Thanh âm của hắn rất nhỏ, chất chứa đầy sự lạnh lẽo.
Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh nhìn hắn, trái tim trong lồng ngực càng ngày càng đập nhanh hơn.
"Cậu quan tâm làm gì chứ, chả lẽ cậu vẫn luôn nhớ nhung tôi?"
"..."
Hắn không nói gì, chỉ im lặng cùng tôi giằng co.
Không biết qua bao lâu, sức lực đang giữ chặt cổ tay tôi đột nhiên buông lỏng.
Kỷ Hoài An khàn giọng, nản lòng nói: "Lương Dực, cậu đúng là đồ không có trái tim."
Trái tim tôi bỗng trở nên đau đớn, giống như có một người đang giày vò nó vậy.
Tôi chỉ biết thở dài, nếu như tôi không trái tim, thì tại sao tôi còn nỗ lực thi vào trường đại học này?
Kỷ Hoài An quay về giường của hắn.
Căn phòng lại quay về với sự tĩnh lặng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi sờ lên cổ tay nơi vẫn còn lưu lại cảm xúc đụng chạm lúc nãy, thao thức không sao ngủ được.
14
Hôm qua lúc ăn sinh nhật tôi có uống vài chai rượu.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì đã là buổi trưa.
Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như muốn nứt ra, phát hiện tất cả bạn cùng phòng đều đã đi ra ngoài.
Cũng may hôm nay là thứ bảy, nếu không tôi sẽ lại bị trừ điểm chuyên cần.
Tôi bò ra khỏi giường, bỗng phát hiện trên bàn của mình có một chiếc hộp màu xanh, bên cạnh còn đặt một vài gói thuốc giải rượu.
Tôi tò mò mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ bàn phím mà tôi mơ ước đã lâu, kẹp thêm một tờ giấy có ghi dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ".
Tôi như chôn chân tại chỗ, vừa nhìn liền biết là Kỷ Hoài An đã viết nó.
Trước đây tôi từng chê bai bàn phím của mình không nhạy, hóa ra hắn vẫn còn nhớ.
Rõ ràng chỉ là một món quà bé nhỏ, thế nhưng lại khiến trái tim đã băng giá của tôi như nứt ra một khe hở, có thứ gì đó từ từ mọc lên.
Tôi xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của mình, mở điện thoại ra, liền thấy Chu Kha tag tên tôi trong nhóm kèm theo một đường link.
Tôi bấm vào đường link đó, hóa ra diễn đàn của trường.
Có một người nặc danh viết bài nói rằng bạn cùng phòng cũ của anh ta là gay nhưng lại không dám thừa nhận, kèm theo một bức hình tôi và Trần Du đang ngồi ăn.
Trong tấm ảnh đó, cậu ấy đang chụp ảnh cho tôi, cả hai cùng mỉm cười nhìn rất thân mật.
【Chu Kha: Má ơi, tôi cứ tưởng cậu đang mê mẩn cô nào, hóa ra là đang theo đuổi một cậu con trai à?】
【Lục Nghiêm: Nhìn cũng đáng yêu đó, thảo nào hai người các cậu thường xuyên cùng nhau ra ra vào vào.】
【Chu Kha: ?】
【Chu Kha: Ra ra vào vào cái gì vậy, có phải là cái tôi đang nghĩ không? Tôi đã bỏ lỡ gì sao?】
【Lục Nghiêm: Đầu cmn óc của cậu có thể suy nghĩ bình thường được không?】
【Tôi: ...】
【Tôi: Đây chỉ là do bạn cùng phòng cũ của cậu ấy bịa đặt thôi, chúng tôi chỉ là bạn bè.】
Chu Kha và Lục Nghiên đều gửi sticker, hiển nhiên bọn họ không tin lời tôi.
Tôi rất ảo não, đang định chia sẻ tin tức bài viết đó cho Trần Du thì phát hiện ra bài viết đó đã bị xóa bỏ.
Buổi chiều Trần Du mới tìm đến tôi để nói chuyện này, cậu ấy liên tục xin lỗi tôi.
Tôi an ủi cậu ấy không cần phải lo lắng, mấy chuyện nhỏ đó không thể ảnh hưởng đến tôi.
15
Kỷ Hoài An vẫn không hề nói gì trong nhóm chat.
Tôi ở trong phòng cả ngày đứng ngồi không yên, tôi sợ hắn sẽ hiểu lầm.
Nếu biết trước chuyện sẽ như này, tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, nhưng hôm qua vì uống rượu, đầu óc không tỉnh táo lắm, nên mới chỉ muốn chế giễu bọn họ.
Chết tiệt.
Mãi cho đến lúc trời sẩm tối, Kỷ Hoài An mới quay trở về.
Dạo này Hội sinh viên có vẻ rất bận rộn, bởi vì bọn họ phải tổ chức các hoạt động trong lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường.
Kỷ Hoài An bước chân vào phòng, ngay cả một ánh mắt cũng không ban phát cho tôi, không khí xung quanh hắn ta cũng như hạ thấp nhiệt độ, khiến người khác không khỏi lạnh run.
Tôi nhẹ nhàng đi về phía trước, nhỏ giọng nói: "Cám ơn món quà mà cậu tặng, quả thật hôm qua Trần Du có tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng chúng tôi chỉ là..."
"Tôi không muốn nghe chuyện của các cậu."
Kỷ Hoài An hờ hững nói, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Tôi như bị ai lấy mất giọng nói, những gì mà tôi đã suy nghĩ rất lâu trong đầu đột nhiên trở thành gió thoảng mây bay.
Tôi đau lòng quay trở về giường, không khỏi cảm thấy bản thân thật nực cười.
Người ta bây giờ có lưu luyến gì tôi, tôi hấp tấp giải thích mọi chuyện như vậy để làm gì?
Nhìn qua lại giống như tôi đang muốn quay lại với hắn.
Tôi vò đầu, cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng nước mắt lại không kìm được cứ thế rơi xuống, thấm ướt một mảnh gối.