Sáng ngày hôm sau, mới sáng ra Tống Thiên Hàn đã chạy đến công ty vội vàng để tìm Bạch Thiên.
"Tôi đã tới rồi đây thưa sếp! Sếp?"
Tống Thiên Hàn không nhìn thấy Bạch Thiên ở trong văn phòng, đang định ra ngoài thì mới thấy ông đang nằm ở sofa.
Tống Thiên Hàn liền dò hỏi: "'Sếp! Sếp! Anh có ổn không vậy?"
Bạch Thiên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, vừa mệt mỏi lại vừa mơ màng ngồi dậy.
"Ốn chứ sao không ổn. Người như tôi đây, làm thì phải hết sức, chơi thì phải hết mình!"
Tống Thiên Hàn: "Tôi nghĩ là anh nên nghĩ ngơi cho tỉnh táo hẳng đi, lần sau tôi sẽ quay lại vậy."
Thấy Tống Thiên Hàn chuẩn bị rời đi, Bạch Thiên liền nói:
"Tôi đã nói là tôi ổn mà, cậu cứ yên tâm đi. Cậu nói là cho tôi xem ca sĩ mà cậu nói là sẽ hát hay, vậy mau cho tôi xem đi."
Tống Thiên Hàn đi đến bàn làm việc của Bạch Thiên đặt máy tính của mình xuống.
"Được rồi, vậy anh tự mình xem đi."
Bạch Thiên lồm cồm ngồi dậy, mang theo cái thân già còn chưa tỉnh hẳn qua bên bàn làm việc để xem, người mà
Tống Thiên Hàn giới thiệu.
Tống Thiên Hàn mở đoạn video lên, "Dạ đây thưa sếp!"
Bạch Thiên cũng khá bất ngờ với giọng hát của Trình Khả Nhu.
"Cũng khá hay đó! Nhưng mà sao mặt của cô gái này nhìn có vẻ rất quen."
Tống Thiên Hàn: "'Sếp đã từng gặp cô ấy rồi hả? Hay là sếp đã từng qua lại với cô gái này rồi?"
Bạch Thiên: "Thiên Hàn cậu điên rồi hả? Cô ấy đáng tuổi con tôi đó!"
Bạch Thiên lại hỏi: "Nhưng mà cậu gặp cô ấy ở đâu vậy?"
Tống Thiên Hàn: "Cô ấy chính là người đã chiến thắng cuộc thi tìm kiếm ca sĩ trẻ lần trước đó, thưa sếp!"
Bạch Thiên: "Vậy sau ngay từ đầu cậu không đưa cho tôi xem.
Tống Thiên Hàn: "Anh có bao giờ nghe tôi đâu, chỉ toàn nghe theo anh Thiên Vũ thôi!"
Bạch Thiên: " Bởi vì Thiên Vũ nói với tôi, là đừng có chọn cô gái này, vừa bướng vừa khó kiểm soát, cho nên tôi mới không chọn. Nếu biết cô ấy hát hay như vậy tôi chọn cho rồi."
Tống Thiên Hàn: "Vậy bây giờ chúng ta gọi cô ấy tới có được không?"
Bạch Thiên: "Ở, cũng được, gọi đến nói chuyện luôn đi, nhưng mà đừng lâu quá nha. Tôi sợ tôi không thể cầm cự không nối đâu đó!"
Tổng Thiên Hàn: "Dạ tôi hiểu rồi!"
Cùng lúc này ở thôn Đại Lâm, Trình Hân Thư xách theo một ít bánh và trái cây đến miếu, lại vừa hay gặp được Mã Thành.
"Cô Hân Thư, sao hôm nay cô ăn mặc đẹp vậy? Bộ cô tính đi đâu hả?"
Trình Hân Thư: "Tôi thấy lo cho Khả Nhu quá, nên mới mang một ít bánh và trái cây đến thấp hương, rồi lên thành phố Đại tìm Khả Nhu."
Vừa hay Lý Tuấn cũng vừa đến, nhìn thấy Trình Hân Thư liền chạy đến chào hỏi.
"Cô Hân Thư, cô cũng đến thấp hương hả? Hai chúng ta công nhận là hiểu ý nhau ghê. Người ta nói hữu duyên tương lý năng tương ngộ. Ha ha."
Mã Thành liền ngắt ngang nói: "Không phải, cô Hân Thư chỉ đến đây thấp hương thôi. Còn anh đến đây để thăm mộ vợ không phải sao?"'
Lý Tuấn: "Không có nói chuyện với anh!"
Mã Thành nhìn sang Trình Hân Thư nói: "'Cô Hân Thư mau đi thấp hương đi, còn kịp lên thành phố Đại nữa."
Trình Hân Thư: "Được."
Nghe vậy, Lý Tuấn liền ngăn Trình Hân Thư lại hỏi:
"Cô Hân Thư, cô định đi thành phố Đại hả? Cô đi làm cái gì?"
Hân Thư cũng không có giấu diếm nói: "Tôi muốn lên đó, tạo bất ngờ cho Khả Nhu thôi. Với lại tôi không có tin tưởng Khả Nhu sợ nó nói dối."
Lý Tuấn: "Ôi! Cô đừng có quan tâm đến lời của mấy bà 8 đó. Khả Nhu không phải là đứa như vậy đâu."
Trình Hân Thư: "Tôi không có sợ chuyện đó, nhưng mà Khả Nhu nó chưa từng nói với tôi là nó làm công việc gì hết. Tôi chỉ sợ nó làm ca sĩ rồi đi hát ở trên đó thôi."
Lý Tuấn: "Vậy! Hay là cô lên xe của tôi ngồi đi. Lý Tuấn tôi đây vợ đã mất rồi, nên cô có thể ngồi ở ghế lái phụ, kế bên tôi. Tôi thường xuyên đi thành phố Đại, cô Hân Thư đi với tôi đảm bảo sẽ đến được đúng nơi mà không bị lạc đường. He he. Có phải không?"
Trình Khả Nhu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói:
"Vậy thì cũng được!"
Mã Thành vội vàng chen ngang: "Hân Thư! Cô phải cẩn thận nha, lần này đi thành phố Đại, biết đâu lại gặp người không muốn gặp."
Trình Hân Thư liền hỏi: "Ai?"
Mã Thành. "Tôi không biết! Hay là vầy đi, cho tôi đi theo chung đi. Tôi cũng muốn lên thăm Tùng Khang con trai của tôi."
Lý Tuấn liền chen vào, "Đi cùng với ai?"
Mã Thành: "Thì cùng với hai người."
Trình Hân Thư suy nghĩ, [Để hai người họ đi cùng mình thì sẽ yên tâm hơn.)