Cân nhắc đến tình trạng thân thể của Giản Du, Lục Thời Niên nấu cơm trưa đặc biệt dễ tiêu, ba bốn món ăn đều không dính chút cay nào, đều là hải sản tươi hầm nhừ, thậm chí còn cố tình ninh một nồi canh cá để bồi bổ cơ thể cho cậu.
Giản Du nhìn lướt qua: "......"
Chẳng hiểu bày vẽ nhiều như này làm cái gì, cảm tưởng như cậu bị bệnh nặng vừa mới khỏi hay gì chẳng biết.
Trong lòng cậu bực bội, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng bàn ăn này cực kỳ hợp khẩu vị cậu lúc này, xem như tên chó này còn có tí tác dụng.
Giản Du kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Người nào đó còn bị nhốt ở ngoài cửa, tiếng đập cửa cầu xin tha thứ và giải thích vọng vào cách một cách cửa:
"Bé Du, anh sai rồi."
"Anh xin lỗi mà, lần sau anh không dám như vậy nữa, cho anh vào được không bé cưng?"
"Bé yêu à?"
"Cục cưng ơi~~~"
Giản Du liếc cánh cửa một cái, buông bát đũa đi tới: "Anh sai chỗ nào?"
Bên ngoài tĩnh lặng vài giây, có vẻ là còn đang thật sự nhớ lại: "Không nên nói thể lực của em không được?"
Giản Du: "......"
Lục Thời Niên: "Anh nói nhầm rồi, bé Du, em rất là khỏe, anh biết mà, là anh không được."
Giản Du nghiến răng nghiến lợi, cái tên đần độn này!
Tay Lục Thời Niên gõ gõ lên cửa: "Bé Du, anh thật sự biết sai rồi mà, cho anh vào đi, em còn chưa bôi thuốc nữa."
Giản Du: "......."
Giản Du: "Vào cái con khỉ! Anh cứ đứng đần ngoài đấy đi!"
Đáng ra cậu không nên kỳ vọng gì ở tên này, cái gì mà biết sai rồi chứ, biết cái quần què!
Cậu khinh bỉ quay người, trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.
Giản Dữu Dữu không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là ba nó bị nhốt ở bên ngoài, tò mò chạy tới cửa ngửi tới ngửi lui, thỉnh thoảng lại giơ chân lên cào cào cánh cửa, kêu meo meo.
Lục Thời Niên: "Con trai ngoan đấy à?"
Giản Dữu Dữu: "Meoo!"
Giản Du: "Giản Dữu Dữu, lại đây, kệ tên đó đi."
Giản Dữu Dữu vẫy vẫy đuôi, không biết nghe có hiểu gì hay không, nó đặt mông ngồi xuống tại chỗ.
Lục Thời Niên: "Dữu Dữu, mở cửa giúp cha được không?"
Giản Du hếch mũi xem thường, lại còn muốn một còn mèo mở cửa giúp nữa, thà đừng nghĩ còn hơn.
Giản Dữu Dữu nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Meo?"
Giọng Lục Thời Niên thấp xuống, không phải chỉ nói nhỏ lại mà còn hạ tông giọng xuống, tiếng thì thầm như xen qua kẽ hở trên cửa truyền vào.
Rõ ràng là hắn đã ngồi xổm xuống, xem ra là để tiện trao đổi với nhóc mèo.
Lục Thời Niên: "Con trai, ngẩng đầu lên, con có thấy cái tay nắm cửa kia không? Con nhảy lên với lấy nó là ba có thể vào nhà được rồi."
Giản Dữu Dữu: "Méo?"
Lục Thời Niên: "Con thấy không? Nhảy lên đi, dùng móng vuốt của con tóm lấy....."
Giản Du cười nhạo hắn, nếu anh mà thành công sai bảo được một con mèo mở cửa cho anh thì tôi gọi anh là ba---
Cái lùm má!
Giản Dữu Dữu nhảy vọt lên túm lấy tay nắm cửa, nhưng do cơ thể nhỏ bé không có sức nặng, nó chỉ có thể bám víu lấy tay nắm, treo lủng lẳng trên đó.
Giản Du: "!!!"
Cái đậu xanh rau má?!!
Thế mà cũng được nữa hả?!!
Cậu bật dậy sải bước dài ra cửa, nhanh tay túm được Giản Dữu Dữu trước khi nó rớt xuống đất, Giản Dữu Dữu nằm trong lòng cậu, kêu meo meo hai tiếng bé xíu, nhưng người ở bên ngoài vẫn nghe được động tĩnh.
Lục Thời Niên: "Con trai? Con mở thật đấy à?"
Giản Du: "Im mồm, ồn ào quá."
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của Giản Dữu Dữu, nhỏ giọng mắng nó ngứa móng ngứa vuốt, đang định quay về chỗ thì Lục Thời Niên lại gõ gõ cửa, gọi cậu: "Bé Du, anh không vào đâu, em đưa cho anh cái điện thoại đi, anh ở ngoài này một mình chán lắm~"
Giản Du: "....Sủa cái gì nghe thực tế tí đi."
Ai đời bị đuổi ra khỏi nhà còn dám kêu chán đòi điện thoại? Bị dở à?
Lục Thời Niên: "Bé Du, ba anh vừa nãy còn đang trao đổi công việc với anh, trả lời chậm trễ thì không hay lắm, nếu không thì em trả lời giúp anh đi?"
Giản Du: "......"
Cậu nghiêm mặt xoay người đi tìm điện thoại trong phòng khách, sau đó lại đi ra cửa chuẩn bị mở nó ra, trong đầu chợt lóe lên ý gì đó, đề phòng hỏi: "Anh không định nhân cơ hội chen vào lúc em mở cửa đấy chứ?"
Lục Thời Niên: "Hở? Ừ cũng phải ha, còn có thể làm vậy nữa..."
Giản Du: "?? Cái đm, anh bị---"
"Anh đùa chút thôi." Lục Thời Niên tức thì đổi giọng, thề thốt: "Bé Du cứ yên tâm, anh rất là nghe lời nha. Em không cho anh vào, anh tuyệt đối không tiến thêm một bước."
"Nói nghe hay lắm, thế sao tối hôm qua không nói câu này đi?"
Giản Du nói nhỏ hai câu, đang do dự xem có nên tin hắn hay không thì chợt nghe thấy bên ngoài có một giọng nói hòa nhã: "Thanh niên, sao lại đứng ngoài cửa thế này, có phải xuống lầu đổ rác xong quên mang chìa khóa không?"
Nghe là biết đó là một tấm chiếu đã từng trải.
Lục Thời Niên quay người, ở cửa thang máy là một dì có khuôn mặt thân thiện đang đứng chờ thang.
"Không phải đâu à." Hắn cười cười, chỉ chỉ vào cửa nhà: "Con lỡ chọc giận vợ con nên bị đuổi ra ngoài."
"Ể?" Dì nọ thấy hơi bất ngờ: "Trẻ vậy mà đã kết hôn rồi sao? Thế thì tốt quá, chả bù thằng đần độn nhà bác, nó cứ khăng khăng bảo khi nào ba lăm tuổi rồi hẵng lo."
Lục Thời Niên: "Cái chuyện này cũng không thể ép buộc được đâu ạ, cũng tùy duyên thôi, chẳng qua con may mắn hơn người khác một tí, nếu không phải là gặp được em ấy thì tầm này chắc cũng chưa có gì đâu ạ."
Dì nọ cũng không phải là thật lòng chỉ trích con mình, Lục Thời Niên trả lời thấu tình đạt lý như vậy bà cũng tủm tỉm cười bảo đúng đúng đúng, còn nhiệt tình đề xuất phương án cho hắn, dạy hắn dỗ dành vợ.
"Con gái yếu đuối lắm, không thể hơn thua cãi cọ với mấy đứa nó được, cũng đừng có giảng giải đạo lý, người ta nghe không lọt tai đâu."
"Vâng!" Lục Thời Niên nghe cực kỳ chuyên chú, trông chẳng khác nào học sinh tiểu học ngày đầu tiên đến lớp.
Dì: "Đứa nhỏ nhà con tính tình thế nào?"
Lục Thời Niên với tinh thần cầu thị: "Có chút khó nói ạ."
Dì nọ 'chậc' một tiếng: "Ầy, thế thì hơi phiền toái rồi đấy."
Lục Thời Niên: "Không đâu ạ, không phiền toái, em ấy chỉ là da mặt quá mỏng, dễ thẹn thùng thôi ạ."
Dì: "Ừ, vậy thì con chỉ cần để nó bớt nóng một chút, chỉ cần nó còn thích con là có thể dỗ dành được rồi, mua thêm ít quà, nịnh nọt thêm mấy câu, thành thật nghiêm túc nhận sai, đảm bảo nó nguôi giận liền."
Lục Thời Niên khiêm tốn xin chỉ dạy: "Mua quà gì thì được ạ?"
Dì hàng xóm đã nhiệt tình lại còn thích giúp đỡ người khác, thấy Lục Thời Niên có thái độ tốt như vậy cũng rất hài lòng: "Cái này lại chẳng đơn giản quá à, nếu không trang sức đá quý thì cũng là váy áo túi xách, đảm bảo thích!"
Lục Thời Niên nghĩ ngợi, lắc đầu: "Không ổn ạ, em ấy không thích mấy thứ này, thôi vẫn cứ nên dỗ dành nhanh một chút, con nên nói gì cho dễ nghe ạ?"
Dì nọ không nghĩ là một cô gái sẽ không thích những thứ đó, nhưng Lục Thời Niên đã nói vậy thì bà cũng đành trả lời tiếp: "Con phải nói là lần sau sẽ không dám như vậy nữa, sẽ thích cô ấy cả đời, sẽ cưng chiều cô ấy cả đời, sinh con ra cũng cho con theo họ mẹ..."
Lục Thời Niên: "Em ấy sẽ không sinh con đâu ạ."
Dì nọ sửng sốt: "Hả?"
Bà còn tưởng cặp vợ chồng này có bệnh tật gì đó không tiện nói, chớp chớp mắt mấy cái, đang định hỏi thăm một chút thì lại thấy thanh niên trước mặt do dự lầm bầm: "Chắc là... không nhỉ?"
Dì: "??"
Lục Thời Niên: "Con cũng không biết chắc chắn---"
Cánh cửa phía sau lưng hắn đột ngột mở ra, Giản Du mặt mũi đen xì xuất hiện trước cửa, nổi giận đùng đùng: "Lăn vào đây ngay!!!"
Lục Thời Niên lập tức lộ ra gương mặt tươi cười: "Được."
"???"
Dì hàng xóm khiếp sợ ra mặt, nhìn Lục Thời Niên xong lại nhìn Giản Du, rồi lại nhìn Lục Thời Niên.
Sao lại.... Sao lại không giống như tưởng tượng lắm nhỉ?
Giản Du bị nhìn chòng chọc đến phát hoảng, mặt mũi nóng bừng lên, vội vội vàng vàng đóng cửa lại tránh ánh mắt người ta, quay đầu nhìn tên kia: "Ai cho anh nói ba láp ba xàm trước mặt người khác vậy---"
Nói còn chưa xong thì đã bị Lục Thời Niên ôm chặt vào lòng, hai má cũng bị hôn một cái thật kêu: "Bé cưng, lâu rồi không gặp nha~"
Giản Du gắng gượng đẩy mặt hắn ra: "Cái gì mà lâu không gặp hả?"
Lục Thời Niên bùi ngùi: "Thì cũng xa nhau hơn mười phút rồi mà, đúng là dài đằng đẵng."
Giản Du: ".....Lâu cái rắm, bỏ tay ra, ông đây còn chưa nói tha thứ cho anh đâu, đừng có mà động tay động chân."
Lục Thời Niên nhìn lướt qua bàn ăn chỗ cậu ngồi xem đã ăn được bao nhiêu, sau đó liền ôm lấy cậu, để cậu tùy tiện cào cào cấu cấu giãy dụa trong lòng mình. Hắn bế cậu về phòng, cẩn thận đặt người lên giường rồi cúi xuống ôm ôm cọ cọ.
Giản Du bị hắn cọ đến nheo mắt lại, muốn bảo hắn mau cút đi nhưng lại bỗng nghe thấy giọng nói chan chứa vui sướng của hắn: "Bé Du, anh rất là thích em đó!"
"Thích em nhất trên đời này ~"
Ánh mắt Giản Du chợt sáng lên, trong lòng cảm thán chê hắn lắm chuyện, cơ thể lại ngừng giãy dụa, lời mắng mỏ lên tới miệng lại mất hết khí thế biến thành một câu: "Anh phiền chết mẹ."
Lục Thời Niên cười rộ lên, dỗ dành cậu: "Em ngủ đi, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi nhiều chút."
Giản Du nghĩ là mình đã ngủ quá no rồi, nhưng lại không ngờ rằng khi rơi vào ổ chăn, được Lục Thời Niên dỗ dành thêm lần nữa, tinh thần lại thả lòng, mắt cậu nhanh chóng díu lại, nặng nề lâm vào mộng đẹp.
Lục Thời Niên nằm bên cạnh cậu, đợi tới khi cậu thở đều rồi mới đứng dậy ra ngoài mang một cái hộp vào phòng, bóc mở nó ra, còn thật sự ngồi đọc hướng dẫn trên đó, sau đó mới cẩn thận xốc chăn Giản Du lên.
Giản Du ngủ chưa được bao lâu đã bắt đầu nằm mơ.
Đó là một rất mơ rất kỳ quặc với những hình ảnh khó để miêu tả, giống như một giây trước cậu còn bồng bềnh trên những đám mây, giây tiếp theo đã ngã vào suối nước nóng, làn nước âm nóng cũng đám mây cùng nhau bao bọc lấy cậu.
Làn nước chui vào thân thể cậu, dùng gợn sóng của nó truyền nhiệt độ đến khắp tứ chi cậu, bảo khó chịu thì không đúng, mà nói thoải mái thì cũng không hẳn, chỉ là lúc cậu nghiêng người muốn trốn tránh thì lại có một sợi dây mềm mại quấn lấy cổ chân cậu, không cho cậu bỏ trốn.
(Đây là một dòng credit chạy ngang qua @caphecot_giua)
Khi cậu tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Lần này thì cậu đúng thật đã ngủ đẫy giấc rồi, toàn thân như được mát xa một trận, ngồi dậy cũng không khó chịu như hồi trưa, đặc biệt là.... cái chỗ đó đó.
Xem ra khả năng hồi phục của cơ thể cậu thật sự rất mạnh, Giản Du xoay xoay cổ, nghĩ thầm, ông đây không hề yếu chút nào.
Lục Thời Niên không có ở trong phòng, chắc là đang làm việc trong phòng sách.
Giản Du nằm trong ổ chăn cả một ngày, dù rằng lúc rạng sáng Lục Thời Niên đã tắm rửa cho cậu, nhưng lúc này trên người vẫn cảm thấy buồn bực không thoải mái.
Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa, lúc quay lại cậu cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, xong xuôi chuẩn bị đặt xuống thì chợt nhớ tới cái gì đó.
[asdfghjkl]: Này, có ở đấy không?
Trong phòng sách, điện thoại Lục Thời Niên đột nhiên kêu ting ting, hắn cuối cùng cũng được rời hai con mắt sắp lên men vì nhìn chằm chằm máy tính, cầm điện thoại lên nhìn tin nhắn đến, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sao tự nhiên lại nhớ tới "hắn" vậy?
[ka ka ka ka chu]:!
[ka ka ka ka chu]: Em đây nè anh ơi!
[ka ka ka ka chu]: Anh trai cuối cùng cũng nhớ tới em rồi, ghéc ghê, làm người ta vui quá à~
Giản Du: "......"
Lâu rồi không nói chuyện, vẫn là cái hương vị quen thuộc này.
[asdfghjkl]: Tôi hỏi này, lần trước không phải cậu bảo muốn tìm người hội đồng Lục Thời Niên à?
[ka ka ka ka chu]: Đúng vậy nha!
[asdfghjkl]: Sao mãi không thấy động tĩnh gì thế?
[ka ka ka ka chu]: Ây chà ây chà, trí nhớ người ta không tốt lắm, quên mất tiêu à.
[ka ka ka ka chu]: Anh trai còn cần em hội đồng tên đó không?
Giản Du vừa gõ "không" vào khung thoại thì tin nhắn mới đã xuất hiện:
[ka ka ka ka chu]: Chỉ sợ là không được rồi anh ạ.
Giản Du nhíu mày, xóa chữ "không" đi, gõ ra một câu hỏi khác:
[asdfghjkl]: Tại sao?
[ka ka ka ka chu]: người ta sợ tìm đánh nhầm người nên lên diễn đàn tìm thêm mấy cái ảnh chụp, chợt phát hiện ra tên đó đẹp trai quá à, không nỡ đánh á /thẹn thùng/
[ka ka ka ka chu]: Anh ơi nếu anh ghét hắn thế thì hay là em đi quyến rũ người ta giúp anh, chờ đến khi anh ta trở thành người yêu của em rồi, em có thể bảo anh ấy không được phép... làm phiền anh nữa?
Giản Du: "?"
Giản Du: "????"
Giản Du phát khùng rồi, trong mắt bùng lên lửa giận, điên cuồng gõ bàn phím, hận không thể dùng ngón tay chọc thủng màn hình: