Trần Ninh Ninh chưa dứt lời, chiếc điện thoại đã tuột khỏi tay Vân Dương, "choang" một tiếng rơi xuống đất.
"... rơi rồi." Cô bổ sung nốt nửa câu sau.
Vân Dương ngơ ngác mất hai giây mới hoàn hồn, vội nhặt điện thoại lên. May mà không bị úp màn hình xuống, nhưng phần viền màn hình cong bị vỡ.
"Hú hồn, mới thay điện thoại hè vừa rồi, giờ chắc vẫn dùng tạm được." Cô vỗ vỗ ngực, vừa xót của vừa thấy sợ.
"Lần đầu tiên thấy có người giữa ban ngày ban mặt lại có thể trơ mắt nhìn điện thoại rơi xuống đất vậy." Trần Ninh Ninh vỗ lưng cô nàng, cười xấu, "Tối qua làm gì mà hôm nay hồn vía lên mây thế?"
Vân Dương: "..."
"Không gì, mới nhìn thấy vài thứ không nên thấy thôi." Trần Ninh Ninh dám trêu cô, Vân Dương nổi máu trả thù ngay, nằm vật ra sô pha, nói bóng gió, "Ví dụ như vô tình nhìn thấy hai người nào đó hôn nhau này, hay bắt gặp cảnh "gian phu dâm phụ" gì đó."
Trần Ninh Ninh càng nghe càng thấy sai sai, nhíu mày: "Khoan, sao lại..."
"Chị Ninh Ninh," Vân Dương đổi giọng, tò mò hỏi, "Chị với mấy người cô giáo có quen biết nhau từ trước không?"
"Ừ, sao em biết?" Trần Ninh Ninh ngạc nhiên, "Cô giáo nói với em à?"
Vân Dương: "Em đoán thôi."
"Nói đến chuyện này, chị có thể đến đây làm việc cũng là nhờ cô giáo đấy." Trần Ninh Ninh nhớ lại, kể.
Quê cô ở một thị trấn ven biển, nhà còn có cậu em trai kém tám tuổi. Hồi nhỏ không hiểu chuyện, cũng không cảm thấy ba mẹ có sự phân biệt đối xử gì, mãi đến năm lớp 12, ba thất nghiệp, khoảng thời gian đó trong nhà lúc nào cũng đầy mùi thuốc lá và tiếng thở dài than vãn của mẹ. Vào một ngày nọ, khi đi học về, mẹ lặng lẽ kéo cô vào phòng, với vẻ mặt cầu khẩn, hỏi cô có thể học hết cấp ba rồi nghỉ học được không.
Trần Ninh Ninh nhớ lại ngày hôm đó, tay cầm bảng điểm thi toàn thành phố, cô đứng trong top 100, chắc chắn sẽ đỗ vào một trường đại học trọng điểm. Cô định nói với ba mẹ rằng mình muốn học ngành lịch sử – nhưng cô mãi không trả lời, mẹ cô lại như nổi giận, mắng cô là "đồ ăn hại", rồi cầu xin cô, nói rằng em trai cô không thể không được đi học.
Tối hôm đó, cô bỏ nhà ra đi, không một xu dính túi, trốn dưới gầm cầu xe lửa trong thị trấn – lúc này, cô gặp Đường Nguyệt Lâu.
Tám năm trước, Đường Nguyệt Lâu đang học năm cuối đại học, học kỳ trước là thời gian rảnh nhất. Cuối tuần, cô cùng vài người bạn đi về vùng nông thôn trải nghiệm, đến thị trấn rửa ảnh. Khi xuống xe, cô hỏi Trần Ninh Ninh có cần giúp đỡ gì không. Rõ chỉ hơn Trần Ninh Ninh vài tuổi, nhưng trong mắt cô bé, Đường Nguyệt Lâu chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Đường Nguyệt Lâu để lại số liên lạc của mình, hướng dẫn Trần Ninh Ninh xin học bổng, rồi chu cấp tiền cho cô học hết đại học. Sau này, Trần Ninh Ninh cắt đứt quan hệ với gia đình, Đường Nguyệt Lâu cho cô làm việc ở cửa hàng, hỏi cô muốn vào công ty của mình không.
"Sao em có thể làm phiền cô Đường nữa, chị giúp em rất nhiều rồi." Trần Ninh Ninh có chút ngại ngùng, "Dù có muốn vào công ty thì cũng phải dựa vào năng lực của bản thân chứ. Gần đây em đang ôn thi cao học, em muốn sau khi tốt nghiệp sẽ tự mình ứng tuyển."
Nghe xong câu chuyện ly kỳ, Vân Dương phải mất một lúc mới tiêu hóa hết, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Giờ thì cô hiểu vì sao mỗi khi nhắc đến Đường Nguyệt Lâu, Trần Ninh Ninh lại thỉnh thoảng lộ ra vẻ sùng bái. Nhưng ngoài sự cảm thán, cô còn cảm thấy một chút ghen tuông khó tả – Đường Nguyệt Lâu nghiện giúp đỡ người khác chắc?
Chị giúp bao nhiêu người rồi?
Càng nghĩ, Vân Dương càng thấy khó chịu.
"Đừng hiểu lầm nhé, chị không có ý gì với cô giáo đâu, chị ấy là nữ thần của chị mà." Trần Ninh Ninh vội vàng giải thích, "Mà chị thẳng 100%."
Vân Dương cười ẩn ý, gật gù, "Ra vậy... Mà này, Âu Dương Châu có trong câu chuyện này không?"
Nụ cười của Trần Ninh Ninh suýt không giữ được.
"Có." Cô ấp úng nói, "Hôm đó anh ấy đi cùng cô giáo."
Vân Dương kéo dài giọng "ồ" một tiếng: "Hay, hay quá."
"Hửm? Em không thấy sốc à?" Trần Ninh Ninh hơi ngạc nhiên, "Âu Dương hơn chị mười lăm tuổi, chị cứ tưởng em sẽ sợ chị bị lừa gì đó chứ."
"Cũng hơi sốc đấy, nói ra không sợ chị giận, trước giờ em vẫn tưởng Âu Dương Châu gay." Vân Dương cười nói, "Em cứ nghĩ mấy cậu ấm cô chiêu kiểu này đến tuổi kết hôn là bị lôi đi xem mắt, không thì cũng là gay hoặc là có sở thích biến thái gì đó."
"Chị cũng từng nghĩ thế đấy!" Trần Ninh Ninh phấn khích vỗ bàn, "Sau này mới biết anh ấy chỉ là người theo chủ nghĩa độc thân thôi."
Hai người nhìn nhau im lặng một lúc, đồng thời bật cười thành tiếng.
Đôi khi "tình bạn" là thứ rất kỳ lạ, chỉ cần một câu nói của đối phương chạm đến điểm chung của mình, khoảng cách bỗng chốc rút ngắn. Hai người buôn chuyện về nhóm người của Đường Nguyệt Lâu một hồi, Vân Dương thậm chí còn biết được cả chuyện Triệu Lâm cầu hôn Diệp Tử Thu năm xưa dở khóc dở cười như nào. Trần Ninh Ninh bóc viên kẹo bạc hà tặng khách đưa cô, nói: "Thực ra chị từng lo Âu Dương đến với chị chỉ vì cảm giác mới lạ thôi, nhưng nghĩ lại thì chị cũng chẳng thiệt gì, vui là được, thật lòng hay không tính sau."
Vân Dương do dự, rồi cười đáp: "Đúng vậy."
Thực ra cô khá tán thành với quan điểm "vui là được", ai mà chẳng có thể tưởng tượng ra được sự sung sướng khi "vạn bụi hoa ngàn ong bướm lượn, lá xanh vẫn giữ tấm lòng son"... Nhưng trưa nay, ngồi đối diện với Đường Nguyệt Lâu, cô bỗng thất thần.
Chẳng lẽ không thể vừa vui vẻ vừa chân thành sao? Hai chuyện này đâu có mâu thuẫn.
Món canh cá của nhà hàng này thơm đến mức khiến người ta chảy nước miếng, nhưng bên trong lại toàn rau mùi và gừng. Vừa rồi cô uống thử suýt thì nôn, Đường Nguyệt Lâu vội vớt mấy những thứ Vân Dương không ăn ra, chất thành một đống nhỏ trên đĩa, rồi đẩy bát canh về phía cô: "Xong rồi, ăn đi."
"Dương Dương?"
Vân Dương giật mình, lơ mơ cầm thìa.
Đường Nguyệt Lâu tỉ mỉ và kiên nhẫn, đến cả những miếng gừng nhỏ xíu cũng được vớt ra hết. Cô khuấy bát canh trắng sữa, do dự rồi lên tiếng: "Cô giáo."
"Sao vậy em?" Đường Nguyệt Lâu vừa lau tay bằng khăn ướt vừa hỏi, "Em không thích à? Xin lỗi, lỗi của chị, lúc gọi món quên dặn không cho gừng với rau mùi."
"Ồ, ừm, không sao." Vân Dương ậm ờ đáp.
"Sao điện thoại em vỡ thế?" Đường Nguyệt Lâu hỏi.
"Không có gì, rơi xuống đất vỡ thôi," Vân Dương úp điện thoại xuống mặt bàn, tập trung ăn canh, "Cứ dùng tạm vậy, có lương rồi thay màn hình sau."
Đường Nguyệt Lâu suy tư gật đầu.
"Khoan," Vân Dương bỗng có dự cảm, "Em nói vậy không có ý gì khác đâu, em không muốn tối về nhà lại thấy cái điện thoại mới đâu đấy."
"Sao, còn cần thêm nghi thức gì nữa à?"
Vân Dương: "..."
Giọng điệu nghiêm túc, cô cũng không phân biệt được là đang trêu chọc hay hỏi thật.
"Giờ em đang ở nhà cô, ăn của cô, dùng của cô, lại còn nhận nhiều đồ của cô như vậy, à đúng rồi, cô còn trả lương cho em nữa." Vân Dương buông thìa xuống, cười nói, "Sao em cứ có cảm giác mình đang được bao nuôi thế nhỉ? Nhưng mà bao nuôi người tình thì thường phải cho tiền tiêu vặt chứ, cô không chuyên nghiệp gì cả, cô giáo."
"Sao tự dưng hỏi chuyện này?" Đường Nguyệt Lâu chống cằm suy nghĩ một hồi, "Gần đây chị làm gì khiến em không vui sao?"
"Chị nghĩ sao?" Vân Dương hỏi ngược lại.
Đường Nguyệt Lâu đưa mắt nhìn xuống, rồi cúi đầu cười.
Phản ứng một lúc, vài hình ảnh hơi khiếm nhã hiện lên trong đầu, Vân Dương vô thức che mông, mặt đỏ bừng: "Em không nói chuyện đó!"
"Chị có nói gì đâu?" Đường Nguyệt Lâu giơ tay ra vẻ vô tội.
Vân Dương: "Bây giờ chị ra ngoài cho em."
"Thôi nào thôi nào, không trêu em nữa." Đường Nguyệt Lâu ngừng cười, đứng dậy đổi sang ngồi cạnh cô nàng, nắm lấy tay em, "Em không cần phải lo lắng gì về chị cả."
Vân Dương cử động ngón tay.
"Em có thể xem những điều tốt đẹp chị dành cho em là lẽ đương nhiên, vì chị thích em."
Đầu ngón tay được hôn nhẹ, hàng mi cô khẽ run, ngẩng đầu nhìn Đường Nguyệt Lâu.
"Em biết, cô giáo." Vân Dương nghiêng đầu, khẽ nói, "Em chỉ muốn biết, kiểu "thích" này là nghiêm túc, hay là thuộc dạng trăng hoa gió thoảng thôi?"
Hôm nay Vân Dương không đeo lens cũng không trang điểm, màu mắt sáng long lanh dưới ánh đèn nhà hàng, khóe mắt hơi xếch lên, toát ra vẻ đẹp vừa ngoan ngoãn vừa sắc sảo. Đường Nguyệt Lâu đưa tay vuốt ve khóe môi em.