Trong kí túc xá, chỉ có một mình Trần Du, bạn cùng phòng của cậu ấy đều đi chơi suốt đêm, đến giờ vẫn chưa về.
Trần Du cả gương mặt đỏ hồng như tôm luộc, húng hắng ho vài cái.
Cậu ấy nhìn tôi vài lần, sau đó áy náy nói: "Hôm nay làm phiền cậu rồi, lát nữa không phải cậu còn có tiết học sao? Cậu mau đi đi."
"Ừm, tôi đợi cậu uống thuốc xong sẽ đi."
Tôi đi rót cho cậu ấy một cốc nước ấm, sau đó mới phát hiện ra cách sắp xếp đồ đạc trong phòng ký túc này hơi kỳ lạ.
Bất kể là ở chỗ bồn rửa tay hay tủ đồ, rõ ràng không gian còn rất nhiều, đồ của Trần Du lại chỉ chiếm một phần nhỏ, tất cả đều chen chúc trong một góc, nhìn rất đáng thương.
Tôi quay lại nhìn cậu ấy, hỏi khéo cậu ấy có phải gặp chuyện gì rắc rối không.
Cậu ấy rũ mắt, ấp úng nói ra sự thật.
"Bạn cùng phòng chế giễu tôi nói chậm, làm việc cũng chậm, nói tôi ẻo lả, không muốn tiếp xúc với tôi. Vậy nên đa phần thời gian tôi sẽ ra ngoài làm thêm chứ không muốn quay về kí túc xá."
"Tại sao cậu không chuyển sang một phòng khác?"
"Thầy quản lý nói hiện tại không còn phòng nào trống cả."
Tôi tức đến nghiến răng, bình thường tôi không quen đứng nhìn cảnh kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu như vậy.
Tôi bảo cậu ấy nghỉ ngơi, còn trong lòng nhớ kĩ chuyện này.
7.
Đợi đến khi tôi chạy đến giảng đường thì tiết học đầu tiên đã kết thúc rồi.
Nhân lúc đang nghỉ giữa giờ, tôi vội vàng đi vào lớp.
Ở mấy dãy bàn đầu tiên, chỉ còn chỗ ngồi ở bên cạnh Kỷ Hoài An còn trống.
Vị giáo viên dạy môn Toán cao cấp này là một người rất nghiêm khắc, lúc lên lớp không cho phép sinh viên ngồi những dãy bàn sau cùng, hơn nữa còn thích chỉ định sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi.
Tôi hơi nhíu mày, ngậm ngùi đi đến ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hoài An.
Lúc vào học, tôi lật quyển sách, sau đó khẽ nói với hắn.
"Cho tôi mượn vở ghi bài học tiết trước chép một chút với."
Kỷ Hoài An thờ ơ liếc tôi một cái, nói: "Bỏ cả tiết học vì người khác, còn ghi chép cái gì?"
"..."
Tôi mím môi, quả nhiên đàn ông sau khi bị đá đều trở nên rất nhỏ nhen.
Lúc tôi đổi ý định chuyển sang mượn vở ghi của nam sinh ngồi đằng trước, Kỷ Hoài An lại nắm chặt cổ tay của tôi, không cho nó động đậy.
Tôi trừng mắt với hắn, rất muốn rút tay ra.
Hắn cũng không buông, im lặng đấu tranh với tôi.
Giáo viên môn Toán cao cấp đứng ở trên bục giảng có lẽ cũng nhận thấy chúng tôi không ngoan ngoãn, liền lập tức chỉ định tên tôi, bắt tôi phải trả lời câu hỏi.
Tôi cả mặt nghệt ra, cũng không biết là thầy vừa hỏi cái gì.
Trong não chỉ nhớ duy nhất một điều, vị giáo viên này từng nói là, nếu không tập trung nghe giảng thì sẽ trừ điểm chuyên cần.
Vậy là tiêu đời!
Tôi lúng túng đứng dậy, định bụng sẽ trả lời bừa một câu nào đó, người bên cạnh liền đẩy một quyển sách sang, dùng bút khoanh tròn một con số cho tôi thấy.
Tôi nhìn con số được khoanh tròn kia, bất giác lại nhớ đến những năm cấp ba, Kỷ Hoài An cũng giúp đỡ tôi bằng cách như vậy.
"Không phải muốn chép lại bài sao, mau chép đi."
Giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Hoài An vang lên, kéo ý thức của tôi quay về thực tại.
8.
Lớp học buổi sáng vừa kết thúc, bên ngoài trời liền bắt đầu đổ mưa.
Lớp trưởng cầm một chiếc ô đi tới, cùng Kỷ Hoài An đi đến nhà ăn.
Kỷ Hoài An nhìn tôi một cái, lưỡng lự vài giây, sau đó không nói gì, quay người rời đi.
Ngày mà tôi và hắn chia tay, cũng là một ngày mưa.
Trước đây, Kỷ Hoài An đã ước hẹn với tôi sẽ cùng thi vào trường đại học này, như vậy hắn mỗi ngày đều có thể dạy thêm cho tôi.
Thế nhưng gia cảnh nhà tôi không tốt, bố tôi là một con bạc, thường xuyên tìm đến nơi ở của tôi và mẹ tôi, sau đó đánh mẹ tôi một trận, cướp hết tiền đi.
Tôi phải chuyển nhà lần nữa, tan học còn phải chăm sóc người mẹ đang bị thương, âu sầu không biết học kỳ tiếp theo lấy tiền đâu để đóng học phí.
Thời điểm đó quá nhiều việc phải làm, tôi lại không có phép phân thân, thành ra kết quả thi giữa kỳ rất thấp, tụt xuống hơn ba mươi mấy hạng.
Kỷ Hoài An liền hỏi tôi có chuyện gì vậy, hắn cho rằng là do tôi không cố gắng nỗ lực, trở nên lười biếng.
Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi, lòng tự tôn của thời niên thiếu không cho phép tôi nói thật với hắn tình cảnh hiện tại của tôi, cuối cùng xảy ra cãi vã.
"Cậu đừng có quản tớ, vốn dĩ tớ cũng có học giỏi đâu." Tôi uể oải nhìn hắn, nói.
"Có phải gần đây cậu cảm thấy không thoải mái? Hay là để tớ giảm bớt thời gian học bù mỗi tối lại?"
"Không cần nữa, cậu có hiểu tớ nói gì không vậy, tớ không muốn bị gò bò như thế nữa, tớ căn bản không thể thi nổi ngôi trường đại học mà cậu mơ ước!"
"Không sao, cậu có thể thi vào ngôi trường kế bên mà, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."
Kỷ Hoài An rất cố gắng muốn tôi và hắn cùng sánh vai hướng về tương lai, thế nhưng tâm tình của tôi đã dồn nén cực độ, cả tinh thần và thể xác đều rã rời.
Chúng tôi cứ cãi vã qua lại, trong lúc tâm trạng tồi tệ, tôi đã nói ra câu đó.
"Tớ mệt rồi, chúng ta chia tay đi."
Hắn ngây người, sau đó đốt nhiên túm chặt cổ áo của tôi.
"Cậu nói lại một lần nữa đi?"
Tôi vừa mở miệng, lại bị hắn hét vào mặt.
"Lương Dực, đối với cậu câu chia tay đó nói ra dễ dàng vậy sao? Đối với cậu, tôi cũng dễ dàng vứt bỏ vậy sao? Cậu nói đi."
"..."
Tôi rũ mắt không dám nhìn hắn.
Cả hai bên im lặng giằng co một lúc lâu, cuối cùng hắn phẫn nộ đẩy tôi ra, sau đó thực sự không thèm để ý tôi nữa.
Sau đó, tôi cứ một mình lặng lẽ học hành, ước mong tôi có thể cùng thi đậu một trường đại học với hắn, sau đó chúng tôi lại làm lành.
Nếu tôi không thể, thì đành mỗi người mỗi ngả.
May mắn thay, điểm của trường đại học năm nay hạ thấp xuống, điểm của tôi vừa sát với điểm chuẩn.
Chỉ tiếc là, Kỷ Hoài An không còn dừng lại vì tôi nữa.
9.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang lên.
Tôi ngừng suy nghĩ, chậm rãi thu dọn đồ đạc, định chờ khi nào mưa nhỏ hơn sẽ chạy về kí túc xá.
Khi tôi bước ra khỏi phòng học, đi xuống cầu thang, đúng lúc bắt gặp Kỷ Hoài An đang đứng chờ. Trên tay hắn cầm một chiếc ô mới mua, sắc mặt thâm trầm nhìn tôi.
"Cậu tại sao..."
"Đi thôi."
Hắn đột nhiên cắt lời tôi, không mấy vui vẻ mở ô ra, kéo tôi sánh vai bước ra khỏi giảng đường. Hắn vừa đi vừa nghiêng ô về phía tôi, để tôi không hề bị ướt vì một giọt nước nào.
Tôi thoáng nhìn hắn, trái tim tựa như bị mèo cào.
Tôi rất muốn hỏi Kỷ Hoài An, vì sao lại đột nhiên quay lại, có phải là vì cố ý đi tìm tôi không.
Thế nhưng đối diện với gương mặt lạnh lẽo của hắn, tôi không dám nói bất cứ câu gì.
Kỷ Hoài An tự nhiên lên tiếng: "Muốn nói gì thì nói đi, mắt sắp lác rồi kìa."
Tôi bĩu môi: "Cậu vì sao... không thêm WeChat của tôi? Không phải muốn làm người xa lạ sao, sao còn quay lại đón tôi?"
"Là cậu xóa tôi trước, tại sao tôi phải thêm lại?" Hắn nghiến răng nói, giọng điệu rõ ràng không vui "Đón cậu là vì tôi sợ cậu dầm mưa sẽ bị cảm, sau đó lây cho tôi."
"..."
Tôi cũng không có thời gian để cảm thấy xấu hổ, vội vàng móc điện thoại ra.
"Vậy bây giờ tôi gửi lời mời kết bạn cho cậu, cậu nhớ phải đồng ý đó."
Tôi còn bổ sung một cách giấu đầu lòi đuôi: "Đã là bạn cùng phòng, thì phải thêm phương thức liên lạc của nhau chứ."
Nhưng khi tôi vừa mở khóa màn hình điện thoại thì đã thấy hiện thị tin nhắn của Trần Du gửi đến.
Cậu ấy nói bản thân sau khi toát mồ hôi thì đã cảm thấy khỏe hơn, không cần tôi đưa cơm trưa đến cho cậu ấy nữa, còn gửi thêm một sticker đáng yêu.
Kỷ Hoài An liếc nhìn một cái, lạnh lùng nói: "Mới đó mà làm quen được bạn mới nhanh thế?"
Không phải hắn và lớp trưởng cũng chơi với nhau rất vui sao?
Tôi nhún vai.
"Như nhau cả thôi."
10.
Sau ngày hôm đó, một kẻ luôn khỏe mạnh như Kỷ Hoài An lại đổ bệnh.
Tôi nhìn thấy hắn ho khan thì rất khó chịu, liền vội vàng đi mua thuốc cảm và thuốc đau họng.
Nhưng khi tôi tất cả chạy lên lầu, thì lại thấy lớp trưởng cũng vừa bước ra từ phòng ký túc của chúng tôi.
Cậu ấy cười cười, chào hỏi: "Kỷ Hoài An bị ốm, tôi đến đưa thuốc, nhờ cậu giúp tôi chăm sóc cậu ấy một chút nhé."
Tại sao lại là "giúp tôi chăm sóc"?
Kỷ Hoài An là gì của cậu chứ?
Tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện gì ra mặt.
Đẩy cửa bước vào, Kỷ Hoài An đang ngồi ăn cơm, trên bàn còn có một đống thuốc vừa mới mua.
Tôi mím môi, vội vàng nhét cái túi trong tay vào ngăn kéo.
Trái tim lại cảm thấy rất khó chịu.
...
Cuộc sống của Trần Du ở ký túc xá không tốt lắm, tôi muốn giúp đỡ cậu ấy.
Tôi ở trong nhóm chat của toàn bộ phòng ở ký túc xá gửi một tin nhắn, hỏi xem có ai muốn đổi phòng ký túc không.
Không ngờ thế mà lại có vài người gửi lời mời kết bạn cho tôi.
Tôi đi thám thính bầu không khí trong phòng của họ như thế nào, cuối cùng chọn được phòng của một nhóm sinh viên mỹ thuật, bọn họ đều là người có tính cách tốt, chỉ là thời gian sinh hoạt trái ngược nhau mà thôi.
Cậu nam sinh viên kia thì thích thức cả đêm chơi game, trong khi ba sinh viên mỹ thuật còn lại thì muốn ngủ sớm, cho nên bọn họ không hợp nhau.
Tôi nói với Trần Du một tiếng, cậu ấy cảm kích ôm chầm lấy tôi, nói muốn mời tôi một bữa.
Ngày chuyển phòng hôm đó cũng vừa vặn là cuối tuần.
Bây giờ cậu ấy chuyển đến tầng ba, ngay dưới tầng của tôi, sau này hai đứa có thể thường xuyên qua chơi với nhau.
Vác xong đống hành lí, Trần Du kéo tay tôi đi ăn lẩu.
Lúc quay về thì trời cũng đã khuya rồi, sắp tới giờ giới nghiêm của ký túc xá, tôi cùng cậu ấy chạy như điên lên tầng.
Khi chia tay ở cầu thang tầng ba, Trần Du nắm lấy tay tôi, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Lương Dực, sau này chúng ta đi làm thêm đi cùng nhau đi, có thời gian rảnh thì còn có thể đi ăn cùng nhau nữa."
"Được thôi."
Tôi trở về phòng của mình, trong phòng chỉ có mỗi Kỷ Hoài An.
Hai người còn lại đã đi ra ngoài xem bóng đá thâu đêm rồi.
"Muộn như vậy còn biết đường về à?" Kỷ Hoài An khẽ nói, đôi mắt đầy đánh giá nhìn tôi.
"Đây là phòng của tôi, không về đây thì về đâu?"
Tôi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, hắn lại không vui kéo tôi lại.
"Cậu ngày hôm nay đi đâu, cùng với ai?"
"Cậu căng thẳng thế làm gì?"
"Tôi căng thẳng?" Hắn đột nhiên thả lỏng tay, mặt không cảm xúc, nói "Tôi sợ cậu ở bên ngoài gây chuyện, sẽ tạo ra tiếng xấu."
Hầy, hắn tưởng tôi còn là cậu thiếu niên ấu trĩ dễ kích động năm xưa à?
"Cậu yên tâm, bây giờ tôi không đánh nhau nữa."
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn cổ quái trách móc tôi về muộn, phải cẩn thận không để giáo viên quản lý bắt được.
Trước nay chưa từng thấy hắn nói nhiều lời với tôi như vậy, bộ dạng y hệt như gà mẹ.
Tôi không cảm thấy khó chịu nữa, mà cẩn thận, khéo léo thử hỏi dò hắn.
"Cậu kỳ quái thế, chia tay rồi mà vẫn quan tâm nhiều như vậy?"
"Lẽ nào... Cậu còn thích tôi?"
Sắc mặt của Kỷ Hoài An thoáng chốc trầm xuống, hắn dùng ánh mắt xa lạ nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cậu nghĩ nhiều rồi!"
"..."
Quả nhiên như tôi dự liệu , nhưng khi nghe thấy đáp án trái tim vẫn không tránh khỏi buồn bã.
Tôi không nói gì nữa, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Vậy được rồi, sau này kể cả ai cũng đừng quản tôi."
Tôi bước vào phòng tắm, nghe thấy ở bên ngoài chiếc ghế bị kéo đi thật mạnh, vang lên một âm thanh chói tai.