Lý Tuấn lái xe một vòng rồi quyết định dừng lại một quán nước ngồi đợi Trình Khả Nhu đến. Khi phục vụ mang nước đến Lý Tuấn cứ nhìn tới nhìn chầm chầm vào ly nước ở trước mặt.
Mã Thành thấy vậy liền hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
Lý Tuấn: "Nhìn xem trong ly nước có vàng không? Sao mà mắc quá trời luôn."
Mã Thành liền trêu chọc, "Anh không có đủ tiền để trả hả? Không sao tôi vào cô Hân Thư có thể tự mình trả được."
Lý Tuấn: "Ai nói chứ, hôm nay tôi sẽ lo cho hai người ăn uống. Cứ yên tâm đi, chỉ là tôi thấy ly nước nhỏ như vậy mà tới 200 tệ."
Trình Hân Thư nghe hai người họ nói qua lại có chút phiền liền lên tiếng.
"Thôi đủ rồi! Hai người nói nhiều quá nhứt cả đầu rồi đây nè!"
Thấy Trình Hân Thư tức giận hai người họ liền nhỏ tiếng chỉ trích nhau.
Lý Tuấn: "Điều tại anh đó!"
Mã Thành: "Tại anh thì có!"
Trong lúc mấy người bọn họ cứ cãi qua lại thì Trình Khả Nhu mặc một bộ đồ công sở đi vào, đi đến chỗ họ cuối đầu chào hỏi:
"Dạ con chào bác Mã, con chào bác Lý, con chào mẹ! Xin lỗi con tới hơi trễ, bởi vì công việc hôm nay nhiều quá."
Trình Khả Nhu đi đến ngồi bên cạnh của mẹ mình, Mã Thành ngó trước ngó sau rồi nhìn Trình Khả Nhu hỏi:
"Tùng Khang, nó không đi chung với con sao?"
Trình Khả Nhu: "Dạ có chứ!"
Mã Thành và Lý Tuấn nhìn ngó xung quanh rồi lại hỏi:
"Vậy nó đâu rồi?"
Trình Khả Nhu chỉ ra bên ngoài cửa, "Kia Tùng Khang tới rồi kìa bác."
Mã Tùng Khang mặc một bộ đồ nhân viên sửa xe, trên tay còn cầm theo cả cờ lê bước vào quán, đi đến chỗ họ mà chào hỏi.
"Con chào dì Hân Thư, chào bác Lý, chào ba!"
Trình Hân Thư nhìn anh mỉm cười khen ngợi, "Tùng Khang lâu rồi không gặp, con vẫn đẹp trai như xưa nha."
Mã Tùng Khang thấy được khen liền rất tự khoe vẻ đẹp trai của mình.
"Dạ cảm ơn dì."
Trình Hân Thư: "Nè con đừng có lau nữa, càng lau mặt con càng dơ hơn đó. Mà sao quần áo của con dính dầu nhớt không vậy hả?"
Mã Tùng Khang: "'Dạ vì hôm nay ở tiệm khách hàng rất là đông, nên con mới sửa xe đến đâu cả người luôn."
Trình Hân Thư có chút nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc là con làm công việc gì vậy? Sao lúc đầu nói là ở công ty?"
Trình Khả Nhu liền nhanh nhảu trả lời, "Ờ... ờ... thì con và Tùng Khang đều làm ở công ty mà mẹ. Công ty của con là trung tâm sửa xe. Ai gọi tới thì phải gặp con trước. Hơ hơ."
Trình Hân Thư liền gật đầu, "À thì ra là bộ phận chăm sóc khách hàng."
Trình Hân Thư lại hỏi: "Vậy lương tháng được bao nhiêu vậy con?"
Trình Khả Nhu nhanh nhảu đáp: :Dạ 20 ngàn tệ."
Mọi người giật mình, ồ một tiếng. Trình Hân Thư thì cảm thấy rất vui.
"Hả? 20 ngàn, tiền lương không thấp."
Mã Tùng Khang: "Còn con đang là 1 kỹ sư ô tô, thấy con có ngầu không? Dạo gần đây cấp dưới của con có việc nên con phải sửa xe 1 mình. Dì Hân Thư ơi, dì không cần phải tới công ty để xem đâu. Vì ở đó phức tạp dữ lắm."
Mã Thành có chút thắc mắc, nhìn con trai mình hỏi:
"Mà nè ba nhớ con nói mở tiệm bán gì đó mà không phải sao?"
Mã Tùng Khang cũng nhảy số rất nhanh: "Ba ơi vì nền kinh tế toàn cầu đang bị suy thoái, nên con mới chuyển hướng qua làm kỹ sư ô tô đó."
Mã Thành gật đầu, "Thì ra là vậy."
Lý Tuấn: "Vậy thì tốt quá rồi, lát nữa con kiểm tra xe giúp bác đi. Không biết là nó bị gì đó, cứ tắt máy hoài. Bác tính đem ra tiệm, nhưng mà giờ có con là kỹ sư, thật là may quá bác đỡ phải tốn tiền sửa."
Mã Tùng Khang chỉ có thể cười trừ rồi nhìn sang Trình Khả Nhu trao đổi bằng ánh mắt.
Mã Tùng Khang: "Bây giờ phải làm sao?"
Trình Khả Nhu: "Tôi cũng đâu biết làm sao."
Mã Thành: "Phải đó con mau sửa giúp cho bác Lý đi."