Giọng nói của anh nghe rất nhỏ, rất chậm rãi. Anh không nói cho qua chuyện, mà ngược lại, hai chữ này được anh phát âm một cách vô cùng nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt của anh khiến Thư Điềm cảm thấy, nếu như bây giờ cô đổi sang một câu khác, chẳng hạn như bảo anh nói “Anh là đồ ngốc”, thì anh cũng chẳng hề do dự gì mà sẽ mỉm cười và nói ra câu ấy.
“Trái tim loạn nhịp” đã không còn đủ sức để hình dung trạng thái hiện giờ của cô nữa.
Bên cạnh cô có một vị đại ca như thế này.
Một vị đại ca từ trước đến nay luôn vô cùng cao quý, luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp mà nhìn xuống đám đông dưới chân mình. Nhưng giờ đây, chỉ vì một yêu cầu vô cùng vô lý của cô, mà một vị đại ca như anh lại chấp nhận cúi đầu, khẽ mỉm cười và dứt khoát nói ra hai chữ “Xin em”.
Đại ca này đã trưởng thành cùng cô. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn giúp cô giải quyết những rắc rối, giúp cô giải quyết vô số những vụ tranh chấp có liên quan đến bút chì, gôm tẩy khi còn bé. Tính tình của anh tệ lắm, anh không thích nói chuyện đâu, nhưng anh lại rất kiên nhẫn với cô.
Trong Thư Điềm bỗng xuất hiện một ảo giác.
Giọng điệu quyến luyến ấy của anh khiến cô như đã nghe hai chữ đó thành ba chữ khác…
Xin em… là hai chữ.
Anh thích em… là ba chữ.
Điên rồi, điên thật rồi!
Thư Điềm chỉ hận mình không thể nhảy xuống hồ, tắm nước lạnh để cho tỉnh táo lại ngay tức thì.
Cô chỉ nghe nói đến việc nữ sinh bị nam sinh theo đuổi đến nỗi đau hết cả đầu. Còn trường hợp giống như cô thì lại là “nữ sinh muốn được tỏ tình đến nỗi tẩu hỏa nhập ma”, chắc cô là người đầu tiên thuộc trường hợp này rồi nhỉ?
… Còn nghĩ nhiều đến nỗi xuất hiện cả ảo giác cơ đấy.
Thư Điềm cắn môi, mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Cô cũng không biết nên nói gì nữa, đôi mắt đang nhìn anh cũng liếc sang chỗ khác.
Sau đó cô duỗi tay ra, lại kéo khóa lên cho anh, thực hiện lời hứa “Anh xin em thì em sẽ kéo lại cho anh”.
Cô mất tập trung, không chú ý xem tay mình đang ở đâu, lúc buông tay ra thì mới phát hiện ra là mình đã lỡ kéo cao quá, khiến cổ áo đồng phục của anh hơi dựng đứng lên một chút.
… Thôi bỏ đi, không quan tâm đến nữa, cứ vậy đi.
Có một cái dây khóa kéo thôi mà cứ kéo tới kéo lui, giống y như là đang “thả thính” anh trước mặt nhiều người vậy, thế thì không được hay cho lắm.
Vả lại, trông anh cao như vậy cơ mà, mặc thế nào cũng được cả thôi. Cổ áo dựng thẳng lên một chút cũng đẹp lắm mà.
“Kéo xong rồi.” Thật ra lúc đầu Thư Điềm định lùi về sau một bước, nhưng nghĩ kỹ lại thì cô lại không nỡ, vậy nên cô vẫn đứng im tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn anh: “… Đồ trong tay anh, anh đang định đi đưa đồ à?”
Giang Dịch gật đầu: “Ừ.”
“Thầy Mã bảo hả?”
“Ừ.”
Cô gái ban nãy bị anh chất vấn đến nỗi sắc mặt trông không được tốt cho lắm, nhưng anh đã thẳng thắn như thế rồi, nên tất nhiên là cô ta cũng hiểu ý của anh. Tuy giọng điệu của cô ta khi trả lời không tốt đẹp gì, cũng có vẻ là chẳng hề muốn thế, nhưng vẫn phải nói là do thầy Mã nhờ.
Cho nên anh cũng làm hết trách nhiệm của mình là đi lấy túi, bây giờ còn phải đi đem hai túi đồ này qua đó.
Không ngờ là trên đường lại gặp được Thư Điềm – người đã biến mất cả một buổi chiều.
“Đúng vậy, đưa đến phòng nghỉ ở sau hậu trường.”
Nghe thế, bấy giờ Thư Điềm đã quên béng đi mất trọng trách “chiếm chỗ” của mình.
Cô bước sang một bên, từ đứng đối diện trở thành đứng bên cạnh sánh vai với anh: “Vừa hay em không bận bịu gì cả, em đi với anh nhé.”
Giang Dịch nhìn cô, anh khẽ nở một nụ cười như có như không: “Ừ.”
Nơi biểu diễn nằm ở ngay sân vận động, sân khấu đã được tháo dỡ từ tòa nhà văn nghệ và di chuyển đến đây, có vẻ như là đã lắp đặt xong hết rồi, có công nhân đang thử ánh sáng.
Thời điểm sáu giờ tối như thế này, đèn đường trong khuôn viên trường vẫn chưa được bật lên, thế nên, ngoại trừ những nơi xung quanh sân khấu ra thì cảm giác ánh sáng khá u ám. Thư Điềm và đại ca cứ “hiên ngang” sóng vai nhau mà đi như vậy, họ đi lướt ngang qua rất nhiều người, và đều không bị người ta chú ý đến hay nhìn chằm chằm vào.
Vốn dĩ lúc đầu Thư Điềm cũng muốn giúp anh xách một túi, nhưng cô đã bị anh từ chối một cách vô cùng dứt khoát.
Mặc dù anh chỉ nói mấy chữ… “Không cần, em xách không nổi.”
Nhưng đầu cô đã tự động dịch ra thành… “Anh xách là được rồi, em xách thì sẽ bị mệt đấy. Ngoan nào.”
Trời ạ, mặt dày quá đi mất.
Thư Điềm thấp thoáng thấy phía sau sân khấu có một đống người ăn mặc màu mè sặc sỡ, đang chuẩn bị hỏi Giang Dịch, thì bỗng bên tai cô vang lên tiếng của anh.
“Chuyện lúc sáng, anh xin lỗi em.”
“…” Thư Điềm ngạc nhiên nhìn sang, trông thấy vẻ mặt không được tự nhiên của anh, cô ngơ ngác hỏi lại anh: “Tại sao anh phải xin lỗi em?”
“Tại vì em…” Ban đầu, hai chữ tiếp theo mà Giang Dịch muốn nói là “tức giận”, nhưng rồi, bỗng anh lại nhớ đến dáng vẻ cô trừng mắt nói “Em không giận”, cuối cùng anh bèn thay đổi: “Bởi vì em không vui.”
“…”
“Ồ.”
Anh xin lỗi rồi.
Mặc dù, về cơ bản là anh không hề nhận thức được lỗi lầm của mình và nguyên nhân vì sao cô lại tức giận, nhưng anh nói là vì cô không vui, chỉ vì điều này thôi nên anh đã nói lời xin lỗi.
Những cảm xúc mềm mại trong Thư Điềm như đã được khơi gợi nên, hình như là cả người cô đang được ngâm trong… bể bong bóng màu hồng.
Chính ngay khoảnh khắc này, Thư Điềm cảm thấy những bực dọc ban sáng của mình đã hoàn toàn biến mất.
Bước đi nhẹ tênh như gió, cô sắp bay lên trời luôn rồi.
Hai người như đã giao hẹn với nhau từ trước rồi vậy, tốc độ đi càng lúc càng chậm. Có cơn gió khẽ thổi tới, Thư Điềm đưa tay chỉnh lại tóc, cô mím môi, cúi đầu nhìn đường chạy bằng nhựa, hắng giọng: “Vậy em cũng, xin lỗi anh nhé.”
“…”
Giang Dịch ngẩn người ra.
Anh bất giác dừng bước lại.
Còn Thư Điềm thì vẫn tiếp tục đi về trước, đi được hai bước thì cô mới phát hiện ra là anh vẫn đang đứng im tại chỗ, Giang Dịch thấy cô vội quay đầu lại nhìn mình.
Mọi ngày cô gái nhỏ đều chải mái, chỉ để một lớp mái mỏng thôi. Thỉnh thoảng, vào những khi cô chợp mắt trong giờ nghỉ chuyển tiết, sau khi cô tỉnh dậy, dáng vẻ của cô với phần tóc mái hơi rối trông vô cùng đáng yêu.
Vừa hay chỗ cô đang đứng giáp với hướng gió, cả mái tóc dài đều bị gió thổi bay hết ra sau, để lộ ra cả khuôn mặt, vầng trán nhẵn mịn, gương mặt rất nhỏ, cằm thì nhòn nhọn.
Giang Dịch nhìn cô, cổ họng khô rát, trái cổ của anh lại di chuyển: “Tại sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em nói xin lỗi anh là do lúc sáng em đã để anh về lớp một mình.”
“…”
“Sau đó thì suốt cả buổi chiều em vẫn luôn ở bên ngoài, cũng không về lại lớp.”
“…”
“Cho nên em đoán…” Cô gái chợt nở nụ cười, lúm đồng tiền lấp ló, giọng nói trong veo ngọt ngào: “Chắc là anh cũng không vui.”
…
Thư Điềm cảm thấy, hình như ban nãy mình đã thành công “thả thính” được đối tượng mình thầm mến rồi.
Biểu hiện cụ thể của “đối tượng” là ánh mắt tránh né, vành tai đỏ rực, bước đi vội vã, và cả bóng lưng hấp tấp rời đi.
Thư Điềm sờ mặt, mỉm cười.
Khá hài lòng.
Đến khi Giang Dịch đưa quần áo xong và quay trở lại, người ở trong sân vận động đã dần đông lên, ai nấy đều đang đi về nơi tập trung của lớp mình.
Thư Điềm nhìn nhân viên điều chỉnh ánh sáng, điện thoại trong túi cô chợt rung lên.
“Alo.” Thư Điềm nhảy cẫng lên ngay tại chỗ: “Sao thế, sao thế?”
“Sao thế cái gì cơ?” Bên chỗ Diêu Nguyệt khá là ồn ào: “Cậu đang ở đâu thế? Chẳng phải đã nói là sẽ đi giành chỗ à? Hai bọn mình về lại chỗ của lớp chúng ta nhưng có thấy cậu ở đâu đâu?”
“…”
Thư Điềm dừng việc nhún nhảy lại ngay lập tức.
Cô bận “tâm sự” dưới ánh trăng với “người nào đó”, sao còn nhớ tới… chuyện chiếm chỗ gì gì đó cho được?
Cô cười gượng hai tiếng: “À, Nguyệt Nguyệt, bên chỗ mình xảy ra chút chuyện, trong một khoảng thời gian ngắn như thế này… hình như là mình không thể giải thích rõ ra được…”
“Cậu cứ nói là chuyện đó có liên quan đến Giang đại ca hay không đi!” Diêu Nguyệt nói thẳng ra luôn: “Nếu cậu nói là cậu đã gặp được đại ca, sau đó thì lại thấy sắc quên bạn!”
Cô ấy dừng lại chừng một giây.
“… Vậy thì mình sẽ tha thứ cho cậu!!!” Mấy chữ mà “Nấm lùn” bổ sung thêm này nghe vô cùng vang dội.
Thư Điềm thở phào: “Đúng, cậu nói đúng rồi.” Cô bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, là do cô không đúng: “Mình thấy sắc quên bạn, đồ ăn vặt của các cậu để mình trả cho.”
Diêu Nguyệt rất vui vẻ, cô ấy “hừ” một tiếng: “Vậy cậu mau tiếp tục “thấy sắc” đi nhé! Mình cúp máy đây!”
Thư Điềm bỏ điện thoại ở bên tai xuống, vẫn chưa khóa màn hình…
“Thấy sắc quên bạn cái gì cơ?”
“…”
Thư Điềm quay phắt lại.
Không biết là Giang Dịch đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh nhướng mày, vẻ mặt ngờ vực.
“Nghĩa là… là một câu thành ngữ…” Thư Điềm khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Thật ra là anh nghe nhầm rồi, không phải thấy sắc quên bạn, là vong ân phụ nghĩa đó.”
“…”
Cái gì với cái gì thế này?
Giang Dịch nhìn một vòng quanh khán đài: “Chỗ buổi tối vẫn giống lúc sáng chứ?”
“Hả?” Thư Điềm nhìn theo hướng của anh: “Ồ, anh nói chỗ ở khán đài à?”
“Ừ.”
“Không giống đâu, bởi vì sân khấu ở chính giữa, cho nên học sinh của toàn trường đều phải ngồi về cùng một hướng.” Cô vừa nói vừa đi về phía khán đài, Thư Điểm chỉ chỉ: “Anh có nhớ là khán đài lúc buổi sáng có rất nhiều chỗ trống không, cứ ngồi tiếp lên đó là được rồi, đủ chỗ ngồi đó anh.” . Hãy 𝑡ìm đọc 𝑡rang chính ở { 𝑡r𝐮m𝑡r𝐮yen﹒VN }
Mặc dù là có đủ chỗ ngồi.
Nhưng đến càng trễ thì vị trí ngồi càng ở trên cao.
Bởi vì khán đài được làm theo kiểu bậc thang, càng xuống dưới thì tầm nhìn càng tốt. Thư Điềm không ngờ là mọi người lại tích cực trong việc “chiếm chỗ” đến vậy.
Cô và Giang Dịch nhìn hết một vòng, muốn tìm chỗ mà hai người có thể ngồi chung với nhau, nào ngờ, chỉ còn mỗi hàng trên cùng mới có.
Được rồi.
Trước khi cô ngồi xuống thì nhìn sang Giang Dịch ở bên cạnh, an ủi anh: “Không sao đâu anh, chúng ta ngồi cao thì nhìn được xa.”
“…” Giang Dịch không nói gì cả, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Mà, chúng ta còn không bị cận nữa chứ.” Thư Điềm nói tiếp: “Chẳng phải là chỉ thấy mọi người trông nhỏ hơn một chút thôi à?”
“…”
Giang Dịch nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc nói cho anh nghe về những điểm tích cực, gật đầu: “Đúng vậy.”
Mấy hàng trên cùng đều khá trống, bởi vì nó thật sự… nằm ở rất rất xa.
Cho nên xung quanh cũng chỉ có lác đài vài ba người thôi, chẳng có quá nhiều người.
Giang Dịch nói một câu xuất phát từ tận đáy lòng: “Chỗ này được lắm.”
Khá tiện.
…
Với người trẻ tuổi ấy à, chơi điện thoại là cách sống căn bản nhất.
Suốt cả chiều Thư Điềm đều không có thời gian để chơi điện thoại, trong thời gian chờ đợi đêm hội được “khởi động”, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã trả lời tin nhắn.
Cô thoát khỏi Wechat, phát hiện ứng dụng “Bạn hỏi tôi trả lời” có một dấu chấm đỏ, có tin nhắn cô chưa đọc.
Cô bèn nhấp vào.
Buổi sáng, nhận được một tin nhắn.
[gosk08]: Này, hình như tôi chọc cho cô ấy giận rồi.
Buổi chiều, lại nhận được một tin nhắn.
[gosk08]: Tôi bỗng cảm thấy, chắc là cô ấy không thích tôi đâu.
Thư Điểm suy nghĩ thật kỹ càng.
Hình như, cho đến tận lúc này, cả “Gà tiểu học” và Giang Dịch đều giống như nhau, đều nhát gan vô cùng.
Hơn nữa, tâm tư thầm kín của chú “gà” này còn rất là nhiều nữa chứ, vậy mà, hình như là ngoài đời thực, phía bên cậu ta chẳng tiến triển thêm được gì cả.
Cô bỗng thấy vô cùng tức giận.
Thư Điềm bắt đầu gõ chữ lạch cạch để trả lời cậu ta: [Cậu nhát gan làm cái rắm gì thế! Đã thích nhiều năm như vậy rồi thì cứ tiến lên đi!]
[Dù có bị từ chối đi chăng nữa, thì lẽ nào cậu chưa từng nghe thấy từ “theo đuổi” này à? Hả? Nếu bị từ chối thì chẳng lẽ cậu còn không biết đi theo đuổi người ta nữa hay sao? Cậu không tỏ tình! Thì sao mà có bạn gái được chứ hả!!!]
Cô càng nghĩ thì lại càng thấy giận, gõ mạnh vào màn hình như là để trút giận vậy: [Cậu có nghe nói chưa, yêu thì phải biết dũng cảm mà nói ra, nghe thấy bao giờ chưa hả??? Cậu cứ ở đây mà nín, mà nhịn đi nhé! Nhịn chết cậu luôn đi! Cả đời này cũng không yêu đương được đâu nhé!!!]
Tức chết mất, hai cái khúc gỗ mục nát này.
Trả lời tin nhắn xong thì Thư Điềm cũng tắt điện thoại đi, hứng gió đêm để bình tĩnh lại. Sau đó, cô kéo Giang Dịch, tùy tiện nói về vở diễn của lớp 10/7.
Mười phút sau, đêm hội biểu diễn văn nghệ bắt đầu đúng giờ.
Người dẫn chương trình nói mấy câu dẫn, nghe rất giống với những câu mở đầu có trong các đêm hội – các đêm hội của rất nhiều đài truyền hình khác nhau. Đó hẳn đều là những câu mà mọi người vô quen thuộc, nghe rất gần gũi, cũng rất chuyên nghiệp, mang đến cảm giác khá giống Đêm hội mùa Xuân.
Người dẫn chương trình dứt lời thì Thư Điềm và mọi người vỗ tay lần đầu tiên trong đêm nay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rồi cô lại lặng lẽ rút tay vào trong túi áo đồng phục.
Dây kéo được kéo cao đến tận cằm, cổ áo thì dựng đứng lên, cô run cầm cập.
… Cái gì mà ngồi cao thì sẽ nhìn được xa cơ chứ?
Sắp bị đông cứng luôn rồi đây này, hu hu hu.
Ở nơi càng cao thì gió càng thổi mạnh, hơn nữa, cả bốn phương tám hướng đều có gió thổi tới, không thể nào tránh được.
Giống như là đang nhảy múa dưới gió lạnh trong tình trạng “khoả thân” vậy.
Cô muốn bỏ đi trước lắm, nhưng lại có hai thứ đã “níu giữ” cô ở lại.
Một, cô là biên kịch cho vở diễn của lớp 10/7, cô thực sự rất muốn xem hiệu quả biểu diễn của cốt truyện hài hước “Công chúa Bạch Tuyết is studying” này.
Còn một cái nữa.
Là, đối tượng thầm mến vừa ngốc nghếch, vừa mập mờ trong ngọt ngào đang ở bên cạnh cô đây này, cô không muốn từ bỏ một cơ hội ở riêng tốt như thế này.
Được thôi, đành nhịn vậy.
Phần biểu diễn của lớp 10/1 là hợp ca, Thư Điềm không nghe rõ phần giới thiệu, không biết bài hát này là gì. Cô chỉ thấy người nào trên sân khấu cũng cầm nhạc cụ trên tay.
Cô nheo mắt “nhận diện” cả một lúc, đọc ra tên của từng nhạc cụ: “Ghi-ta, nhị hồ, violin, trống, ủa… Nhạc cụ mà người kia đang cầm là… sáo bầu ha ha ha!” Thư Điềm khều Giang Dịch: “Anh Giang Dịch, anh mau nhìn đi, em chưa thấy ai kết hợp những nhạc cụ này lại với nhau bao giờ, có khi nào nghe sẽ rất kỳ lạ không, ha ha ha!”
Kết quả là, người bên cạnh im lặng cả một lúc lâu.
Cô cảm thấy kỳ lạ lắm, quay sang muốn gọi anh. Đúng lúc “va vào” ánh mắt đầy nghi hoặc của anh: “Em… lạnh hả?”
“…”
Thư Điềm ngẩn người ra.
Cô nghe thấy anh hỏi như vậy thì mới chợt nhận ra rằng, bây giờ mình đang co rúm người lại để máu lưu thông cho ấm người, chân cô không ngừng run rẩy… Tóm lại, cô đang có dáng vẻ co rúm ró, run lẩy bẩy không ngừng.
Chắc là, trong mắt anh, khắp cả người cô đang được dán đầy năm chữ to “Em sắp lạnh cóng rồi”.
Đồng phục của Thư Điềm to và rộng, cô hoàn toàn có thể bọc kín tay vào trong ống tay áo, còn có thể vung vẩy nữa. Cô “Hả?” một tiếng, âm thầm ưỡn thẳng lưng lên, duỗi cổ ra, cố gắng để cho giọng nói của mình không bị run rẩy trong gió lạnh: “Không lạnh lắm, chỉ một chút thôi anh.”
Ủa?
Không đúng.
Tại sao cô phải giả vờ cơ chứ? Bây giờ cô nên run dữ dội hơn, sau đó nước mắt rưng rưng, phải khịt mũi, khóc thút thít nói “Em lạnh quá” mới đúng chứ?
… Đúng là chẳng biết nắm bắt cơ hội gì cả!
Lỡ như Giang Dịch tin rằng cô không lạnh thật thì sao…
Bên tai cô chợt vang lên âm thanh dây khóa kéo bị kéo mở ra.
Thư Điềm quay phắt lại, cô thấy anh đang định cởi áo khoác ra, thế là cô đưa tay ngăn anh lại ngay: “Không, không cần đâu, nếu anh cởi ra thì chắc chắn là tối nay anh sẽ bị cảm đấy!”
“…”
“Vả lại, anh chỉ vừa mới hết sốt thôi, anh đừng cởi!”
Thư Điềm thấy anh mặc áo khoác lại, cô chỉ vừa mới thở phào một hơi, hơi còn chưa bật ra ngoài hết…
Thì tự dưng anh lại xòe tay trái ra ngay trước mặt cô, giọng nói nghe vô cùng bình thản của anh vang lên: “Em đưa tay cho anh.”
Thư Điềm vẫn chưa phản ứng lại kịp: “Hả?”
Giang Dịch không nói thêm gì nữa, cách một lớp áo đồng phục, anh nắm lấy tay phải của cô.
Trái tim Thư Điểm như đã nhảy cẫng lên.
Đã nắm, nắm, nắm tay nhau cách, cách, cách một lớp đồng phục rồi!
Ngay giây sau…
Tay của anh luồn vào trong ống tay áo đồng phục của cô, anh “tóm lấy” đôi tay đã lạnh cóng của cô một cách vô cùng chuẩn xác.
Thư Điềm cảm nhận được lòng bàn tay anh đang bao bọc lấy tay cô, nhiệt độ ấm nóng từ ngón tay lan thẳng đến cánh tay cô, rồi men theo cổ mà lan rộng lên đến mặt.
Sau một lớp vải của ống tay áo đồng phục, hai người cứ nắm tay nhau một cách đầy mờ ám như thế… Giang Dịch, người đã làm hành động như thế, mà vẻ mặt anh vẫn chẳng hề thay đổi gì cả.
Anh cứ nhìn cô như thế, đôi mắt anh vẫn cứ sáng lấp lánh, nhưng anh cũng không nói chuyện gì cả.
Nhưng Thư Điềm cảm thấy anh rất thích như vậy.
Bởi vì cô cũng thế.
Tiếng nhạc trên sân khấu rất lớn.
Nhưng hình như đã có một lớp màn ngăn cách những thanh âm ấy lại, cô chẳng còn nghe quá rõ nữa, như thể là chúng đã cách cô rất rất xa.
Tầm mắt của Thư Điềm vẫn không hề di chuyển, cô thấy Giang Dịch chớp chớp mắt, hàng lông mi đen rậm.
“Vậy…” Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô cũng chớp chớp mắt theo anh, cô đưa bàn tay khác của mình ra và nói rằng: “Tay này cũng muốn.”
“…”
“Nếu không thì nó sẽ thấy ghen tỵ đó.”
___________
Tác giả có điều muốn nói:
Câu chuyện nho nhỏ về “Ngoan”.
Thư Điềm phát hiện ra là Giang Dịch rất thích nói với cô một chữ…
Lúc bảy tuổi, Thư Điềm rất kén ăn, lúc cô ở lại nhà họ Giang để ăn cơm, bởi vì Giang Dịch đã nói với cô rằng, em phải ăn rau xanh thì anh mới dẫn em ra ngoài chơi. Thế là cô đã miễn cưỡng ép bản thân mình ăn hết.
Giang Dịch sờ đầu cô và nói: “Ngoan.”
Lúc Thư Điềm mười tuổi, cô nhận được thư tình của bạn cùng bàn.
Dưới sự “dạy bảo” của Giang Dịch, cô phải đưa hết những thứ này cho anh xem qua một lượt. Mỗi lần cô “nộp lên”, Giang Dịch đều sẽ nhận thư tình rồi nói với cô: “Ngoan.”
Năm Thư Điềm mười ba tuổi, cô bị bắt nạt ở trường cấp hai, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho Giang Dịch – người không hề cùng trường với mình.
Sau khi Giang Dịch nói hai, ba câu “dẹp loạn” giúp cô, anh không những không chê cô phiền phức, mà ngược lại, tâm trạng anh còn không hề tệ một chút nào cả, anh nói: “Ngoan.”
Cho đến mãi sau này…
Khi mà bọn họ đã ở bên nhau qua rất nhiều cái Tết, đêm đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn, lần đầu nếm thử hương vị của “trái cấm”, thực tủy biết vị [*].
[*] Thực tủy biết vị nếu hiểu theo nghĩa đen là ăn tủy một lần rồi thì mới biết hương vị nó ra sao và sẽ muốn ăn thêm một lần, một lần nữa; còn nghĩa bóng là đã làm một chuyện gì đó một lần rồi, biết cảm giác khi làm ra sao nên sẽ lại muốn làm tiếp, làm tiếp thêm nữa. Ở đây được hiểu theo nghĩa bóng.
Thư Điềm bị anh giày vò đến nỗi hoa mắt chóng mặt, khóe mắt cô đỏ bừng: “Em mệt quá, em không muốn nữa…”
“…”
Mà Giang Dịch thì im lặng khoảng ba giây, rất hiếm khi nào anh không nghe lời cô nói, anh lại hôn lên môi cô, đưa cô “bắt đầu một hành trình mới”.
Thư Điềm vừa khóc vừa nghe thấy anh nói cái chữ đáng ghét kia bên tai mình.