Chu Thiên Như đơ người, ánh mắt cô trùng xuống, trên mặt còn nhuốm lên một vẻ buồn bã. Lúc này, đột nhiên Bạch Hàn Phong quay lại nhìn cô, nét mặt đó trưng ra rất rõ ràng trước mắt hắn. Cặp chân mày rậm bất giác nhíu lại: “Có vấn đề gì sao?”
Cô chợt bừng tỉnh khỏi biểu hiện ngốc nghếch mà bản thân vừa cố tình biểu lộ ra. Luống cuống cầm cây chổi quét dọn, miệng lắp bắp: “À không…không có gì…”
“Nói!” Hắn lạnh lùng ra lệnh cho cô, ánh mắt sắc như muốn nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô. Chu Thiên Như ngay lập tức cúi mặt xuống, cô bị bộ dạng hung dữ của hắn làm cho hoảng sợ, thanh âm nhỏ dần: “Thiếu gia có thể cho phép tôi…hầu hạ thiếu gia đến khi chân của thiếu gia bình phục không?”
Một giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt, rơi tự do xuống sàn nhà sáng bóng. Đôi mắt tinh tường của hắn hoàn toàn nhìn thấy giọt nước mắt trong veo đó. Chân mày hắn càng nhíu chặt hơn, nhưng thanh âm vẫn không chút mềm mỏng: “Làm gì có ai tranh phần việc đó của cô.”
Dứt lời, hắn liền quay đi, tiếp tục xử lý công việc. Nhưng, đột nhiên hắn cảm thấy thâm tâm có thứ gì đó khác lạ, dường như đôi mắt chân thật kia mang đến cho tâm tư hắn một sự ấm áp khó nói, cơ hồ khiến trái tim lạnh băng của hắn bất giác rung rinh. Hình như bức tường kiên cố trong hắn vừa sụp đổ, hắn đang dần tin tưởng vào cô giúp việc kia rồi sao?
Đã nhiều năm rồi, bây giờ hắn mới có lại cảm giác đó. Thật kỳ lạ, là do cô mang đến hay tự hắn nảy sinh ra?
“Du Du đâu?” Mới sáu giờ sáng mà hắn đã mặt mày sa sầm, gầm lên với lão quản gia. Mấy nữ giúp việc yếu tim bị doạ sợ hết hồn, hoảng loạn chạy đi tìm cô.
Còn lão quản gia thì cuống quýt tự đặt câu hỏi trong lòng, mới sáng mới mà đã xảy ra chuyện rồi sao?
“Dạ thưa thiếu gia, có tôi.”
Chu Thiên Như hấp tấp chạy ra từ phòng ngủ, vì quá vội vàng mà không để ý đến bộ dạng tức giận đùng đùng của hắn.
“Số tài liệu tối qua cô vứt đi đâu rồi, hả?”
Cô giật bắn người, trợn tròn hai mắt trước ngữ điệu dữ dằn, thanh âm to lớn của hắn. Đôi môi run lên lợi hại: “Thưa…thưa thiếu gia…tôi đều đã bỏ gọn vào trong kho.”
Môi hắn bặm lại, hai bàn tay siết chặt nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn mới vừa le lói một chút lòng tin dành cho cô, thì cô đã thành công dập tắt nó. Mới sáng sớm hắn đã phải cất công đi tìm bản hợp đồng, vậy mà lại không thấy tăm hơi đâu. Nhớ đến tối qua cô đã lên dọn dẹp phòng sách cho hắn, ngay lập tức hắn liền cho rằng cô đã làm cho nó biến mất.
Bản hợp đồng hắn đã đặt riêng ra một vị trí khác mà vẫn bị cô gom đi, đây chẳng lẽ lại là sơ ý hay sao? Cô đang âm mưu giở trò, nhằm vào bản hợp đồng của hắn. Và hắn cũng muốn xem xem, lần này cô định giải thích với hắn như thế nào đây.
Vệ sĩ nhận lệnh, nhanh chóng đến nhà kho, lục tìm trong chiếc hộp catton đang chứa đầy tài liệu rác. Quả nhiên có một tập tài liệu được đóng cẩn thận trong tấm bìa cứng đã bị vứt ở bên trong.
Chu Thiên Như sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, mặt mày tát mét, vội vàng chạy theo phía sau hắn, lắp bắp giải thích: “Thiếu…thiếu gia, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý…”
Sự tức giận của Bạch Hàn Phong như lên đến đỉnh điểm, hắn giật mạnh lấy tập tài liệu từ tay vệ sĩ. Nhìn cô bằng ánh mắt như thể nếu bản hợp đồng có vấn đề gì, hắn sẽ giết cô ngay lập tức.
Bàn tay hắn lật giở tập tài liệu từ đầu đến cuối. Đôi mắt tinh tường của hắn dò xét không thiếu một vị trí nào. Nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, bản hợp đồng hoàn toàn không có vấn đề gì hết. Chẳng lẽ cô thật sự không hề động chạm đến bản hợp đồng, chỉ là sơ ý trong lúc thu gom tài liệu rác thôi sao.
“Chuẩn bị xe, đi đến tập đoàn!”
Hắn không thèm đếm xỉa đến bộ dạng cuống quýt của cô. Mà chỉ lạnh lùng ra lệnh cho tài xế. Coi như hắn đã hiểu lầm cô đi, cô đâu biết chữ và cũng đâu có biết bản thân đã gom nhầm phải tài liệu quan trọng của hắn.
Nhưng hắn cũng đâu thể tự mình bộc bạch ra sự hiểu lầm mất mặt này. Đành trưng ra dáng vẻ lạnh lùng trước sự hối lỗi rối rít của cô.
Thấy hắn muốn rời đi, cô ngơ ngác vài giây rồi lại chạy theo phía sau hắn: “Thiếu gia, sao lại đến tập đoàn sớm như vậy, còn trị liệu ở bệnh viện thì sao?”
“Bỏ trị liệu một ngày cũng không chết được.”
“Không được, thiếu gia bắt buộc phải đi trị liệu, bác sĩ Chart nói chân của thiếu gia đang dần có biểu hiện tốt lên rồi…”
“Cô đang quản lý tôi sao?”
Chu Thiên Như ngơ ngác vài giây, khi hắn chuẩn bị tiến về phía trước, cô liền ý thức được, bất chấp đứng chặn lại trước mặt hắn: “Thiếu gia à, công việc dù gấp thế nào cũng không thể sức khoẻ của bản thân phải chịu thiệt, thiếu gia đến bệnh viện đi, trị liệu xong muốn đi đâu làm gì cũng được.”
Mắt hắn trừng lên, nhưng không hiểu sao lúc này hắn lại không thể tức giận nổi, thanh âm phát ra chỉ có một chút sự lạnh lùng: “Cô thật to gan.”
Chu Thiên Như nhất quyết đứng trước mặt hắn, trưng ra ánh mắt kiên định, nét mặt còn tỏ rõ vẻ lo lắng: “Tôi chỉ muốn tốt cho sức khoẻ của thiếu gia, nếu vì công việc mà phải bán mạng quả thật không đáng.”
Hắn thở hắt ra một hơi, cô đang ăn nói ngông cuồng cái gì vậy. Hắn chỉ bỏ một buổi trị liệu mà cô đã gán ngay cái mác là hắn vì công việc mà bán mạng. Theo hắn bấy lâu nay, cô học gì không học, lại học đúng cái thói nói năng mạnh miệng của hắn.
Hôm nay thật sự là hắn không thể đến bệnh viện trị liệu được, mới sáng sớm hắn đã làm loạn cả lên để tìm bản hợp đồng thì đã đủ thấy hắn gấp như thế nào.
Chu Thiên Như không cản nổi hắn, chỉ đành hậm hực giúp hắn mặc quần áo để chuẩn bị đi đến tập đoàn. Những biểu hiện đó của cô, hoàn toàn đều lọt vào ánh mắt của hắn. Bạch Hàn Phong bấy giờ mới chú ý đến đôi mắt sưng húp của cô. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đột nhiên nâng cằm cô lên, không nhịn được mà bất giác lên tiếng hỏi: “Cô khóc sao?”
Cô đơ người, tròn mắt nhìn hắn. Chợt, hành động của hắn có chút khựng lại. Bấy giờ hắn mới nhận ra bản thân từ bao giờ đã không kiểm soát được cảm xúc tới nỗi buột miệng lên tiếng quan tâm hỏi han một nữ giúp việc.
Còn Chu Thiên Như thì không nghĩ nhiều, chỉ bày ra bộ dạng thật thà, có phần giận dỗi mà trả lời câu hỏi của hắn: “Không, chỉ là tôi gặp phải ác mộng thôi.”
Đột nhiên khoé miệng hắn nhếch lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, thanh âm có chút mờ ám: “Gặp ác mộng, hay là đau lòng vì tôi sẽ lấy Tôn Cửu Vi về làm vợ.” Chẳng phải tối qua, chính vì lý do này mà cô rơi nước mắt hay sao.
Nhưng, vừa dứt lời, hắn lại ngờ nghệch trước những biểu hiện thân thiện này, suýt nữa thì trưng ra bộ dạng ngơ nhác. Ồ? Hắn lại hỏi điều ngu ngốc gì nữa đây. Cô khóc hay không thì đó là vấn đề của cô, có gặp ác mộng hay không cũng đâu hề liên quan đến hắn. Hắn đang mất kiểm soát cả về mặt ngôn ngữ nữa hay sao.
Mặt cô ngay lập tức đỏ bừng lên, tỏ vẻ như bị nói trúng tim đen, vội cúi mặt xuống tìm từ ngữ để giải vây cho bản thân. Và tất nhiên hắn nhìn ra biểu hiện lúng túng đó của cô.
Nhưng cô chưa kịp nói. Hắn đã gượng gạo lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, hắng giọng một cái: “Được rồi, cô ra ngoài đi.” Như chỉ chờ có vậy, cô liền chạy mất hút ra khỏi phòng ngủ của hắn. Hắn nhìn theo bóng lưng mảnh mai vừa vội vàng biến mất, khoé miệng vô thức nhếch lên một nụ cười hiếm hoi. Cô gái này, chân thực tới mức thú vị đấy chứ. Hình như, hắn càng ngày càng có những biểu hiện khó kiểm soát với cô thì phải.
Chu Thiên Như chạy thẳng về phòng ngủ. Trong không gian riêng chỉ có một mình cô. Đôi mắt lập tức ánh lên vẻ u uất, khuôn mặt xám xịt, cơ hồ còn thấy vẻ tức giận.
Đúng, cô đã khóc, chính xác là khóc nguyên một đêm. Bởi vì, cô nhớ ba, bởi vì ba cô đã qua đời, ngày diễn ra tang lễ của ba, mà cô cũng chẳng thể trở về. Thậm chí còn phải ở lại hầu hạ cho người cô đã hoàn toàn coi là kẻ thù. Đúng là vừa phẫn uất vừa vô lực, chẳng thể làm được gì. Nỗi thống khổ này ai hiểu thấu.