Điện thoại của Trình Khả Nhu vang lên, cô liền ngó qua thấy Tống Thiên Hàn gọi cô liền lau tay rồi bắt máy.
"Alo! Có chuyện gì?"
Tổng Thiên Hàn ở đầu dây bên kia liền nói:
"Tôi vừa mới gửi cái video cô hát cho sếp của tôi nghe rồi. Thật không ngờ là anh ấy rất là thích luôn đó nha."
Trình Khả Nhu nghe vậy liền vui mừng hỏi lại, "Anh nói có thật không vậy?"
Tống Thiên Hàn: "Thật chứ sao không, mà bây giờ cô muốn tự tới đây hay là muốn tôi về đón."
Trình Khả Nhu: "Thôi không cần đâu, anh không cần chạy đi chạy về tốn thời gian lắm. Để tôi tự tìm đường tới chỗ anh là được. Vậy đi ha, tôi cúp trước đây!"
Tổng Thiên Hàn: "Được, được!"
Sau khi tắt máy Trình Khả Nhu quay sang nói với Tiếu Mỹ.
"Tôi đi trước nha!"
Tiểu Mỹ thấy cô có vẻ đang rất vội liền hỏi:
"Giờ cô đi luôn hả?"
Trình Khả Nhu. "Ừ đúng rồi!"
Nói rồi cô vội vàng chạy về phòng thay quần áo, rồi vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, mới vừa ra tới cửa thì điện thoại của cô lại reo, cô dừng lại lấy điện thoại ra xem. (Là mẹ, sao lại gọi giờ này?) Cô không nghĩ nhiều liền bắt máy.
"Dạ, mẹ gọi con có chuyện gì không?"
Trình Hân Thư: "Alo! Khả Nhu! Mẹ đang trên đường lên thăm con."
Trình Khả Nhu: "Hả? Mẹ nói cái gì?"
Trình Hân Thư: "Mẹ nói là mẹ đang lên thăm con ở thành phố Đại!"
Trình Khả Nhu có chút lúng túng hỏi: "Mẹ ơi, sao tự nhiên mẹ lên thành phố chi vậy?"
Trình Hân Thư: "Thì mẹ muốn lên xem con có việc làm thiệt hay không thôi đó mà!"
Trình Khả Nhu liền tìm cớ, "Mẹ! Bữa nay thiệt tình là con không có rảnh chút nào hết á. Con phải làm việc cả ngày, cho nên mẹ mau đi về đi, lần sau quay lại nha."
Trình Hân Thư: "Sao mà quay về được mẹ tới thành phố Đại rồi đây."
Trình Khả Nhu: "Hả? Mẹ tới thành phố Đại rồi hả?"
Trình Hân Thư: "Phải! Vậy giờ nghĩ trưa ra gặp mẹ một chút nha. Gặp mẹ một chút thôi!
Lý Tuấn vừa lái xe vừa nói thêm vào, "Khả Nhu, con ra ngoài gặp mọi người chút đi con."
Mã Thành ngồi ở phía sau cũng lên tiếng, "Nhớ dẫn thằng Tùng Khang đi theo chung luôn nha con. Nghe nói là hai đứa làm việc chung với nhau hả?"
Trình Khả Nhu nghe thấy giọng của mọi người liền hỏi:
"Mẹ! Bác Lý với bác Mã cũng đi theo luôn hả?"
Trình Hân Thư: "Đi muốn hết cái thôn Đại Lâm luôn rồi đó!"
Lý Tuấn: "Khả Nhu à, con làm việc ở đâu thì cứ nói với bác. Để bác lái xe đến tìm con."
Trình Khả Nhu suy nghĩ mất mấy giây rồi đáp: "Ờ... ờ... hay là bây giờ bác hãy tìm chỗ nào nghĩ chân đi rồi con sẽ đến đó tìm mọi người nha."
Trình Hân Thư: "Khoan đã Khả Nhu..."
Trình Khả Nhu vội ngắt lời mẹ mình, "Mẹ ơi, đừng bàn gì nữa, cứ như vậy đi nha. Con cúp máy trước đây!"
Nói xong liền vội vàng tắt máy, cô lẩm bẩm một mình, "Tiêu rồi Khả Nhu ơi!"
Cô vội chạy đến tiệm quần áo của Mã Tùng Khang, hớt hải gọi anh
"Tùng Khang ơi! Tùng Khang ơi!"
Mã Tùng Khang đang bận rộn bán đồ cho khách, thì bị Trình Khả Nhu xong vào, kéo qua một bên nói chuyện.
"Tùng Khang, mau qua đây, lẹ lên! Lẹ lên đi!"
Mã Tùng Khang vùng thoát ra khỏi tay cô chóng nạnh hỏi:
"Trời ơi, có chuyện gì?"
Trình Khả Nhu: "Mau thay đồ lệ đi, bác Mã mà nhìn thấy bộ dạng này thì cậu chết chắc đó."
Nhắc đến ba mình Mã Tùng Khang liền vô cùng lo lắng. Bởi vì ông rất là ghét cậu theo nghề thiết kế thời trang của mẹ.
"Hả? Vậy tôi phải thay đồ gì bây giờ?"
Trình Khả Nhu hỏi: "Anh nói bác Mã là anh làm công việc gì?"
Mã Tùng Khang: "Trời ơi tôi không có nói, tôi chỉ nói là lên thành phố Đại tìm việc. Vậy còn cô?"
Trình Khả Nhu: "Tôi cũng không có nói rõ, tôi chỉ nói là lên thành phố Đại tìm việc thôi."
Mã Tùng Khang: "Thôi chết rồi làm công việc gì bây giờ?"