Hán Đông Khuê nằm nghiêng người ôm lấy cô, một tay nâng chân cô lên, tay còn lại xoa nhẹ miệng huyệt, “phụt” một tiếng đâm vào từ phía sau.
Anh cảm thấy mình như đang lạc trên thiên đường, huyệt nhỏ chật hẹp vừa mềm vừa ấm lại có độ hút rất tuyệt vời, mỗi lần thúc vào lại vặn xoắn lấy gậy thịt khiến anh phải liều mạng khống chế để không bắn ra.
Bách Lý Giai Ninh hơi ngửa đầu ra sau, ngực và bụng ưỡn ra đằng trước, mông dính chặt vào cơ thể nóng bỏng phía sau. Thân hình dẻo dai của cô uốn lượn thành đường cong mềm mại như rắn nước, hùa theo những lần thúc mông của Hán Đông Khuê.
Tư thế này gậy thịt cắm vào rất sâu, toàn bộ mị thịt đỏ hồng bên trong hoa huyệt bị kéo ra ngoài sau mỗi động tác kịch liệt. Vách tường mị thịt cắn chặt lấy quy đầu cực đại, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn chồng chất trong hoa huyệt không ngừng co giật, phảng phất như có hàng trăm cái miệng nhỏ liếm hôn lên từng đường gân xanh trên thân gậy.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn vành tai tinh xảo, môi mỏng khẽ liếm dái tai đeo đôi khuyên tai anh mua tặng cô từ hồi hai người mới quen nhau, khẽ thì thầm: “Ninh Ninh, thích không?”
Anh rất yêu phản ứng lúc làm tình của cô, anh đâm một phát, cô lại kêu “Ưm” một tiếng, thân thể trắng nõn mềm mại run rẩy, mật dịch tràn lan dầm dề như đại hồng thuỷ.
“Anh sẽ khiến em thích hơn nữa.” Dứt lời, tay Hán Đông Khuê vòng lên phía trước xoa nắn viên trân châu đỏ hồng nhô cao phía trên miệng huyệt, tần suất đâm chọc của gậy thịt nhanh đến kinh người.
Bách Lý Giai Ninh bị cắm đến chảy nước mắt, âm đế còn bị anh ác ý kích thích, bầu ngực đung đưa loạn xạ, đầu ngửa ra sau, tiểu huyệt không ngừng co rút lại, nâng mông lên đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ như muốn làm cô nứt ra.
Tiếng “phụt phụt” của hỗn hợp ái dịch bị đè nén vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.
“Bảo bối, nghe được tiếng nước không? Đó chính là tiếng dâm thuỷ của em đấy, thật vui tai.”
“Đừng nói nữa…”
“Tại sao không được nói?”
“Em không muốn…” Bởi vì nếu nghe tiếp những lời này cô sẽ cao trào mất.
“Không muốn cái gì? Không muốn anh hay không muốn gậy thịt của anh?” Hán Đông Khuê thẳng lưng, hung hăng ma sát vách thịt.
“Không phải… Anh mà nói nữa em sẽ… ra mất…” Bách Lý Giai Ninh xấu hổ ôm mặt nói.
“Bảo bối thật mẫn cảm, nghe khẩu dâm cũng có thể cao trào sao?” Hán Đông Khuê cảm thấy vô cùng hài lòng. “Được rồi, anh không nói nữa, anh trực tiếp đưa em lên đỉnh.”
Khuỷu tay của người đàn ông chống trên đệm giường, một tay nâng chân người phụ nữ mở rộng lên cao, gậy thịt thô dài mang theo ái dịch của cả hai điên cuồng đâm vào rút ra. Trong phòng ngủ, tiếng người phụ nữ rên rỉ phóng đãng hoà lẫn tiếng người đàn ông trầm thấp thở dốc.
Không biết qua bao lâu, bụng dưới của cô co thắt dữ dội, mật dịch nóng hổi phun ra xối xả như nước lũ, bắn văng tung toé lên bụng dưới của Hán Đông Khuê.
Bách Lý Giai Ninh mệt mỏi xụi lơ trên giường, đôi mắt đẫm lệ khép hờ, thều thào không ra hơi: “Chân bị kéo căng… mỏi quá… Anh đổi tư thế đi…”
Hán Đông Khuê nghiêng người trùm lên nửa thân trên của Bách Lý Giai Ninh, cúi đầu hôn xuống thái dương đẫm mồ hôi của cô, giảm lại tốc độ tiến công, dịu dàng hỏi: “Vậy em muốn tư thế nào?”
“Miễn là em được thả lỏng ấy…”
“Bảo bối, chiều theo ý em.”
Anh đặt cô nằm úp sấp trên giường, lấy một cái gối kê dưới bụng cô, chính mình nằm đè lên cô, bắt đầu nâng thắt lưng, cự vật khổng lồ tiếp tục đâm sâu tiểu huyệt, ra vào liên tục không ngừng nghỉ.
Hán Đông Khuê sợ rằng chân cô bị kéo căng quá lâu sẽ bị chuột rút, cho nên mới đổi thành tư thế này.
Bách Lý Giai Ninh vùi mặt xuống gối, ngoan ngoãn đón nhận từng đợt xâm nhập, tóc dài xoã tung trên giường, một vài lọn tóc dính chặt vào thân thể đẫm mồ hôi. Cô còn nghe được tiếng cơ bụng cứng rắn của anh va vào bờ mông cong vút của cô theo tiết tấu, tạo thành tiếng “bạch bạch bạch” vang dội.
“Sâu quá, em chịu không nổi.” Bách Lý Giai Ninh thấp giọng nghẹn ngào.
Người đàn ông đã rơi vào cơn trầm mê, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với những gì cô nói, ngược lại giọng điệu mềm mại cùng bộ dạng yếu ớt vô lực của cô càng khiến dục vọng trong mắt anh nồng đậm.
Con ngươi đen nhánh của anh gắt gao nhìn vào cái gáy trắng nõn cùng một bên mặt xinh đẹp lấp ló dưới mái tóc dài, anh bỗng nhiên như nổi điên, duỗi tay giữ chặt gáy của cô, mạnh mẽ ấn đầu cô chôn sâu xuống gối. Cự vật khổng lồ cắm vào dữ dội đến mức cả người cô bị đẩy lên, đầu đụng vào thành giường một cái, đau đến chảy nước mắt.
“Bảo bối, anh xin lỗi.” Hán Đông Khuê thấy cô khóc thút thít, nhanh chóng điều chỉnh lại vị trí, tránh xa đầu giường, sau đó vươn tay xoa xoa chỗ bị sưng trên đầu cô, lau sạch nước mắt cho cô.
Thân thể mềm mại của cô rất nhanh đã cứng đờ thêm một lần nữa, tiểu huyệt co rút kịch liệt, mật dịch phun ra ào ạt, lại đạt tới cao trào.
“Hu hu… Em mệt quá rồi… Tại sao… anh còn chưa bắn?” Cô gục đầu xuống gối, hai bàn tay nắm chặt drap giường, vừa thở phì phò vừa nhỏ giọng nức nở.
Anh không biết mệt sao? Còn cô thì mệt muốn chết, giống như đã trải qua 300 hiệp rồi.
Anh giữ tư thế này cắm vào rút ra gần trăm cái nữa, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ tinh dịch vào trong tiểu huyệt.
Bách Lý Giai Ninh nắm chặt gối, hai mắt nhắm chặt, cả người run rẩy đón nhận từng dòng chất lỏng nóng hổi.
Sau cơn hoan ái, cơ thể nặng nề của Hán Đông Khuê đổ sập xuống lưng cô, thân hình to lớn của anh che kín thân hình nhỏ nhắn bên dưới, một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, đan chặt mười ngón tay mình vào ngón tay cô.
Gậy thịt chôn trong cơ thể cô vẫn chưa mềm xuống, chặn một bụng tinh dịch trộn lẫn với mật dịch. Anh bắn vào nhiều tới nỗi tiểu huyệt của cô được rót đầy đến mức tê dại, cái bụng nhỏ phồng lên giống như vừa mới ăn no.
Vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một chút, không ngờ Hán Đông Khuê lại đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người cô.
Tay cô đưa ra sau nhéo nhéo thắt lưng rắn chắc của anh, giọng nói nhẹ như lông hồng. “Anh đừng đè em, nặng quá.”
Vừa nói xong, trên người lại nặng thêm một chút, từ mặt bên nhìn sang có thể thấy thân thể mềm mại của cô bị anh đè xẹp lép, gần như lún sâu xuống đệm giường. Gậy thịt còn tràn đầy chất lỏng bên trong tiểu huyệt co giật vài cái, cô mệt mỏi lẩm bẩm: “Đông Khuê, anh đứng lên đi. Em không thở được.”
Anh nằm trên thân thể trần trụi úp sấp của cô, môi mỏng như chuồn chuồn lướt nước lướt nhẹ qua vành tai cô, thấp giọng nỉ non. “Anh lại muốn rồi.”
Cô đánh mạnh vào mông anh, tức giật quát: “Hán Đông Khuê, anh là cầm thú à? Anh thử làm thêm một lần nữa đi? Em đâm đầu vào thành giường chết cho anh xem.”
Hán Đông Khuê lúc này mới rời khỏi thân thể cô, nằm nghiêng bên người cô, một tay chống cằm nhìn cái gáy trắng nõn của cô, một tay vòng ra phía trước xoa nắn bầu ngực căng tròn, cười nói: “Thể lực của em quá kém, thật không chấp nhận được.”
Bách Lý Giai Ninh mềm nhũn nằm trong lòng anh, tiểu huyệt chứa cây gậy khổng lồ và hỗn hợp dịch lỏng vừa căng vừa trướng. Cô vỗ về lưng anh, nhỏ giọng rầm rì. “Anh rút ra đi. Bụng em sắp vỡ ra rồi.”
Hán Đông Khuê không những không rút ra mà còn nghịch ngợm cọ cọ thêm vài cái, ác ý đâm về phía trước một chút.
Bách Lý Giai Ninh gắt gỏng. “Khốn kiếp!”
Anh ôm cô vào lòng, tay quấn lấy eo cô, cắn nhẹ lên hõm vai cô. “Tại em ngon quá, ăn bao nhiêu cũng không đủ.”
“Nếu không muốn từ bây giờ nhịn đói thì rút ra mau.”
Anh ấn nhẹ lên bụng nhỏ chứa đầy dịch lỏng của cô, cười nói: “Cái bụng căng phồng này là do anh bắn tinh dịch vào, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.”
“Đẹp con mẹ nhà anh.” Bách Lý Giai Ninh tức giận đến nỗi không kìm chế được phải chửi bậy. “Mau rút ra, nếu không bà đây cắn lưỡi.”
“Bảo bối đừng nóng giận, anh rút, anh rút mà.”
Dứt lời, anh ôm cô vào trong lồng ngực, đôi chân dài săn chắc kẹp chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, hông di chuyển về phía sau, lúc này mới thong thả rút gậy thịt ướt dầm dề đã hơi hơi mềm nhũn ra ngoài, kéo theo cả mị thịt ra tới miệng huyệt sưng đỏ của cô.
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy có một dòng tinh dịch dinh dính đặc sệt trộn lẫn với mật dịch chảy ra từ hoa huyệt mấp máy, hạ thân của cả hai nhớp nháp không chịu được, cô hơi khó chịu nhích người sang bên cạnh. Chóp mũi hai người tràn đầy mùi vị nồng đậm của tinh dịch.
Hán Đông Khuê nắm tay cô ấn xuống drap giường, đưa bàn tay dính đầy tinh dịch đến trước mắt hai người: “Tránh cái gì mà tránh, những thứ tinh hoa này đều vì em mà bắn ra, em lại dám bày ra vẻ mặt ghét bỏ là sao? Rất có thể con của chúng ta cũng nằm trong này đấy.”
Bách Lý Giai Ninh cực kì xấu hổ, không thể tin nổi Hán Đông Khuê càng ngày càng dễ dàng nói ra những lời lẽ lưu manh vô sỉ như thế. “Anh im miệng đi!”
“Không im, anh phải đòi lại công đạo cho muôn vàn con cháu của anh!”
“…”
Hán Đông Khuê kéo cô xoay người lại đối diện với anh, vuốt ve cái bụng nhỏ phẳng lì của cô. “Bảo bối, sinh cho anh một đứa con nhé.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thốt ra những lời thỉnh cầu người khác.
Bách Lý Giai Ninh sững sờ giây lát, trong lòng tràn ngập cảm giác bối rối.
Không thấy cô trả lời, Hán Đông Khuê sớm đã biết đáp án của cô, anh đơn giản chỉ muốn lắng nghe tâm tư của cô nên lại tiếp tục hỏi một lần nữa: “Được không Ninh Ninh?”
“Không chỉ một đứa thôi đâu, em sẽ sinh cho anh cả một biệt đội luôn, nhưng không phải bây giờ.”
“Bảo bối, anh đã 32 tuổi, không còn trẻ nữa, sắp thành đại thúc đến nơi rồi.” Hán Đông Khuê kiên nhẫn thuyết phục, lần đầu tiên trong đời anh thấy cần phải lợi dụng vấn đề tuổi tác để sớm đạt được mục đích.
“32 tuổi thì đã làm sao? Với thể lực của anh, 72 tuổi muốn sinh con cũng không thành vấn đề. Quan trọng là em còn trẻ, còn muốn vui chơi. Em sợ đau, sợ xấu, sợ mình chưa đủ kiến thức để chăm sóc em bé. Nói chung em chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ thì đừng bắt em sinh con.”
Hán Đông Khuê dịu dàng hôn lên má cô. “Anh chỉ đang hỏi ý kiến của em thôi, anh sẽ không bắt ép em làm điều em không muốn. Em chưa muốn có con, vậy thì trước mắt để bạn trai em trở thành chồng có được không?”
Để tránh đêm dài lắm mộng, anh không thể không nghĩ tới chuyện kết hôn càng sớm càng tốt.
Bách Lý Giai Ninh trốn tránh ánh mắt của anh, không trả lời.
“Ninh Ninh?” Hán Đông Khuê khẽ gọi.
“Anh không thấy cứ như bây giờ cũng rất tốt sao?” Bách Lý Giai Ninh gượng cười.
Hán Đông Khuê trầm giọng. “Anh không thấy tốt ở chỗ nào hết, ngày nào em còn chưa thành vợ của anh, ngày đó vẫn còn hàng đống người nhòm ngó. Lẽ nào em không lấy hôn nhân làm tiền đề để hẹn hò sao?”
Anh cho rằng sau một khoảng thời gian yêu đương, cô sẽ cân nhắc chuyện kết hôn thôi.
Thấy cô vẫn trầm lặng như cũ, Hán Đông Khuê chăm chú nhìn cô, giọng nói bỗng trở nên tịch mịch. “Ninh Ninh, em chỉ muốn yêu đương chứ không muốn kết hôn với anh à? Hay là không đủ tốt để em dựa vào?”
“Không phải, anh rất tốt, em rất yêu anh. Chỉ là… chuyệt kết hôn… em tạm thời chưa muốn nghĩ tới. Còn phải gặp mặt gia đình hai bên này, chọn váy cưới này, chụp ảnh cưới này, tổ chức tiệc đính hôn rồi cả tiệc cưới nữa chứ, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.” Bách Lý Giai Ninh cẩn thận thăm dò sắc mặt của anh rồi mới dè dặt đáp lời.
Hán Đông Khuê nhắm mắt rồi lại mở mắt, sau đó thở dài nói: “Em nên bắt đầu nghĩ dần đến chuyện kết hôn đi là vừa. Anh không muốn làm bạn trai quá lâu, mục đích cuối cùng của anh là chúng ta sớm trở thành một đôi vợ chồng được pháp luật công nhận. Hay là đi đăng kí kết hôn trước có được không?”
“Chuyện này… đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp đi.” Bách Lý Giai Ninh rũ mắt nói nhỏ.
Hán Đông Khuê cũng không bắt ép cô nữa, anh lẳng lặng bế cô vào phòng tắm lau rửa qua loa cho cả hai, sau đó lại bế cô ra phòng bếp. Đồ ăn cô mua đã lạnh ngắt, phải hâm nóng lại toàn bộ mới ăn được. Đến lúc bắt đầu ăn, người nào đó vẫn đang giận dỗi bắt đầu hành xử kì cục.
Cô chuẩn bị ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh thì cổ tay lại bị Hán Đông Khuê nắm lấy, kéo cô ngồi lên đùi anh. Cô khó chịu khẽ giãy giụa muốn đứng lên, lập tức đánh thức cự vật to lớn ngay dưới mông mình.
Hán Đông Khuê khàn giọng nhắc nhở: “Ngoan ngoãn ngồi yên, nếu không anh sẽ ăn em trước đấy.”
Không được ngồi chỗ khác trừ đùi anh, Bách Lý Giai Ninh cảm thấy rất bất đắc dĩ, bĩu môi bất mãn: “Em đi mặc quần áo đã.”
Hán Đông Khuê mặt không biểu cảm nói: “Mặc làm gì, lát nữa lại mất công cởi.”
“Thối nát!”
Bách Lý Giai Ninh không dám động đậy, cúi đầu tập trung ăn cơm, giả vờ như không hề biết có một cây gậy thịt nóng rực đang dán chặt phía dưới mông mình.
Hán Đông Khuê một tay ôm eo cô, một tay cầm đũa gắp thức ăn vào bát cho cô, thỉnh thoảng lại đưa một miếng lên miệng chính mình. Anh ăn rất ít đã buông đũa, bàn tay vừa mới thảnh thơi lại bắt đầu hạ cánh xuống làn da mịn màng của cô, như có như không châm lên dục hoả.
Đùi non bị anh vuốt ve trêu chọc, bên dưới là cự vật khổng lồ vừa căng cứng vừa nóng bỏng phảng phất đụng chạm miệng huyệt, cô đến động đậy một cái cũng không dám, lơ đãng kẹp chặt hai chân lại, cúi đầu ăn cơm để che giấu cảm giác khẩn trương. Cô lùa cơm và thức ăn vào miệng rồi nhai nuốt rất nhanh, đến nỗi vụn thịt dính một ít trên khoé miệng còn không hay.
“Ăn từ từ thôi, đâu có ai tranh giành đồ ăn với em. Người không biết nhìn vào lại tưởng em là tiểu ăn mày bị bỏ đói.” Hán Đông Khuê nhìn môi đỏ của cô dính chút vụn thức ăn, giơ tay quệt đi cho cô, tự nhủ thật muốn một ngụm nuốt luôn bảo bối này vào trong bụng.
“Rõ là tiểu ăn mày sắp chết đói còn gì?” Bách Lý Giai Ninh xụ mặt lẩm bẩm. “Hơn nữa là bị chính bạn trai bỏ đói. Anh nhìn em đi, bụng dán vào lưng rồi đây này.”
“À, hoá ra bảo bối đang trách anh để cái miệng nhỏ phía dưới bị đói.” Hán Đông Khuê dùng hai ngón tay vuốt ve hoa huyệt vẫn còn hơi sưng đỏ của cô, ngón giữa nhẹ nhàng xoa nắn âm đế mẫn cảm.
Thấy bàn tay anh bắt đầu do thám giữa hai chân mình, Bách Lý Giai Ninh cắn một miếng thịt kho, bất mãn nói: “Nó sắp bội thực rồi, không đói tí nào.”
“Nếu không đói thì sao nó cứ chảy nước miếng? Rõ ràng là nó thèm gậy thịt của anh.”
Bách Lý Giai Ninh đã dần quen với những lời nói hư hỏng của Hán Đông Khuê, khẽ chau mày nói: “Anh đừng nghịch nữa, với lại ăn thêm chút gì đi, muốn em giận không?”
“Được rồi, bảo bối muốn anh ăn nhiều để có sức phục vụ em đúng không? Vậy thì anh sẽ nghe lời.”
“Vô sỉ!”
Hán Đông Khuê bị mắng nhưng vẫn bình thản chậm rãi ăn uống, lưng anh dựa vào ghế, động tác gắp thức ăn đưa lên miệng cực kì ưu nhã, nhưng nửa thân dưới lại vô cùng hạ lưu, thắt lưng khẽ chuyển động, cọ xát huyệt khẩu đã bắt đầu rỉ nước.