Trong khoảng lặng bao trùm, Vân Dương suy nghĩ về những khả năng có thể xảy ra. Tệ nhất cũng chỉ là không hỏi ra được gì, bởi vốn Đường Nguyệt Lâu rất giỏi trong việc lảng tránh, chỉ vài câu nói là có thể khiến người ta lạc lối trong mớ bòng bong.
Cô không giận, dù sau khi ngẫm nghĩ lại thì cũng hơi bực mình – hóa ra con cá bị mắc câu lại là cô.
Hơn nữa, mãi đến nửa tiếng trước cô vẫn còn ngây thơ tin rằng mình mới là người chủ động.
Hai người nhìn nhau chằm chằm hồi lâu, cuối cùng Đường Nguyệt Lâu thở dài như thể chịu thua.
"Em còn nhớ em đã xem máy tính của chị chứ?"
"Ừm," Vân Dương nghẹn lời, không ngờ chị đột ngột nhắc đến chuyện này, nhất thời có chút lúng túng, nhưng trong tình thế này mà lùi bước thì muộn, cô ngẩng cao đầu, cố tỏ ra kiêu hãnh, "Sao vậy? Có gì không thể cho em xem à?"
"Tất nhiên là không, chị chẳng có gì mà em không được xem cả."
Lúc này Vân Dương chỉ muốn cho chị một cái tát: "Đến nước này rồi còn đùa với em, em..."
Đường Nguyệt Lâu bật cười. Hai chân bị Vân Dương ghì chặt, cổ tay bị trói trên đầu không thể động đậy, vậy mà vẫn giữ được vẻ bình thản, thậm chí còn có chút nuông chiều: "Được rồi, chị đang nghiêm túc đây."
"Nói đi."
"Chắc em thấy bức tranh đó rồi."
Vân Dương ngẩn người một lúc mới hiểu chị đang nói đến cái gì. Bức phác họa với góc nhìn kỳ lạ kia, người phụ nữ lớn tuổi và cô gái trong tranh... Cô phải mất một lúc lâu mới nhớ ra – đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô là việc người đã hẹn cô đi ăn hôm đó cuối cùng lại nổi cáu vì cô đến muộn, sau đó cô mới nhớ ra người phụ nữ lớn tuổi mình đã gặp.
"Nhớ ra rồi à?" Đường Nguyệt Lâu khẽ cười, "Chị yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy."
Cô trợn tròn mắt nhìn Đường Nguyệt Lâu đang nằm dưới thân mình, là bị "yêu từ cái nhìn đầu tiên" kia làm cho cứng họng, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, gượng gạo cười: "Không ngờ đấy, cô giáo, em cứ tưởng cô "thấy sắc nổi lòng tham", ai ngờ lại là nhìn trúng nội tâm đẹp đẽ của em?"
"Nói thật thì, đúng là cũng có chút "thấy sắc nổi lòng tham"."
Vân Dương: "..."
Đường Nguyệt Lâu cử động cổ tay: "Dương Dương, chị thú nhận rồi, có thể được thả chị ra chưa?"
Đường Nguyệt Lâu ngẩng đầu, hai tay bị trói trước ngực, vì vừa rồi giãy giụa theo bản năng nên áo bị kéo ra khỏi váy, lộ một đoạn eo thon gọn săn chắc. Ánh mắt Vân Dương dán chặt vào vùng cổ trắng ngần dưới cổ áo của chị, bỗng nảy ra ý trêu chọc, hừ: "Không được."
Đường Nguyệt Lâu khựng lại, nụ cười trên môi không hề giảm, ánh mắt có chút sâu xa: "Em thích thế này à?"
"Thích chứ, đương nhiên thích. Cô giáo cũng thích mà?"
Vân Dương cởi cúc áo sơ mi chị: "Giơ tay lên."
Đường Nguyệt Lâu ngoan ngoãn giơ hai tay lên đầu, để mặc cô bé cởi hết cúc áo của mình.
Cảm giác thỏa mãn khó tả dâng lên trong lòng, Vân Dương cảm nhận được nhịp tim mình đang dần tăng, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác của Đường Nguyệt Lâu – trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu mang về từ quán bar, cay nồng kích thích. Lòng bàn tay ươn ướt, áp vào làn da trần nõn nà bên hông Đường Nguyệt Lâu, cô theo bản năng cắn nhẹ môi mình.
"Dây này hơi mảnh, bề mặt lại chưa qua xử lý, dễ bị thương lắm." Vì cách buộc không đúng nên dây hơi lỏng, có thể thấy rõ vết hằn đỏ trên cổ tay. Đường Nguyệt Lâu không để tâm, chậm rãi nói, "Khi không có dụng cụ, chị thường dùng khăn tắm hoặc dây áo choàng tắm, em nhớ cảm giác đó không, Dương Dương?"
Vân Dương vô thức cử động ngón tay.
"Vừa rồi em thắt nút chết à? Tư thế này, chị dễ thoát ra lắm đấy."
Đường Nguyệt Lâu co chân lại, hơi khuỵu gối, dùng đầu gối vén váy Vân Dương.
Vân Dương bủn rủn người, không kìm được tiếng rên rỉ, tay chống lên giường
"Nếu là chị, chị sẽ trói cả chân lại, như vậy, chị sẽ không cựa quậy được, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường."
Đường Nguyệt Lâu hạ thấp giọng nói, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng như làn gió mùa thu ẩm ướt sau mưa, khi lướt qua bên tai, lại để lại cảm giác tê tê nhức nhối. Vân Dương kẹp chặt đầu gối đang rộn rã, má đỏ hết lên: "Đừng... đừng nói nữa..."
"Sao em lại nhắm mắt? Không muốn nhìn chị sao?"
"Hay là... em muốn bị bịt mắt?"
"Hóa ra em hưng phấn rồi? Không được, Dương Dương."
Vân Dương run rẩy, đôi chân mềm nhũn, gần như sắp quỳ không nổi, ngả người sang một bên. Đường Nguyệt Lâu co gối chống đỡ lấy hạ thân, tà váy dài xếp chồng lên nhau ở eo. Đầu gối chị cách hai lớp vải, mỗi một động tác đều khiến Vân Dương không kiềm chế được run rẩy.
"Thích lắm sao? Cục cưng, phản ứng của em đáng yêu thật."
Giọng nói ấy như có ma lực, âm cuối ngân nga khiến Vân Dương càng mất sức, chỉ có thể ngã về phía trước. Không biết từ lúc nào Đường Nguyệt Lâu rút tay ra, ôm eo cô đặt xuống giường.
Mặt Vân Dương đỏ bừng, hơi hé mắt thở dốc, nhìn Đường Nguyệt Lâu chỉnh lại cổ áo, chậm rãi cầm sợi dây áo hoodie lên ngắm nghía.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, Vân Dương nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi về sau: "Cô giáo, em sai rồi, em thật sự..."
Đường Nguyệt Lâu cúi người trao nụ hôn ướt át, chặn đứng câu "có gì từ từ nói" phía sau.
"Chúng ta không vội," cô dịu dàng mỉm cười, "Còn nhiều thời gian mà, em cứ từ từ xin lỗi."
...
Đêm đó, Vân Dương được mở mang tầm mắt trước sự tàn nhẫn của Đường Nguyệt Lâu. Hôm sau khi đi làm ở cửa hàng, cô phải đứng suốt cả ngày.
Hôm nay Trần Ninh Ninh không đến sớm, cũng không có khách. Vân Dương quét dọn cửa hàng trước, rồi đi loanh quanh một vòng, cuối cùng gục xuống quầy lau kính. Đường Nguyệt Lâu nhắn tin hỏi trưa nay ăn gì, mặt mày cô sa sầm tắt khung chat, không thèm trả lời.
Tối qua mải chiến đấu nên cô không để ý, bây giờ mới phát hiện Quản Nhan kéo cô vào một nhóm chat, hình như là hoạt động chạy marathon do hội sinh viên tổ chức, đang tuyển tình nguyện viên. Vân Dương đăng ký tham gia và được chọn, bây giờ mọi người trong nhóm đặt áo đồng phục.
Áo đồng phục của những hoạt động kiểu này thường không được đẹp mắt cho lắm, hầu như chỉ mặc một lần. Nhưng lần này thì khác – vì trước đây cô từng tham gia ban hoạt động của hội học sinh, quan hệ với các thành viên mới khá tốt, nên cô coi như là người trong cuộc, có thể tự chọn chữ in trên áo.
Ban đầu Vân Dương không mấy hào hứng, nhưng khi nhìn thấy danh sách người tham gia, mắt cô sáng lên – từ cựu sinh viên đến giáo viên, có hàng trăm người đăng ký. Cô lập tức nhìn thấy ba chữ "Đường Nguyệt Lâu".
Cô nhíu mày suy nghĩ vài phút, không để ý mình đang ngồi trên ghế, mông vừa chạm vào đã đau điếng bật dậy. Giữa cơn bực tức, cô bỗng nảy ra một ý, vội cầm điện thoại nhắn tin cho Quản Nhan.
"... Đưa đến đây là được rồi, tối gặp."
Vân Dương ngẩng đầu, thấy Trần Ninh Ninh đang đứng ở cửa chào tạm biệt ai đó. Cô định bước tới, nhưng rồi sững người khi nhìn rõ người vừa đưa đến, lại còn hôn lên má Trần Ninh Ninh ở cửa.