Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai

Chương 54: Đau bụng



Giản Du vừa gửi tin nhắn đi, cậu liền nghe được thấp thoáng một loạt động tĩnh vọng tới từ phòng sách, rất hỗn loạn, như thể ai đó vội vàng bước đi xong làm đổ ghế, hoặc gạt rớt đồ đạc xuống đất.

Cậu dỏng tai lên cẩn thận nghe trong chốc lát, ngay sau đó loạt bước chân gấp gáp lộ ra sự vui sướng.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Thời Niên mang theo vẻ mặt vui vẻ như chú chim sáng sớm ăn được một bụng đầy sâu bước vào, ôm lấy Giản Du còn đang ngồi ngốc ra đó mà xoay một vòng.

Sau đó chẳng biết là do sẩy chân hay là cố ý, hai người vừa xoay một chút đã ngã song song xuống giường, khiến Giản Du hết hồn ôm chặt lấy cổ hắn, sợ mình sẽ ngã.

"Cái đậu má! Anh bị điên à!"

Lục Thời Niên thực hiện động tác điên điên dở dở khiến cậu nhất thời vứt chuyện của ka ka ka ka chu ra sau đầu, giận dữ dí nắm đấm lên bả vai Lục Thời Niên: "Tránh ra mau, nặng chết mất!"

"Không nặng mà." Lục Thời Niên hôn chụt một cái lên khóe môi cậu, cười híp mắt: "Nhẹ lắm, nhẹ đến mức sắp bay lên rồi ~"

"Nhẹ cái đếch gì, cân nặng mình bao nhiêu thì tự biết đi chứ, lại còn..."

Tính từ tiếp theo Giản Du còn chưa kịp nói ra, môi đã bị bạn trai bao phủ bằng một cái hôn sâu đầy quyến luyến.

Trình hôn của Lục Thời Niên đã lên cấp rồi.

Tất nhiên cũng có thể là hắn muốn giải cơn khát hơn hai mươi năm FA, nụ hôn không hề cẩu thả chiếm đoạt mà đã bắt đầu có chút mùi vị đùa giỡn.

Cạ cạ một chút lên đầu lưỡi, rồi ngoắc ngoắc một chút xuống dưới, chỉ trong chốc lát nhiệt tình như ngọn lửa từ từ xâm nhập, chỉ trong chốc lát đã lướt qua biết bao triền miên.

Khi cùng hắn xuất ra, Giản Du như biến thành một con gà yếu, lâu như vậy mà vẫn chẳng có tiến bộ gì, vẫn là không biết cách thở, bị hôn nhẹ thôi mà cũng mặt đỏ tai hồng, hàng lông mi run rẩy như có chú bướm đậu trên mắt, sắp nhỏ ra phấn hoa.

Hôn môi dịu dàng lôi cuốn như vậy quả thực dễ làm người ta sa đọa, có điều một thoáng đó thực sự ghê gớm, tới lúc Giản Du hồi thần lại thì cổ áo đã nhăn nhúm, chân cũng bị nâng lên khoát vào khuỷu tay.

Theo lực tay càng lúc càng mạnh của Lục Thời Niên, cậu gấp gáp thở ra một hơi, ngón chân gắng sức cuộn lại, đột ngột hoàn hồn.

"Không được!"

Cậu muốn lấy chân đá hắn, nhưng lại như đạp vào chính mình, đầu váng mắt hoa, tràn ra một tiếng rên rỉ.

Lục Thời Niên cọ cọ lên chóp mũi cậu: "Sao lại không được?"

Giản Du: "Con mẹ nó anh tối qua vừa mới....."

Cậu khựng lại một chút, đầu ốc đột nhiên trì trệ một khoảng không biết nên uyển chuyển thuật lại chuyện này như thế nào, cuối cùng chọn cách đơn giản nhất: "Tối qua vừa mới đè em lâu như vậy, có đói đến phát điên thì cũng phải đỡ thèm rồi chứ!"

Lục Thời Niên chôn mặt vào bả vai cậu, cười thành tiếng.

"Hoàn toàn không có khả năng đỡ thèm." Lục Thời Niên nói: "Ngược lại còn phát nghiện rồi."

Giản Du giãy giụa, muốn đẩy vai hắn ra: "Vậy anh tự đi mà nghĩ cách, em, vẫn còn chưa ổn!"

Lục Thời Niên: "Vẫn còn đau?"

Giản Du: "Chứ sao!"

Lục Thời Niên: "Anh đã bôi thuốc cho em rồi, thuốc tiêu sưng đặc hiệu đó, về lý mà nói thì ngủ một giấc xong dậy chắc là ổn rồi."

Giản Du: "....."

** mẹ, hình như cậu hiểu cái giấc mơ kỳ quặc kia là gì rồi!

Lục Thời Niên thấy cậu bị chính mình làm cho cạn lời, vô cùng mỹ mãn bắt đầu hôn lên tai cậu, vừa hôn vừa lướt ngón tay đi khắp nơi đổ thêm dầu vào lửa.

Riêng ở điểm không biết xấu hổ này, Giản Du căn bản không phải đối thủ của hắn, bị trêu chọc đến mức phải rút lui, rất nhanh sau đó đã bại trận.

Nhưng ngoài miệng đương nhiên vẫn không thể nhận thua: "Em phải ở mặt trên!"

Lục Thời Niên: "Hở? Nhưng mà bé Du, nằm trên sẽ mệt lắm đó."

Giản Du: "Ông mặc kệ!"

Lục Thời Niên nghĩ ngợi: "Thì cũng được thôi, vậy em ngồi ở trên nhé?"

Ngồi ở trên?

Giản Du không tưởng tượng được ra hình ảnh này, tròn mắt nhìn hắn, nhưng hắn vừa đồng ý đã nhanh chóng lật mặt: "Hay là thôi, em ở trên sẽ cọ mặt anh đau lắm."

Giản Du: "???"

Cậu rất muốn đánh người, sao cái tên này lại tự nhiên lôi nhan sắc mình ra?

Giản Du: "Anh đau cái đếch gì!"

Rõ ràng cậu bị hắn cọ cả một đêm vẫn còn chưa kêu đau đâu!

Lục Thời Niên dẩu môi: "Anh yếu ớt lắm, bé Du, chiều anh chút nha?"

Giản Du: "Vì cái gì chứ!"

Lục Thời Niên: "Vì anh là người yêu của em đó."

"Anh là cái..... hả???"

Đột nhiên tỉnh ngộ, Giản Du không thể tin nổi trợn trừng mắt: "Là anh?! Cái tên đần độn khốn nạn kia hả??"

Lục Thời Niên cười tủm tỉm: "Ừa, là anh đó."

Giản Du nhanh chóng nhớ ra việc mình bị ka ka ka ka chu lừa gạt phun hết ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai mắt tóe ra tia lửa.

Cậu thật sự giận dữ: "Con mẹ nó anh bị điên đúng không! Lừa ông đây vui lắm đúng không?!"

Lục Thời Niên nhận sai rất nhanh: "Anh sai rồi, xin lỗi em mà."

Giản Du: "Xin lỗi thì có ích gì, chỉ giỏi nói mồm thôi, giờ ông đây băm nát "cái đó" của anh cùng với cái lời xin lỗi có được không?!"

Lục Thời Niên trầm mặc trong chốc lát: "Bé Du, em đừng tàn nhẫn với bản thân như vậy."

Giản Du: "......."

Giản Du: "CÚT!!!"

"Anh xin lỗi anh xin lỗi mà, là anh xàm chó!"

Lục Thời Niên lập tức ôm lấy người bắt đầu dỗ dành: "Hay là để anh cho em trêu đùa ngược lại nha? Anh giỏi hùa lắm, chỉ cần em thả mồi là anh cắn câu liền!"

"Cậu cái lò nhà anh ý!" Giản Du tức đến đỏ mặt tía tai: "Cho anh ba giây cút xuống ngay khỏi người tôi!"

Lục Thời Niên: "Cục cưng à......"

Giản Du: "Hai!"

Lục Thời Niên nhanh chóng đứng dậy xuống giường, ngoan ngoãn đứng ở bên giường chờ bị xử lý.

Giản Du: "Quay lưng lại!"

Lục Thời Niên nghe lời xoay người đi.

Xác định là hắn không nhìn thấy, Giản Du nhanh chóng mặc quần lót vào, rồi túm cái quần dài ở cuối giường mặc vào.

Lục Thời Niên nghe thấy động tĩnh cậu xuống giường, vừa mới xoay người thì đã bị túm cổ áo kéo ra ngoài: "Anh đi ra ngoài với tôi."

Giản Du tức nổ phổi, đến cái gáy cũng bắt đầu bốc khói, Lục Thời Niên nhìn thấy hết, cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, giây tiếp theo hắn bị ném ra ngoài cửa lần thứ hai.

Giản Du: "Đêm nay anh cứ ở ngoài đó đi! Đừng có nghĩ đến chuyện đụng vào người ông!"

"......"

Lục Thời Niên hậm hực sờ sờ mũi, ây dà, sinh nhật hắn năm nay đũng là có nhiều thăng trầm ghê.

-

Một khi đã nếm được vị thịt, người nào đó ăn chay nhiều năm sau khi được thức tỉnh thuộc tính của động vật ăn thịt liền không kiềm chế nổi.

Giản Du cảm thấy mình đã gặp phải một kiếp nạn lớn trong đời.

Đã liên tục nhiều ngày Lục Thời Niên như buộc chặt lên người cậu, những lúc không cần ra khỏi nhà, cảm tưởng như nếu không dính vào nhau thì sẽ chết.

Ôm ấp hôn hít đều là chuyện nhỏ, điều làm Giản Du sợ hãi chính là hắn hệt như một con sói bị bỏ đói mấy trăm ngày đột nhiên được thả xích, ăn bao nhiêu cũng không đủ no, ăn kiểu gì cũng không đủ.

Mà Giản Du lại chính là khối thịt hắn ngậm trong miệng,

Phạm vi hạn chế ở trong nhà, Lục Thời Niên 'làm' cậu chưa từng để ý đến thời gian địa điểm.

Ban đầu chỉ là ở trên giường, trong bồn tắm, sofa, Giản Du miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Kết quả sau đó tên nào đó càng ngày càng to gan, trên bậu cửa sổ, trước cửa sổ sát đất, trên bàn ăn, trên bàn bếp, thậm chí là trên cái ghế chỉ đủ một người ngồi đặt ngoài ban công.

Giản Du đã cự tuyệt ngay từ đầu, nhưng thể lực không thể sánh được với Lục Thời Niên, cậu chống đỡ không nổi, hai lần ba lần xong không thể đứng lên được, cuối cùng chỉ có thể bực bội cắn răng nằm bẹp cho hắn đè.

Dù rằng xong việc lần nào cậu cũng lập tức mắng hắn, đạp hắn, đánh hắn, nhưng nào có ích gì đâu, Tiểu Lục xin lỗi, lần sau Tiểu Lục còn dám nữa.

Thôi kệ đi, tùy.

Có mấy lần Giản Du giãy giụa không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể cam chịu lựa chọn nằm yên, dù sao cũng không chết được, dù sao cậu cũng rất sướng, cứ kệ vậy đi thôi, còn làm gì được nữa?

Chỉ là cậu không thể chịu nổi có người cứ dí mũi lên mặt mình.

Khả năng chịu đựng của Giản Du đã tới giới hạn, thắt lưng và bắp chân lần lượt bị chuột sút, không thể chịu đựng được nữa, cạn kiệt sức lực đá đá hắn: "Con mẹ nó anh là quỷ đói đầu thai đúng không?"

Lục Thời Niên thản nhiên thừa nhận, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cậu.

Một giọt mồ hôi trượt dài trên khuôn mặt, người Giản Du nóng như thiêu, bàn tay run rẩy cuộn tròn lại, cậu ngẩng mặt lên, cần cổ gầy và trắng, tựa như một con thiên nga bị số phận bóp nghẹt, xinh đẹp, yếu ớt, dễ dàng khơi dậy ham muốn hủy diệt của con người.

Ánh sáng chiều từ ngoài ban công dần trở nên chói mắt, một lớp rèm vải mỏng không thể chắn được, Lục Thời Niên đành ôm Giản Du đi vào trong.

Giản Du mệt đứt hơi, cắn vào vai hắn: "Dừng lại đi, thả em xuống!"

Lục Thời Niên xốc xốc cậu lên: "Một lần cuối thôi."

Giản Du: "Anh toàn nói chỉ làm một lần xong đã bao giờ làm được một lần chưa! Mau thả em xuống mau, bụng em không thoải mái."

"Hở?" Lục Thời Niên cau mày, lấy tay xoa xoa bụng cậu: "Đau không?"

Làm mạnh bạo quá sao? Nhưng mà hắn đã chú ý rồi mà.

"Không phải...."

Giản Du không giải thích được cảm giác này, nhưng cậu vừa mở miệng ra thì một trận xung động dâng lên cổ họng, cậu vội vàng đẩy Lục Thời Niên nhảy ra khỏi vòng tay hắn, loạng choạng đi vào phòng tắm, nôn ọe vào bồn cầu.

Ánh mắt Lục Thời Niên thay đổi, hắn vội đi theo, vỗ vỗ lưng để cậu thoải mái hơn.

Giản Du nôn đến khi bụng không còn gì để nôn nữa, nhưng sức lực cũng đã bị ói ra hết, quỳ sụp trên mặt đất không dậy nổi, cuối cùng vẫn phải để Lục Thời Niên ôm đi tắm rửa rồi mang về phòng.

Lục Thời Niên: "Đã đỡ hơn chưa?"

Giản Du buồn bã ỉu xìu nhắm mắt lại, cậu buồn ngủ quá: "Chắc là dạ dày, không đau, nôn hết rồi."

"Em muốn đi bệnh viện hay gọi bác sĩ về nhà?" Lục Thời Niên luồn tay vào giúp cậu xoa xoa bụng.

"Không cần." Giản Du nói: "Em không cần gặp bác sĩ."

Lục Thời Niên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, nhớ lại tình huống vừa rồi, buột miệng bật ra một câu phỏng đoán: "Bé Du, hẳn là em không mang thai đâu đúng không?"

Hắn vừa nói xong đã bị đạp một cái vào mông, Giản Du tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Anh biến đi! Anh mới mang thai ý, ông đây là đàn ông!"

Lục Thời Niên vội vàng trấn an cậu: "Không có không có, anh nói vớ vẩn thôi, em cứ coi như anh xàm chó, ngoan nào, em mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Giản Du kéo chăn bông lên, quay lưng về phía hắn: "Anh đi ra ngoài, anh ở đây ảnh hưởng giấc ngủ của em."

"Được rồi, anh ra ngoài đây, tỉnh dậy thì gọi anh."

Lục Thời Niên đứng dậy rời khỏi phòng, đóng cửa lại xong đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó đi vào phòng sách mở máy tính ra, gõ vào ô tìm kiếm gì đó, nhận được câu trả lời khiến hắn cau mày, vừa kì quặc vừa kinh ngạc.

Thỏ, còn có thể như thế này sao?

Nhưng không phải chỉ thỏ cái mới như vậy sao? Thế quái nào mà gen phản tổ còn có cái đặc điểm này nữa?

Ở trong phòng, Giản Du nhắm mắt lại, nhưng lại vì trong người không khỏe mà không ngủ được.

Cậu luôn có cảm giác trong bụng mình có gì đó, nhưng không phải dạ dày, cũng không phải vị trí đau bụng, mà là bụng nhỏ ở bên trong, cảm giác căng trướng rất khó hình dung.

Trong bụng cứ khó chịu, có cảm giác buồn nôn nhưng lại chẳng nôn được ra thứ gì.

Đậu má! Cậu không phải bị làm đến hỏng đó chứ?!

Giản Du giật mình, cơn buồn ngủ bay biến, cậu vội lấy điện thoại ra gõ triệu chứng vào rồi bấm tìm kiếm, kết quả khiến cậu hóa đá ngay tại chỗ.

Có hai tin, một tốt và một xấu.

Tin tốt là cậu không phải bị làm đến hỏng, tỉnh huống của cậu trước mắt vẫn coi như là an toàn.

Mà tin xấu là,

Vì cái qué gì mà tất cả mọi người đều bảo cậu mang thai???

Cậu kinh hãi ấn lên bụng, lại cảm thấy buồn nôn, lần này không biết là ảo giác hay tiềm thức cảm nhận được, cậu như cảm giác được có gì đó ở trong bụng mình chuyển động.....

Cái ** đĩ mẹ!!!

Không phải là cậu mang thai đó chứ?!!