Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy thì chúng ta tiếp tục chuyện đang làm dở đi.”
Cô vòng hai cánh tay qua cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng hơi nứt nẻ, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm khoé miệng anh.
Hán Đông Khuê khẽ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng ngậm vành tai cô liếm mút: “Muốn anh rồi có phải không?”
“Muốn.” Bách Lý Giai Ninh thành thật trả lời.
“Nhưng mà… em ngủ với Ngôn Tử Kỳ rồi mà? Xem ra cái tên văn nhã bại hoại đó không làm em thoả mãn nên mới chạy về đây tìm anh.”
Bách Lý Giai Ninh đang định nói anh mê sảng hay sao mà hỏi câu ngớ ngẩn như vậy, đột nhiên phát hiện ra một chuyện quan trọng. Hoá ra tên ngốc này còn chưa thèm xem USB nha~
Bảo sao trong những lời mỉa mai của anh còn hàm chứa ý tứ dò hỏi, đã thế thì cô sẽ để anh tự chìm đắm trong suy nghĩ bản thân mình bị đội mũ xanh. Cô híp mắt, cố ý trêu chọc nói: “Anh xấu tính thế? Ghen ghét người ta trẻ tuổi sinh khí dồi dào à? Sao anh không nghĩ là em ăn hai cây kẹo que cùng một lúc? Chỉ có trẻ con mới chọn thôi, người lớn thì muốn hết.”
Ngôn Tử Kỳ mới 28 tuổi, trong khi Hán Đông Khuê đã 32, người ta nói cách 3 tuổi là cách một thế hệ rồi. Anh không cãi lại được đành ôm cục tức nuốt vào trong bụng, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không còn chút hơi ấm. Cơ thể của anh căng cứng, anh hung hăng nhéo lấy nhũ hoa của cô, ngón tay cắm thẳng vào hoa huyệt của cô không thương xót.
Hoa huyệt mẫn cảm của cô bị cọ xát làm huyệt thịt co rút chặt chẽ như đang xoắn chặt lại, hút lấy ngón tay thon dài của anh.
Hán Đông Khuê lại cắm thêm một ngón tay nữa vào sâu bên trong, hưởng thụ cảm giác ngón tay bị hoa huyệt nuốt vào nhả ra một cách say mê, khó nhọc nuốt nước bọt làm yết hầu lăn lộn không ngừng. Anh cố gắng nhịn ham muốn của mình xuống, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Em thực sự đã ngủ với hắn ta hả?”
Đối với câu trả lời mập mờ nửa đùa nửa thật của cô, Hán Đông Khuê đương nhiên chưa thể yên lòng.
“Cho dù có thì đã sao? Ban nãy anh vẫn ngủ với em đấy thôi, bây giờ truy cứu còn có nghĩa lí gì?” Bách Lý Giai Ninh lại một lần nữa trả lời kiểu nước đôi, khoé mắt đuôi mày tràn ngập ý cười.
Cô vốn không thèm để ý đến thái độ ghen tức của anh, bình giấm khổng lồ này trong đầu chỉ toàn những ý nghĩ xấu xa, mỹ vị đã dâng đến tận miệng rồi mà còn có tâm trí nghĩ ngợi lung tung. Nhìn bộ dạng sốt ruột của anh, cô lại càng cảm thấy buồn cười, quyết tâm đùa dai với anh đến cùng.
Sắc mặt Hán Đông Khuê thoáng cái đen kịt lại, anh ấn cô vào tường, giam cô trong lồng ngực. Hành vi bá đạo không nói một lời đè lên người cô thật gợi cảm, Bách Lý Giai Ninh không khống chế được cảm xúc liền vòng hai tay ôm lấy cổ anh, môi đỏ cong lên. “Đàn ông quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới nha, biết là bạn gái ngủ với người khác nhưng vẫn tiếp tục đè người ta dưới thân ra ra vào vào. Dù sao cũng chơi chung một cái lỗ rồi, bây giờ còn tức giận làm gì chứ? Chẳng phải chỉ cần bắn một ít vào bên trong rửa sạch mùi vị của người khác là được sao?”
Hán Đông Khuê nhẫn nhịn đến mức thân dưới đau nhức, dùng chút lí trí còn sót lại nhẹ giọng dỗ dành: “Ninh Ninh, đừng chọc tức anh nữa mà… Anh muốn nghe sự thật.”
“Em nói thì anh sẽ tin sao?”
Hán Đông Khuê gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô đợi chờ một câu trả lời.
Thấy Hán Đông Khuê đã nóng lòng sắp chết đến nơi rồi, Bách Lý Giai Ninh mới mím môi nhịn cười nói: “Thôi được rồi, em đùa anh đấy. Em và Ngôn Tử Kỳ hoàn toàn trong sáng, em chỉ làm chuyện xấu với mỗi anh thôi. Hài lòng chưa? Hiện tại có thể tiếp tục chính sự rồi chứ?”
Hán Đông Khuê thở phào nhẹ nhõm, một lời khẳng định của cô đã phần nào trấn an trái tim đang đập lung tung của anh, tuy vậy anh vẫn lo lắng thì thầm bên tai cô. “Nhưng buổi tối hôm đó, rõ ràng anh đã thấy…”
Bách Lý Giai Ninh nhíu mày, trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt đầy bất mãn. “Nhắc lại chuyện cũ, anh làm em rất buồn đấy nhé. Đến tiếng rên của người phụ nữ khác mà anh còn nhầm với bạn gái mình được là sao hả? Hôm đó em vào viện thăm đồng nghiệp bị tai nạn giao thông, hai người anh thấy trong phòng khách là người quét dọn và bạn trai của cô ta. Nhân lúc em đi vắng, cô ta cả gan dẫn bạn trai đến cá nước thân mật. Anh cứ một mực khẳng định em ngủ với Ngôn Tử Kỳ làm em đâm ra hoài nghi, sau đó lại vô tình nhìn thấy bao cao su đã qua sử dụng trong thùng rác liền kiểm tra camera, cuối cùng mới biết toàn bộ sự tình. Tất nhiên em đã đuổi việc cô ta rồi. USB em đưa cho anh chính là trích xuất camera tối hôm đó, đầu heo ngốc nghếch nhà anh không thèm xem rồi cứ tự ngược như vậy?” Bách Lý Giai Ninh ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp. “Thế nên Hán tổng à, nếu anh muốn quay lại với em thì từ nay ngoài nấu cơm ra, anh phải nhận luôn phần dọn dẹp nhà cửa đấy.”
Hán Đông Khuê không thể chờ thêm nữa, nhấc một chân cô vắt lên cánh tay, dùng sức động thắt lưng, đâm thẳng gậy thịt vào hoa huyệt ướt đẫm.
Hai người cùng lúc phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái.
Hoa huyệt chật hẹp bị gậy thịt to dài nhét đầy, cô kìm lòng không nổi, rướn người ôm cổ anh. Anh đè cô vào vách tường, thuận thế bế cô lên, hai tay nâng đôi chân thon dài của cô quấn quanh vòng eo của mình, dưới thân phối hợp cắm vào rút ra. Bờ mông rắn chắc của anh liên tục lặp đi lặp lại động tác đưa đẩy, hòa lẫn trong tiếng nước lép nhép là âm thanh ngâm nga kiều mị của cô.
Cô gắt gao vịn vào bả vai của anh, cơ thể hoàn toàn dựa vào ngực anh, hai chân kẹp chặt lấy vòng eo rắn rỏi. Mười đầu móng tay cắm sâu vào da thịt của anh, đầu cô ngửa ra phía sau, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Tấm lưng trắng nõn mượt mà của cô theo từng động tác thúc vào của anh mà trượt lên trượt xuống trên bức tường cẩm thạch xám trơn ướt.
Anh ấn chặt cô vào tường, ép cô tiếp nhận những đợt tấn công kịch liệt của mình. Cơ ngực rắn chắc đè lên hai bầu ngực mềm mại, hai viên ngọc nặng trĩu bên dưới va đập vào miệng huyệt phát ra tiếng “bạch bạch” vô cùng ái muội. Hoa huyệt liên tục bị anh tàn phá, luồng khoái cảm chạy dọc theo sống lưng, lan khắp cơ thể cô.
Đầu lưỡi nóng ẩm của anh khuấy đảo trong khoang miệng cô, quét qua thịt mềm trơn nhẵn. Cô hơi hé môi, tiếng rên rỉ đến bên miệng lại biến thành âm thanh nức nở.
“Bảo bối.” Môi anh rời khỏi miệng cô, thủ thỉ bên tai cô. “Em có biết hơn một tuần qua anh nhớ em nhiều thế nào không?”
Cô bị đâm đến mức ý thức không rõ ràng, cả người mơ mơ màng màng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Hán Đông Khuê bóp mạnh mông cô, cúi đầu hỏi nhỏ: “Em thì sao? Nhớ anh không?”
Bách Lý Giai Ninh bướng bỉnh lắc đầu. “Không nhớ!”
Gậy thịt bỗng nhiên rút ra rồi không tiến vào nữa, cô khẽ uốn éo thắt lưng, sốt ruột hỏi: “Sao thế?”
Hán Đông Khuê đỡ thân gậy, dùng quy đầu cọ xát ngoài miệng huyệt, tay còn lại xoa nắn hai cánh hoa đỏ bừng, cười khẽ. “Nhớ anh không?”
Bách Lý Giai Ninh có chút gắt gỏng: “Nhớ, rất nhớ luôn! Đông Khuê, tiếp tục cắm vào em đi…”
Hán Đông Khuê lập tức thay đổi tư thế, anh thả cô xuống lật người lại, thâm nhập cô từ đằng sau, côn thịt cắm vào càng sâu. Anh vừa nhấn tới vừa ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ: “Yêu anh không?”
“Yêu… yêu anh nhất… trên đời.” Cô bị anh làm liên tục đến mức giọng nói run run đứt quãng.
Bàn tay của anh hạ xuống, bất ngờ đánh mạnh lên mông cô. Nhìn thấy cánh mông đỏ bừng in hằn năm ngón tay, Hán Đông Khuê bỗng nhiên trở nên cuồng dã lạ thường, thanh âm trầm khàn chưa từng thấy. “Bảo bối, gọi anh là chồng đi, nói chồng ơi dùng gậy thịt hung hăng chơi chết em. Nói Bách Lý Giai Ninh yêu Hán Đông Khuê, nhanh lên.”
Dục vọng đã kiểm soát toàn bộ lí trí của Bách Lý Giai Ninh, làm cho cô nhất thời nói năng lộn xộn: “A… Bách Lý Giai Ninh yêu chồng, yêu Hán Đông Khuê… Chồng ơi… hung hăng chơi em đi.”
“Bảo bối ngoan, chồng cũng yêu em, yêu chết em.” Anh bóp chặt lấy eo cô để gia tăng tốc độ ra vào nhanh hơn.
Cô vòng tay ra sau ôm lấy cổ Hán Đông Khuê, nhỏ giọng cầu xin. “Nhanh quá… Chậm một chút, em đứng không nổi…” Nếu không có người đàn ông kia ôm eo đỡ cô từ phía sau, chắc chắn cô đã trượt xuống đất từ lâu rồi.
Bách Lý Giai Ninh bị anh nhấp đến mơ hồ, mật dịch không ngừng chảy ra từ huyệt khẩu, dọc theo bắp chân thon dài nhỏ giọt xuống sàn nhà trơn ướt.
Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, hạ bộ của người đàn ông dính chặt vào nơi riêng tư của người phụ nữ, dùng sức ra vào. Nhiệt độ phòng tắm cũng theo đó mà tăng đến cực điểm.
Bách Lý Giai Ninh bị anh đưa lên cao trào, khoái cảm tới quá mãnh liệt, cô chỉ có thể ngửa đầu rên rỉ, theo bản năng kêu lên một tiếng yêu kiều.
“A…” Hoa huyệt điên cuồng co rút, bụng dưới run rẩy từng trận, lượng lớn mật dịch phun ra tưới đẫm lên quy đầu.
Đầu óc cô trống rỗng, đầu gối bủn rủn vô lực, cơ thể như hóa thành một vũng nước xuân, hai chân rút cục không chống đỡ được nữa, mềm nhũn trượt dài, quỳ hẳn xuống sàn phòng tắm.
Hán Đông Khuê nắm chặt eo cô cùng cô quỳ xuống, cự vật vẫn cắm trong khe huyệt của cô, tiếp tục đâm chọc.
“Vợ ơi, anh yêu em.” Hán Đông Khuê cúi đầu hôn lên xương cánh bướm của cô, liếm láp phần xương sống nhô ra, hôn dọc theo sống lưng xuống đến mông của cô. “Vợ, em cong mông lên.”
Bách Lý Giai Ninh mệt đến nỗi không còn sức lực để trả lời nữa, chỉ có thể vòng tay ra sau ôm lấy bả vai Hán Đông Khuê, nhỏ giọng cầu xin. “Anh mau ra đi… Em mệt sắp chết rồi…”
Hán Đông Khuê bỏ lời nói của cô ngoài tai, động tác vẫn không dừng lại, vật nam tính mạnh mẽ cắm vào tiểu huyệt ướt dầm dề, tạo ra những tiếng nước dâm mỹ.
Anh nheo mắt thoả mãn, dùng sức siết mông lại, tăng tốc độ đưa đẩy hạ thân khổng lồ chuẩn bị chạy nước rút. Tiểu huyệt của cô bởi vì cao trào mà xoắn chặt lại, làm anh sướng đến mức liên tiếp thốt ra những tiếng rên khẽ.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của cô, mười ngón tay đan vào nhau chống lên vách tường. “Anh muốn đâm hỏng em, để em không thể chạy ra ngoài đi tìm người đàn ông khác. Ninh Ninh, em chỉ có thể là của một mình anh, ngoài anh ra không ai có thể thoả mãn em. Tiểu huyệt này chỉ có thể tiếp nhận gậy thịt của anh, hiểu chưa?”
Cô biết là anh sắp cao trào rồi, liền vểnh cao mông lên để cho anh đâm vào càng thêm sâu hơn, môi đỏ nhả ra những lời dâm mỹ kích thích anh. “Chồng em là nhất. Gậy thịt thật lớn, đâm em thật sướng… Tiểu huyệt của em chỉ muốn bị chồng cắm. Mau mau đút tinh dịch cho em ăn đi.”
Ánh mắt anh gắt gao nhìn vào tiểu huyệt sưng đỏ đang phun ra nuốt vào cự vật của mình, mỗi một lần gậy thịt rút ra đều kéo theo mị thịt non mềm màu hồng nhạt, mà khi cắm vào lại bị anh nhét ngược lại vào trong.
Hình ảnh quá sức dâm mỹ khiến Hán Đông Khuê đỏ hết cả mắt, cuối cùng cũng phải ưỡn lưng, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ, vật nam tính khổng lồ chặn trước miệng huyệt bắn từng dòng tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào tận tử cung.
Hán Đông Khuê thở hổn hển hôn dọc theo sống lưng của cô, anh ôm cô đứng dậy, bật vòi sen xả nước xuống cơ thể đầy mồ hôi của hai người, gậy thịt vẫn cắm chặt trong hoa huyệt của cô không chịu nhả ra.
“Ninh Ninh…” Hán Đông Khuê nhịn không được nỉ non tên cô. “Mấy ngày qua anh tích trữ rất nhiều, tất cả đều bắn cho em.”
“Ừm, ăn rất ngon, em sướng lắm…” Bách Lý Giai Ninh dựa vào ngực anh để anh tắm rửa cho mình.
Hán Đông Khuê nâng bờ mông của Bách Lý Giai Ninh lên, để hai chân cô quấn lấy eo của anh rồi bế cô về phòng ngủ.
…
Sau cơn kích tình, hai người nằm trên giường lớn vuốt ve lẫn nhau.
Hán Đông Khuê ôm cô rất chặt, miệng mũi chạm vào cần cổ trắng mịn của cô, phun ra từng hơi thở nóng hổi, làm cho cả người cô cũng nóng lên.
“Sao người anh nóng thế? Hay là anh lại lên cơn sốt rồi?”
“Không phải.” Hán Đông Khuê cười khẽ, giọng trầm thấp đầy từ tính. “Là do anh ăn chưa đủ.”
“Em mệt rồi, tha cho em đi.” Bách Lý Giai Ninh đẩy đầu anh ra khỏi cổ mình.
Hán Đông Khuê ôm cô từ đằng sau, bỗng dưng khó nhọc mở miệng: “Thật xin lỗi…”
“Về chuyện gì?”
“Đêm hôm ấy, anh gần như đã cưỡng bức em. Anh làm em sợ đúng không?”
Bách Lý Giai Ninh bừng tỉnh, thì ra là chuyện ngày hôm đó. Cẩn thận nghĩ lại một chút, quả thực đêm đó cô có hơi sợ, anh như dã thú điên cuồng muốn cô, không hề có một chút dạo đầu nào đã trực tiếp đâm vào.
“Là do anh giận quá mất khôn. Nếu anh bình tĩnh hơn thì đã nhận ra người trong phòng khách không phải là em. Có phải anh vừa vô dụng vừa ngu ngốc không? Đến cả người mình yêu cũng nhận nhầm.”
“Em cũng có lỗi, em không nên nóng nảy với anh như vậy. Biết là anh khó chịu nhưng em vẫn không giải thích rõ ràng khiến hiểu lầm càng thêm sâu.” Bách Lý Giai Ninh xoay người lại dụi đầu vào ngực Hán Đông Khuê. “Em càng không nên im lặng bỏ đi.”
“Ninh Ninh, em có biết không? Đôi khi anh rất sợ sẽ mất em.”
“Sao lại thế?” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy có chút khó hiểu.
“Bởi vì em luôn giữ trạng thái lúc nào cũng có thể rời bỏ anh. Em xinh đẹp, tự tin, độc lập, em lấp lánh như một viên kim cương, vứt vào chỗ tối tăm nhất vẫn có thể toả sáng rực rỡ, thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Anh sợ một ngày nào đó em không cần anh nữa, sợ mình không đủ ưu tú để có thể giữ em lại.”
Bây giờ Bách Lý Giai Ninh mới vỡ lẽ, thực ra cô rất ích kỉ, luôn muốn được anh yêu thương nhưng bản thân cô lại không cho anh cảm giác an toàn, khiến anh đang từ một người đàn ông xuất sắc bỗng nhiên trở nên tự ti, lúc nào cũng lo được lo mất.
“Đồ ngốc này, em yêu anh, em cần anh, lúc nào cũng cần anh hết.” Bách Lý Giai Ninh cầm lấy tay anh đặt lên tim mình. “Chỗ này chỉ có duy nhất Hán Đông Khuê, không thể chứa thêm bất kì ai khác.”
“Có phải vì anh nấu ăn ngon không?”
“Anh nghĩ gì thế? Trên đời này có nhiều người nấu ăn ngon lắm, việc gì em phải đâm đầu vào anh?”
“Bởi vì anh là người đẹp trai nhất.” Hán Đông Khuê mặt dày nói.
“Đúng rồi, anh đẹp trai nhất, còn có… đồ to xài tốt.” Bách Lý Giai Ninh cười khúc khích.
“Vậy thì anh phải nỗ lực hơn nữa để xứng đáng với lời khen của em.” Hán Đông Khuê thay đổi tư thế, để cô nằm nghiêng, sau đó nâng một chân cô lên, hai ngón tay thăm dò đâm chọc vài cái.
“Quỷ dâm đãng, em còn chưa ăn cơm, đói sắp chết rồi.” Thân thể cô cứng ngắc nhưng hạ thân không biết đã ẩm ướt từ bao giờ, giúp anh thuận lợi đút ngón tay vào.
“Không chết được, làm nốt lần này rồi ăn.” Hán Đông Khuê lợi dụng lúc hai người trò chuyện vẫn không ngừng vuốt ve như có như không, chờ đến lúc cô đã đủ ướt át mới đánh lén. “Miệng dưới bị bỏ đói lâu ngày, cho nó ăn no đã. Miệng trên ngày nào chẳng được ăn, bảo nó cứ chờ đi.”