mi của anh, sau đó nhón chân ra ngoài phòng khách.
…
Hán Đông Khuê tỉnh dậy, thấy giường lớn đã trống trơn. Đưa tay sờ qua chỗ bên cạnh, vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ người rời đi chưa được bao lâu. Drap giường nhăn nhúm thành một mảng lớn, trên bề mặt dính đầy chất lỏng ái muội khiến người ta phải đỏ mặt.
Anh vén chăn lên, xỏ chân vào dép rồi bước ra khỏi phòng ngủ đi tìm cô. Cả căn nhà rộng lớn không một bóng người, yên tĩnh đến lạ thường.
Hán Đông Khuê đứng dựa vào cửa sổ sát đất, nhắm mắt thở dài, bóng lưng mang theo vẻ cô đơn lẫn chút thê lương.
Cô rút cục lại rời đi…
Trên tay anh không biết lúc nào đã có một điếu thuốc lá, anh với tay lấy bật lửa trên bệ bếp rồi châm lửa.
“Tạch” một tiếng, ngọn lửa bốc lên, đốm sáng nhảy nhót phản chiếu trong mắt Hán Đông Khuê. Điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái, tàn thuốc rơi xuống một chút, miệng anh nhả ra một vòng khói, khói trắng chầm chậm quanh quẩn trong không khí.
Thực ra anh ghét hút thuốc lá, thật chí ghét cả mùi khói thuốc bám trên quần áo, nhưng những lúc như thế này, anh cần chất nicotine làm tê liệt thần kinh để giải toả bớt căng thẳng. Tác dụng của nó rất rõ rệt, vừa rít một hơi, anh lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
…
Bách Lý Giai Ninh mở cửa nhà đi vào, tay trái xách một túi đồ ăn, vừa vào đã thấy cả căn nhà im ắng không một tiếng động, đèn đóm vẫn tắt, chứng tỏ Hán Đông Khuê còn đang ngủ.
Vì không muốn đánh thức Hán Đông Khuê nên cô không bật đèn, sau khi treo áo khoác lên giá bắt đầu men theo ánh sáng từ những toà nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ sát đất, mò mẫm từng bước đi vào phòng bếp.
Rèm cửa sổ trong phòng bếp đã ai đó bị kéo xuống, cả căn phòng tối om. Cô bất giác nhìn thấy có một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa sổ sát đất, mùi khói thuốc lá nhàn nhạt thoang thoảng quanh chóp mũi, một đốm lửa đỏ lập loè trong bóng tối.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Bách Lý Giai Ninh, bóng người kia quay lại, nhìn thẳng về phía cô.
Cô đưa tay bật đèn lên, cả căn phòng ngay lập tức sáng bừng, trước mắt cô là sắc mặt âm u và ánh mắt thâm trầm quen thuộc, hai con ngươi đen thẫm sắc bén ẩn chứa sự mê muội cùng một tia hoài nghi.
“Anh lại hút thuốc à?”
Hán Đông Khuê gảy nhẹ tàn thuốc lá thay cho câu trả lời.
“Đông Khuê, anh đang bị bệnh sao không nằm nghỉ ngơi, đứng đây hút thuốc làm gì? Chẳng lẽ lời em nói anh không để vào tai một chữ nào hay sao?”
Anh không trả lời, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào cô, anh nhanh chóng dập tàn thuốc trong tay, sau đó vứt đầu mẩu thuốc lá vào trong thùng rác.
Cô không thèm để ý đến anh nữa, xoay người đặt túi đồ ăn đã chế biến sẵn lên mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Anh có sức hút thuốc chứng tỏ vẫn còn khoẻ lắm, em về đây.”
Cô vừa đi được hai bước, bên hông đã bị người đằng sau lưng kéo lại, cả người rơi vào vòng tay chặt chẽ của anh, môi cô lập tức bị anh mạnh mẽ hôn xuống.
Bách Lý Giai Ninh giãy giụa đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh nắm lấy để ở trước ngực. Tay trái anh để trên eo cô tăng thêm lực, môi lại lần nữa hạ xuống.
Hai người đứng sát gần nhau đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và nhịp đập của trái tim anh. Thân nhiệt của anh lúc này rất cao, cách một lớp áo ngủ mỏng cũng đủ để cô cảm thấy nóng hầm hập.
Cho đến khi Hán Đông Khuê rời khỏi môi Bách Lý Giai Ninh, cô đã bắt đầu thở dốc. Áo sơ mi rộng thùng thình tuột mất mấy cúc lộ ra một chút cảnh xuân, làn da trắng nõn mềm mại, xương quai xanh gợi cảm cùng với khe rãnh sâu hoắm mê người…
“Anh xin lỗi, từ giờ anh không hút thuốc nữa.” Hán Đông Khuê đặt cằm lên vai cô để dời sự chú ý đi chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm.
Một lúc lâu sau Bách Lý Giai Ninh mới bình tĩnh trở lại, cô ngước đầu lên hỏi: “Anh nghiện thuốc lá từ khi nào?”
“Anh không nghiện, chỉ những lúc không vui anh mới hút một điếu.”
“Anh nói dối, trong phòng ngủ của anh có rất nhiều đầu mẩu thuốc lá.” Bách Lý Giai Ninh hất tay anh ra.
“Bởi vì anh rất nhớ em, anh không còn cách nào khác…” Hán Đông Khuê khẽ ôm cô vào trong lòng, trầm giọng nói: “Em… vẫn chưa đi.”
Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh nói về vấn đề này rồi.
Bách Lý Giai Ninh không biết câu anh vừa thốt ra là câu hỏi hay là câu trần thuật, cho nên chỉ trả lời theo đúng thực tế: “Ừm, em ở đây với anh, ban nãy ra ngoài nhận đồ ăn. Nhân viên giao hàng đi nhầm sang toà nhà khác nên đợi hơi lâu.”
Nói xong, hai người đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau. Ánh mắt Hán Đông Khuê sáng ngời, phóng ra những tia lửa nồng đậm.
Bách Lý Giai Ninh nghĩ anh vẫn còn để tâm chuyện cô rời đi, ôm eo anh cười nói: “Bạn trai em không cho em đi, tất nhiên em không dám đi rồi.”
Hán Đông Khuê khựng lại một lúc, xoay đầu sang hướng khác, khẽ nhăn mày hỏi: “Anh nói thế bao giờ?”
“Gương mặt và cả ánh mắt của anh nói cho em biết.” Cô đưa tay ôm lấy mặt anh kéo về phía mình.
Khóe môi Hán Đông Khuê khẽ động đậy, anh im lặng trong giây lát rồi cố dùng thanh âm lãnh đạm hỏi: “Nếu anh nói em có thể đi bất kì lúc nào, em có định biến mất nữa không?”
“Sẽ không.” Bách Lý Giai Ninh vuốt ve gò má hơi nhô ra của anh, chầm chậm lắc đầu.
Nghe được câu trả lời hằng mong muốn, anh vùi đầu vào cổ cô thỏa mãn cọ tới cọ lui, đôi môi ấm áp phun khí bên tai cô, làm trong lòng cô không khỏi rung động.
Cô đưa tay đẩy bờ vai của anh ra, bất giác lùi về phía sau, lại bị anh giữ chặt lại. “Sao nào? Em muốn đổi ý?”
Sự thâm tình và lòng chiếm hữu mãnh liệt không chút nào che giấu trong ánh mắt của Hán Đông Khuê khiến Bách Lý Giai Ninh chịu không nổi, cô vội vã chuyển đề tài: “Anh đói bụng chưa? Em hâm lại cháo cho anh nhé. Hay là muốn ăn cơm? Em mới mua cơm thịt kho Đông Pha đấy, ngon lắm.”
Bàn tay đặt trên vai Bách Lý Giai Ninh từ từ trượt xuống, đến chỗ hai ngọn đồi cao vút kia thì dừng lại, giọng nói anh hơi khàn khàn. “Anh chỉ muốn ăn món này thôi.”
Không để Bách Lý Giai Ninh kịp phản ứng, Hán Đông Khuê bất ngờ há miệng cắn lên cổ cô một cái rất mạnh như để trừng phạt, cô không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.
Đến tận lúc mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra khắp khoang miệng, lông mày đang nhíu chặt của Hán Đông Khuê mới từ từ giãn ra. Anh dịu dàng hôn lên vết thương trên cổ cô rồi chầm chậm di chuyển đôi môi từ xương quai xanh hôn một đường thẳng xuống, dừng lại trước khe ngực sâu hun hút.
“Đi ăn cơm.” Dứt lời, anh bế cô đặt lên bàn ăn, thân hình cao lớn đè nặng lên người cô.
Bàn tay anh luồn vào áo sơ mi thăm dò bên trong, năm ngón tay bao phủ nơi riêng tư ướt át của cô, ngón giữa cố ý hướng lên trên gảy nhẹ, đầu ngón tay đút vào hoa huyệt chặt chẽ cọ xát vách tường thịt, đến khi chất lỏng trong suốt chảy xuống mới bắt đầu liên tục thọc vào rút ra.
Bàn tay còn lại của anh vuốt ve xoa bóp hai đoá hoa đào trước ngực cô, vành tai non mềm của cô cũng bị anh liếm mút đến đỏ ửng.
Cả người Bách Lý Giai Ninh mềm nhũn dưới sự trêu chọc đầy tính khiêu khích của Hán Đông Khuê. Anh luôn biết rõ những điểm mẫn cảm trên thân thể cô, chỉ cần một chút dạo đầu thôi đã rất nhanh khơi dậy ham muốn của cô, khiến hoa huyệt bên dưới mấp máy phun ra từng dòng hoa dịch nóng hổi.
Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp, âm thanh hàm chứa ý vị trêu đùa. “Xem ra tiểu huyệt của em ăn ngón tay anh rất ngon lành.”
Quần áo cả hai dần dần rơi xuống, vương vãi đầy trên mặt đất, nhiệt độ trong phòng chớp mắt tăng vọt.
Khi Hán Đông Khuê chuẩn bị tiến vào thì một hồi chuông điện thoại bỗng vang lên.
Bách Lý Giai Ninh với tay định lấy điện thoại thì bị một bàn tay giữ lại. “Không được nghe máy.”
Lúc này cô mới để ý, gương mặt đẹp trai tuấn tú có chút tiều tuỵ của Hán Đông Khuê vì chịu đựng dục vọng cắn nuốt mà lấm tấm mồ hôi, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Chuông điện thoại một lần nữa reo lên, Bách Lý Giai Ninh giơ một bàn tay áp vào má anh, rướn người lên hôn một cái vào môi anh rồi nhẹ nhàng trấn an: “Ngoan, để em nghe điện thoại, rất nhanh thôi mà.”
Cô cầm điện thoại lên xem, người gọi đến là Ngôn Tử Kỳ.
Nhìn thấy cái tên này trên màn hình điện thoại, ánh mắt Hán Đông Khuê thoáng cái lạnh lẽo. Anh buông cô ra, cúi người xuống nhặt áo sơ mi ở dưới đất lên, dịu dàng choàng vào người cô, còn anh thì xoay người đi, hít thở từng hơi nặng nề.
Bách Lý Giai Ninh ngồi trên bàn ăn nhìn theo bóng lưng anh, nhất thời không biết phải làm sao, mở miệng khẽ gọi: “Đông Khuê?”
Hán Đông Khuê dùng âm mũi “Ừ” một tiếng, hơi ngửa đầu hít sâu một hơi, bình tĩnh trả lời: “Anh không sao, anh đi tắm đây. Em cứ nghe điện thoại đi.”
Bách Lý Giai Ninh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút chua xót, bởi vì trước giờ anh chưa từng có bộ dạng thoả hiệp này. Cho dù cô không muốn thì anh cũng sẽ dùng tất cả chiêu trò quấn lấy cô cho đến khi cô phải rên rỉ dưới thân anh mới thôi. Chưa kể đã làm đến mức này rồi mà còn bị điện thoại của tình địch phá đám, nếu là trước đây rất có thể anh đã ném hỏng điện thoại của cô rồi ấy chứ.
Bên trong phòng ngủ có một phòng tắm, Bách Lý Giai Ninh chắc chắn Hán Đông Khuê đã đi vào đó, vừa rồi cô còn nghe được tiếng đóng cửa. Chỉ cần nghĩ một chút cũng đoán được anh vào không phải để tắm rửa, mà chính là tự an ủi.
“Alo?” Bách Lý Giai Ninh nhanh chóng nhận điện thoại.
Ngôn Tử Kỳ ở đầu dây bên kia nói vài câu, Bách Lý Giai Ninh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cũng đáp lại cho có lệ rồi cúp máy. Cả cuộc gọi còn chưa đến 5 phút.
Cô đặt điện thoại xuống mặt bàn rồi đi vào phòng tắm, nắm lấy tay cầm gạt xuống, cánh cửa lập tức mở ra.
Tiếng nước róc rách truyền đến, trong phòng không có hơi nước, chứng tỏ Hán Đông Khuê đang tắm nước lạnh. Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông trần truồng đứng dưới vòi sen âm tường. Dòng nước từ trần nhà phun xuống, người đàn ông toàn thân ướt đẫm, nước chảy từ trên đỉnh đầu lăn dọc theo trán, rơi xuống cơ bắp màu lúa mạch rồi tiếp tục xuôi xuống dưới. Anh đứng quay lưng về phía cô, trên đầu lại có âm thanh nước chảy, vì vậy nên không nghe được tiếng cô mở cửa.
Bách Lý Giai Ninh nhón chân đến gần thêm mấy bước, cô nghe được tiếng thở dốc dồn dập có chút nặng nề của anh.
Hán Đông Khuê đứng thẳng trên mặt đất, hai chân mở rộng, đầu hơi cúi thấp xuống, một tay anh chống vào vách tường trước mặt, một tay khác nắm chặt vật nam tính, không ngừng vuốt lên vuốt xuống.
Gậy thịt vô cùng căng trướng, thô dài mà đứng thẳng, gân xanh dữ tợn nổi đầy trên thân gậy, quy đầu sưng đỏ, dịch nhờn ở miệng quy đầu rỉ ra. Hai túi ngọc lớn bên dưới theo động tác của anh kịch liệt đung đưa.
Tay chống trên vách tường dùng sức lau nước trên mặt, vuốt lên trên rồi xuyên qua sau gáy, mái tóc đen bóng bị vuốt ngược ra phía sau, những tia nước bay tứ tung trong không trung.
Hán Đông Khuê ngẩng đầu lên, tuỳ ý để dòng nước rơi thẳng xuống mặt, muốn nhờ nó đánh bay luồng suy nghĩ rối rắm trong đầu.
Nhưng những hình ảnh dâm uế đó lại càng lúc càng rõ mồn một. Dáng vẻ cô say sưa làm tình với người khác cứ hiện lên trong đầu anh, quấy nhiễu trí óc khiến anh lâm vào trầm tư, con ngươi lạnh như băng hơi tối lại.
“Ha… a… A Kỳ, chậm thôi anh…” Âm thanh rên rỉ nũng nịu của người phụ nữ khi đang ân ái luẩn quẩn trong đầu anh.
Ngày hôm đó, bóng dáng hai người đang triền miên trên sofa trong phòng khách đập vào mắt anh. Thân hình cao lớn của người đàn ông nhấp nhô lên xuống theo tiết tấu, ở vị trí của anh không nhìn thấy thân thể và gương mặt của người phụ nữ, chỉ có thể nhìn thấy hai cẳng chân trắng mịn đó vươn ra từ bên hông người đàn ông.
Bách Lý Giai Ninh đứng dựa vào tường phía sau lưng anh, cười nói: “Xem ra lửa của anh rất lớn, tự mình không thể dập được, có cần em giúp không?”
Hán Đông Khuê giật mình, xoay người lại lúng túng nhìn cô: “Em vào đây lâu chưa?”
“Đủ để thấy những chuyện cần thấy.” Ánh mắt Bách Lý Giai Ninh rơi xuống vật cứng thẳng tắp như một mũi tên giữa hai chân anh. “Có người yêu xinh đẹp bên ngoài mà lại trốn vào phòng tắm dùng tay tự an ủi, anh không cảm thấy làm như vậy là đang sỉ nhục nhan sắc và mị lực của em sao?”
Nói xong, cô không kiêng dè bước lại gần duỗi tay nắm lấy cự vật căng cứng của anh. “Cứng lâu như vậy mà chưa bắn?”
Thân gậy được cô vuốt ve chơi đùa, Hán Đông Khuê sướng đến run rẩy, yết hầu lăn lộn lên xuống. Anh duỗi tay tắt vòi sen rồi kéo cô vào sát gần anh, một bàn tay phủ lên ngực cô dùng sức xoa nắn: “Không có em, bắn mãi không ra.”
“Vậy thời gian gần đây anh sống như thế nào? Chẳng lẽ anh cấm dục? Em không tin đâu.” Cô kề sát khuôn mặt vào cơ ngực cường tráng, dùng răng cắn nhẹ nhũ hoa của anh. “Hay là… anh vui chơi bên ngoài?”
“Chỉ cần nghĩ đến em là tiểu huynh đệ của anh lại cứng đến kì lạ, đành mở ảnh em ra xem, dùng tay giải quyết, sau đó bắn đầy lên màn hình điện thoại.” Hán Đông Khuê không ngần ngại nói ra những lời đáng xấu hổ, anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy. “Anh thậm chí còn nghĩ đến những chuyện biến thái như là lấy trộm đồ lót của em rồi tự an ủi.”
“Có mơ thấy em không?” Cô quệt một ít dịch nhờn rỉ ra nơi quy đầu của anh đưa lên miệng thấm một ít nước bọt, tự bôi lên ngực chính mình, sau đó cầm lấy đầu ngón tay anh áp lên, vẽ thành vòng tròn xung quanh bầu ngực.
“Đương nhiên, đêm nào cũng đều mơ thấy được làm tình với em. Cái miệng nhỏ của em còn liếm mút gậy thịt của anh, trong mơ anh bắn đầy tinh dịch vào miệng em.”
Bách Lý Giai Ninh nghe Hán Đông Khuê không ngừng nói lời thô tục ái muội, hoa huyệt nhịn không được co rút lại, hạ thân phía dưới ướt át đến cực điểm.