Bạn Cùng Phòng Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 1



1.

Khi tôi lên đại học, bạn cùng phòng ký túc xá đều rất tốt, chỉ trừ một người.

Kỷ Hoài An nằm cùng dãy giường với tôi, thế nhưng chẳng bao giờ thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.

Bởi vì hắn là bạn trai cũ của tôi, hơn nữa còn là bị tôi đá.

2.

Ngày nhập học hôm đó, tôi vác một đống hành lí lỉnh kỉnh đến trường đại học Lan Thông.

Hai cái va li nhét đầy "sự ưu tư" của mẹ tôi, bởi vì bà lo lắng tôi sẽ sống không tốt, cho nên chỉ mong có thể chuyển tất cả đồ trong nhà tôi đến ký túc xá luôn.

Phòng của tôi ở trên tầng bốn, một mình tôi chuyển đồ lên thực sự rất vất vả.

Đúng lúc tôi đang nảy ra ý định tìm một đàn anh nào đó giúp đỡ, thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng dáng rất quen thuộc đi tới.

Chiếc áo sơ mi trắng lóa mắt kia khiến tôi cảm giác như mình đang quay về những năm thời trung học. Kỷ Hoài An vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi đó, gương mặt anh tuấn xuất sắc của hắn đứng giữa đám đông thu hút bao ánh nhìn.

Tôi há hốc miệng, trong đầu vẫn chưa biết nên nói gì, thì hắn đã đi lướt ngang qua tôi.

Ánh mắt hắn không hề dừng lại nơi tôi, dường như chỉ xem tôi là một người xa lạ.

Hừ, vậy cũng tốt.

3.

Khi leo đến phòng ký túc xá rồi, tôi mới phát hiện hóa ra Kỷ Hoài An và tôi sẽ ở chung một chỗ.

Thật đúng là báo ứng của tôi mà.

Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên gượng gạo.

Nhưng may mắn thay, hai người bạn cùng phòng khác rất nhanh cũng đã tới nơi.

Hai người bọn họ cũng rất thân thiện, sau khi làm quen thì bọn tôi lập ra một nhóm chat, thêm phương thức liên lạc của nhau.

Chu Kha đột nhiên nói: "Wow, Kỷ Hoài An, con mèo trên tường nhà cậu là của nhà cậu à, trông nó to quá nhỉ?"

"Ừm, con mèo Maine Coon đó là mẹ tôi nuôi."

Kỷ Hoài An rút ra một tờ giấy ướt lau bàn, lau đi lau lại, hắn hơi mắc chứng thích sạch sẽ.

Tôi nhìn vào điện thoại trong tay, bấm tải lại thêm một lần, vẫn không thấy lời mời kết bạn của Kỷ Hoài An.

Sau khi chia tay, tôi đã xóa hết phương thức liên lạc của hắn. Bây giờ nếu chủ động xin hắn kết bạn, tôi cảm giác như đang tự tát vào mặt mình vậy.

Do dự một lúc lâu, sau cùng tôi vẫn bồn chồn tắt điện thoại đi.

Nửa đêm kéo đến, tôi lại thao thức không thể chợp mắt.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến chuyện Kỷ Hoài An đang nằm ngay ở giường bên cạnh, đầu óc của tôi không sao bình tĩnh được. Tôi cầm điện thoại lên nhìn một lần nữa, Kỷ Hoài An vẫn không gửi lời mời kết bạn với tôi.

Thôi được rồi, xem ra tôi và hắn phải giả vờ xem nhau như người xa lạ rồi.

4.

Hai người bạn cùng phòng là Chu Kha và Lục Nghiêm không học cùng chuyên ngành với tôi.

Còn tôi và Kỷ Hoài An thì mặc dù học cùng lớp, nhưng chúng tôi chưa hề cùng nhau đi học bao giờ.

Dù sao tôi cũng đã quen sống một mình, nếu có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ ở trường học làm việc bán thời gian.

Khi làm thêm ở quán trà sữa, tôi làm quen được với một cậu bạn cùng khóa tên là Trần Du, cậu ấy là sinh viên khoa kiến trúc. Trần Du lúc nào cũng nói chuyện rất từ tốn, thanh âm nhẹ nhàng, khiến người khác luôn cảm thấy ấm áp.

Hôm nay sau khi kết thúc công việc, Trần Du và tôi cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.

Cậu ấy là người gốc ở đây, biết rõ kênh tuyển dụng việc làm thêm hơn tôi, chúng tôi liền trò chuyện với nhau một lúc.

Trần Du cảm thán: "Lương Dực à, lúc đầu khi tôi vừa nhìn thấy cậu còn nghĩ rằng cậu chắc chắn rất hung dữ, không ngờ cậu lại là người dễ nói chuyện như vậy."

Cũng có rất nhiều người nói tôi như vậy, khi tôi không cười, gương mặt cứ đăm đăm như chuẩn bị gây sự.

Tôi hơi nhếch khóe miệng lên, nói: "Haiz, tôi thời cấp hai, cấp ba thường xuyên đi đánh lộn, lúc đó không ngầu cũng phải tỏ ra thật ngầu, cho nên tập luyện thành thói quen đó."

"Uầy, thật đó hả? Vậy cái này cũng do đánh lộn mà ra đúng không?"

Cậu ấy chỉ chỉ vào vết sẹo nhỏ bên cạnh lông mày của tôi, tôi thoáng sững sờ, sau đó gật đầu.

"Ừ, nhưng tôi không còn làm đại ca học đường lâu rồi."

Cậu ấy bật cười.

Thực ra tôi có vết sẹo này là vì khi đó giúp Kỷ Hoài An.

Khi đó hắn khiêng bàn học suýt chút nữa thì bị ngã, tôi vội vàng lao đến đỡ, kết quả mặt tôi bị cạnh bàn rạch một vết.

Sau này, có lẽ vì cảm thấy áy náy và thương tiếc, mỗi lần hôn nhau, hắn đều thích đưa tay lên nhẹ nhè sờ vào lông mày của tôi.

...

Đang mải chìm đắm trong suy nghĩ, tôi ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng ngồi ở một góc nhà ăn.

Có một cậu nam sinh ngồi cạnh hắn, đó là lớp trưởng của lớp bọn tôi, thành tích học tập rất xuất sắc, nghe nói là được tuyển thẳng vào đây.

Các nữ sinh xung quanh mỗi lần đi ngang qua bàn của họ, đều len lén nhìn trộm Kỷ Hoài An.

Hắn như cũng cảm nhận được điều gì, đột nhiên cũng ngẩng đầu lên, cùng tôi chạm mắt mấy giây, sau đó lại làm như không có gì, cúi mặt xuống.

Tôi lờ đi cảm giác trái tim như đang thắt chặt lại, đột nhiên không muốn ăn uống gì nữa.