Bạn Gái Nhà Quê

Chương 52: Đồng hương



Lý Dịch Minh vừa đến đã thấy mọi người đã vội tách ra còn Chu Tiểu Linh lại giấu điện thoại đi. Anh nghi ngờ liền hỏi:

"Tiểu Linh đang nói chuyện với Khả Nhu phải không?

Chu Tiểu Linh lắc đầu chối, "Không phải."

Lý Dịch Minh vẫn không tin, "Tôi không tin đâu! Mau đưa điện thoại cho tôi xem. Đưa đây mau lên!"

Nhưng Chu Tiểu Linh vẫn cương quyết không đưa điện thoại ra, Lý Dịch Minh đành phải giữ chặt cô để cướp điện thoại.

Chu Tiểu Linh vùng vẫy, "Buông ra coi, anh làm cái gì vậy?"

Lý Dịch Minh giữ chặt lấy Chu Tiểu Linh giành co qua lại.

"Đưa điện thoại cho tôi! Ha ha, lấy được rồi!"

Sau khi lấy điện thoại của Chu Tiểu Linh, anh liền mở lên xem.

"Sao Khả Nhu tắt máy rồi?"

Chu Tiểu Linh: "Thì chị Khả Nhu nói chị ấy buồn ngủ, nên đã đi ngủ rồi!"

Lý Dịch Minh liền kéo lấy cánh tay của Chu Tiểu Linh mà lắc lư, cầu xin.

"Nếu vậy thì gọi lại cho Khả Nhu đi! Tôi muốn nói chuyện với cô ấy chút! Nha nha nha gọi cho cô ấy đi. Nhanh lên giúp tôi gọi đi mà, Tiểu Linh!"

Chu Tiểu Linh giận dỗi rồi cướp lại điện thoại của mình, bỏ đi vào trong nhà mặc kệ Lý Dịch Minh vẫn luôn gọi cô lại.

"Tiểu Linh! Tiểu Linh! Tiểu Linh!"

Mã Thành thấy ánh mắt của Chu Tiểu Linh có gì đó khác thường, liền nói nhỏ với Chu Bảo Cầm.

"Nè!"

Chu Bảo Cầm: "Chuyện gì?"

Mã Thành: "Tôi nghĩ cháu gái của cô có gì đó hơi lạ đó nha!"

Nghe Mã Thành nói vậy Chu Bảo Cầm cũng có một chút nghi ngờ liếc qua nhìn Lý Dịch Minh. (Không thể nào đâu, Tiểu Linh làm sao có thể thích cái tên này chứ. Phải chắc là nghĩ nhiều rồi.]

Còn bên này Trình Hân Thư, vẫn đang gác tay lên trán nằm suy nghĩ, mãi mà không thể ngủ được. Bởi vì lúc sáng đi chợ bà có gặp mấy người hàng xóm, liền khoe việc Trình Khả Nhu đã tìm được việc làm.



"Khả Nhu tìm được công việc gì vậy chị?"

Trình Hân Thư: "Nó vẫn chưa nói với tôi nữa, nhưng hình như là nhân viên văn phòng gì đó!"

"Nhưng mà chị cũng nên cẩn thận một chút đó nha?"

Trình Hân Thư có chút lo lắng hỏi lại: "Cẩn thận cái gì vậy?"

"Thì đó, con của bà Trần bán cá nướng đó, cũng nói là lên thành phố Đại tìm việc làm. Nhưng không làm được việc đàng hoàng, mà đi lên đó làm gái. Chị cũng đừng có trách chúng tôi nói này nói nọ nha."

Trình Hân Thư: "Con tôi, tôi nuôi dạy nó đàng hoàng!"

"Ôi! Con ai mà chẳng nuôi dạy đàng hoàng chứ. Nhưng mà đứa nào rồi cũng vậy thôi! Vả lại không phải chị nợ tới 2 triệu tệ không phải sao?"

Chu Bảo Cầm đứng bên cạnh không chịu được liền lên tiếng.

"Cái đồ độc mồm độc miệng, muốn bị tôi đánh cho không hả?"

"Muốn kiếm chuyện hả? Tôi chỉ có ý muốn nhắc nhở thôi mà. Với lại Khả Nhu làm công việc gì các cô cũng còn chưa biết mà."

Nhớ tới mấy chuyện lúc sáng Trình Hân Thư trở mình qua lại, nhưng vẫn không thể ngủ được, ngồi bật dậy tự lẩm bẩm một mình.

"Khả Nhu! Con đang có điều gì đang giấu mẹ phải không?"

'Cốc cốc cốc'

Nghe thấy tiếng gõ cửa Trình Khả Nhu ở trong phòng nói vọng ra.

"Ai vậy?"

"Tôi! Tiếu Mỹ đây!"

Trình Khả Nhu liền ngồi dậy đi đến mở cửa cho cô, hỏi:

"Tiểu Mỹ có chuyện gì vậy?"

Tiểu Mỹ nhìn ngó xung quanh xem có ai không, xác định không có ai rồi nhìn thẳng vào mắt của Trình Khả Nhu nói:

"Tôi biết hết bí mật của cô rồi!"

Trình Khả Nhu liền cười nói: "Nhưng mà bí mật gì? Tôi đâu có bí mật."

Thấy cô vẫn không không chịu nói, Tiểu Mỹ liền đẩy cô vào trong phòng đi vào sau đó đóng cửa lại, rồi tiến sát gần Trình Khả Nhu hỏi thẳng.



"Cậu Thiên Hàn thuê cô có đúng không?"

Trình Khả Nhu liền chối: "Người yêu của nhau thì thuê mướn cái gì chứ?"

Tiểu Linh: "Thì thuê cô đóng giả làm người yêu đó!"

Trình Khả Nhu thầm nghĩ, [Sao cô ấy lại biết chuyện này?) Cô hít một hơi lấy lại bình tỉnh nói:

"Trời ơi, cô đừng tào lao nữa!"

Tiểu Mỹ: "Thái độ lắm la lắm lét này, là đang nói dối đó nha. Chuyện này là thật có đúng không?"

Trình Khả Nhu biết không thể giấu được, vội vàng nắm lấy tay Tiểu Mỹ, cầu xin.

"Tiểu Mỹ! Tôi xin thề với cô tôi không có cố ý lừa dối ai hết. Tôi cũng có lý do của riêng mình mà."

Tiểu Mỹ: "Ai cũng có lý do của riêng mình hết đó!"

Trình Khả Nhu bật chế độ nài nỉ, "Tiểu Mỹ, tôi xin cô đó đừng có nói chuyện này với ai được không?"

Tiểu Mỹ: "Nếu vậy cần phải có một cái giá cho việc này!"

Trình Khả Nhu buông tay cô ra rồi đi đến ngồi xuống bên giường, ủ rủ nói:

"Tiền thì tôi không có đâu. Tôi chỉ là làm thuê cho anh ấy mà thôi. Hơn nữa hôm bữa, khi tôi tới thành phố Đại, đã bị cướp lấy mất ví tiền rồi. Bây giờ thì không có còn đồng nào hết!"

Tiểu Mỹ ngồi xuống bên cạnh hỏi: Vậy cô là người ở đâu? Không phải ở Anh đúng không?"

Trình Khả Nhu: "Tôi đến từ thôn Đại Lâm!"

Tiểu Mỹ: "Thôn Đại Lâm? Trời ơi, sao từ đầu không nói sớm, chúng ta là đồng hương! Tôi cũng là người thôn Đại Lâm, nhưng ở phía ngoài của thôn. Lần đầu tôi tới thành phố Đại, cũng bị y như cô luôn đó!"

Trình Khả Nhu nghe vậy liền kéo tay Tiểu Mỹ nói:

"Không cần gọi tôi là cô Khả Nhu đâu, gọi tôi là Khả Nhu được rồi."

Tiểu Mỹ: "Vui quá người cùng quê! Ôi,vui quá đi. Ha ha ha"

Trình Khả Nhu: "Suyt!"

Hai người nhìn nhau cười nhỏ tiếng tiếng lại.