Bạch Hàn Phong liếc nhìn lão quản gia rồi lạnh lùng ra lệnh: “Xử lý vết thương cho cô ta.”
Lão quản gia đơ người nhìn vết thương trên tay cô, nhưng bà ta không dám mở miệng hỏi, nhanh chóng tiếp thu mệnh lệnh của hắn.
Sau đó Bạch Hàn Phong lại nhìn cô trong bộ dạng yếu đuối, ôm lấy cánh tay đã bị máu nhuốm đỏ: “Xử lý xong thì lên phòng sách của tôi.”
Ánh mắt Chu Thiên Như thoáng qua tia kinh ngạc. Hắn chủ động cho phép cô bước vào phòng sách của hắn sao? Chẳng lẽ, hắn đã tin rằng cô không biết chữ?
Cô không dám chậm trễ, vội vàng đi theo lão quản gia, để bà ta băng bó vết thương lại cho cô. Vết thương không quá dài, nhưng mảnh thuỷ tinh rất sắc nên cứa vào da thịt cô khá sâu. Vừa bỏ chiếc khăn ra khỏi vết thương, máu liền tiếp tục rỉ ra.
Lão quản gia không khỏi thắc mắc: “Xảy ra chuyện gì vậy, thiếu gia có bị ảnh hưởng gì không?”
Ánh mắt bà ta ngập vẻ lo lắng, nhưng hoàn toàn không phải vì vết thương của cô.
Cô khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mềm yếu: “Thiếu gia không sao hết, Tôn tiểu thư chỉ là quá ghét tôi nên mới ra tay như vậy.”
Xử lý vết thương xong, cô liền đi lên phòng ngủ của Bạch Hàn Phong. Cánh tủ âm tường bên trong tủ quần áo đã mở sẵn. Cô để lộ ra vẻ mặc kinh ngạc sau đó mới bước vào trong: “Thiếu gia có gì dặn dò ạ?”
Ngón tay gõ phím không hề dừng lại, nhưng đôi mắt có liếc ra phía sau nhìn cô một chút. Rồi lạnh lùng ra lệnh: “Dọn toàn bộ chỗ tài liệu ở góc kia cho tôi, sau đó lau chùi sạch sẽ các ngăn giá sách và gầm tủ.”
Nói xong, hắn làm ra vẻ như không để mắt đến cô nữa, tập trung vào xử lý công việc.
Cô dạ vâng một tiếng rồi bắt đầu làm theo lời hắn. Đôi mắt tinh tường nhìn thoáng qua bản hợp đồng được đặt ngăn ngay ở một góc cách biệt khỏi chỗ tài liệu hắn muốn cô dọn đi.
Trong vòng nửa giây, cô loáng thoáng thấy được dòng chữ Mạch Long. Trong lòng không khỏi dấy lên một vài câu hỏi. Liệu có phải đó là bản hợp đồng xây dựng biệt phủ Mạch Long hay không? Hắn chưa cất bản hợp đồng đi, tức là bản hợp đồng chưa tìm được đối tác.
Mà trước đó, Vu Dịch Dương có nói, Vu thị đang là đối tượng đang được Bạch thị săn đón để cùng hợp tác thực hiện dự án này. Tay cô cần dụng cụ lau chùi, nhưng trong đầu thì miên man suy nghĩ, nhưng vẫn không quên tỏ vẻ thật bình thản ra bên ngoài để bản thân không có lấy nửa điểm bất thường trước mặt hắn.
Khoảng một lúc lâu sau, hắn rời mắt khỏi màn hình, lạnh lùng nhíu mày nhìn cô đang cặm cụi lau chùi giá sách. Động tác rất thuần thục và tỉ mỉ. Cô cẩn thận đặt từng cuốn sách ra bên ngoài, sau đó lau chùi thật sạch sẽ rồi mới đặt sách vào giá như ban đầu.
Nhưng có điều, trông thì rất là miệt mài nhưng số sách vừa được cô sắp xếp lại đều đang lộn xộn hết cả lên. Cuốn thì đặt ngược, cuốn thì đặt xuôi, có cuốn còn bị cô nhét gáy sách vào bên trong. Hình như cô chỉ đặt sách đúng ngăn chứ không đặt đúng hướng sách.
Cô đang nghĩ rằng, sách muốn đặt ra sao thì đặt, miễn sao gọn gàng, ngăn nắp, đúng vị trí hay sao?Cô gái này, thực sự không lừa dối hắn? Cô thật không biết chữ?
Mặt hắn nhăn lại đến khó coi. Hắn kêu cô dọn dẹp lau chùi sạch sẽ, chứ không phải để cô bày thêm việc cho hắn, bây giờ mà phải sắp xếp lại chỗ sách kia thì hắn lấy đâu ra thời gian làm việc nữa. Ôi thật là! Biết chữ cũng dở, mà không biết chữ cũng dở. Hắn âm thầm thở dài một hơi, lặng lẽ lắc đầu rồi quay trở lại làm việc tiếp.
Đành vậy, cũng do hắn không chỉ bảo cô từ trước. Giờ cứ tạm thời để như thế cũng được. Có thời gian, hắn sẽ yêu cầu cô sắp xếp lại sau.
Chu Thiên Như tiếp tục di chuyển qua chỗ tài liệu mà hắn bỏ đi không dùng nữa. Giờ thì hắn đã hoàn toàn tập trung vào làm việc, không hề âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Cô khẽ đánh mắt qua bản hợp đồng đang nằm lẻ loi cô độc trên mặt bàn trơn nhẵn. Trưng ra bộ dạng vô cùng thản nhiên, đặt một chiếc thùng giấy ở bên dưới. Ôm chỗ tài liệu rác kia khua qua chỗ đặt bản hợp đồng, giả vờ như không biết, cô quệt hẳn vào bản hợp đồng, gạt nó ra khỏi bàn, đồng thời vứt thẳng chỗ tài liệu rác xuống chiếc hộp giấy.
Bản hợp đồng cứ thế rơi thẳng xuống thùng giấy đặt dưới sàn, còn bị chỗ tài liệu rác kia đè lên, bản hợp đồng hoàn toàn bị che khuất. Chu Thiên Như cười thầm trong lòng, ngang nhiên ôm thùng giấy đi ra khỏi phòng sách. Bạch Hàn Phong vẫn tập trung xử lý công việc, hắn hoàn toàn không phát giác ra được bản hợp đồng đã rơi vào tay cô. Cô mang chỗ giấy lộn đó ra nhà kho, sau đó vội vàng chạy về phòng ngủ, lấy ra một cây bút rồi lại chạy vào nhà kho. Khoé môi nở rõ một nụ cười phấn khích. Ánh mắt phức tạp nhìn bản hợp đồng, không rõ là cô đang muốn làm gì.
Cô tiếp tục mang dụng cụ lên lau gầm tủ phòng sách cho hắn. Dáng vẻ vô tư, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng một lát sau, đột nhiên cô trưng ra ánh mắt đượm buồn, nét mặt còn trùng xuống thấy rõ, ngập ngừng nhìn bóng lưng lạnh lùng, phong thái đầy quyền lực của hắn: “Thiếu gia… có phải sau khi…thiếu gia lấy Tôn tiểu thư về làm vợ, thiếu gia sẽ không cần đến giúp việc riêng nữa?”
“Ừm.” Rõ ràng hắn vẫn đang chú trọng vào công việc, nhưng hắn vẫn nghe thấy câu hỏi của cô, thậm chí còn trả lời rất nhanh, rất dứt khoát.