Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 49: Viên kẹo thứ bốn mươi chín



Tương tự như rạp chiếu phim có khu vực xem tốt nhất thì khán đài cũng có, nhưng phần lớn mọi người đều ngồi ngoài khu vực “tốt nhất” đó. Còn mấy hàng trên cùng ấy à, về cơ bản thì đó chính là khu vực xem tệ nhất.

Vừa lạnh vừa xa, có nhiều người chỉ ngồi được mười mấy phút đã bỏ đi rồi.

Hàng cuối cùng này chỉ còn lại “hai tên ngốc” nào đó đang ngồi hứng gió lạnh.

Thư Điềm nhìn về hướng sân khấu phía trước, nhưng lâu lâu cô lại nhìn xuống dưới từng chút, từng chút một, rồi nhìn vào hai đôi bàn tay đang được đặt ở cùng một chỗ của hai người.

Chỉ mới nắm tay nhau được bốn, năm phút thôi, mà không ngờ là đã hết thấy lạnh rồi.

Thần kỳ thật đấy.

Đây chính là “ma lực” của tình yêu ư?

Thư Điềm thật sự rất muốn “xông lên” sân khấu mà hát vang với bọn họ.

Bởi vì hai tay đều đang nắm chặt lấy tay nhau, nên tư thế hiện giờ của hai người bọn họ trông có hơi ngốc nghếch, rất giống cảm giác “Cầm tay, nhìn nhau lệ nhỏ / Phút cuối nghẹn ngào không thể nói năng chi” [*].

[*] Hai câu thơ trên nằm trong bài thơ “Vũ lâm linh” (雨霖鈴) của Liễu Vĩnh (柳永), bản dịch thơ thuộc về Trang thơ Hoàng Nguyên Chương.

Tay Thư Điềm đã hồi phục lại cảm giác, mặc dù vẫn thấp hơn nhiệt độ của tay anh, nhưng chỉ vậy thôi là đã đủ để cô có thể cảm nhận được mạch đập “vang dội” của chính mình, và cảm giác khi “da chạm da”.

Cô lặng lẽ buông tay anh ra, ngón tay tiếp tục lần mò về trước…

Giang Dịch bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bên trên là bốn mắt nhìn nhau, mà bên dưới…

Anh cảm nhận được có thứ gì đó hơi lạnh lẽo, trơn trượt đang chui vào trong ống tay áo của mình… Rồi “thứ đó” đi qua cổ tay, lại tiến về phía trước thêm một chút, đến tận chỗ cánh tay thì mới dừng lại.

Rồi sau đó, bàn tay hơi lành lạnh của cô ôm lấy cánh tay anh.

Cả người anh cứng ngắc.

Cô gái nhỏ nở nụ cười với anh: “Em đổi chỗ, tay của anh bị tay em làm cho lạnh mất rồi, chưa đủ ấm.”

Giang Dịch: “… Ừ.”

Thư Điềm biết là anh sẽ không từ chối… Có ai lại đi từ chối người mình thầm mến, để cô ấy không chạm vào mình đâu? Chắc chắn là không có rồi.

Cô sờ một lúc, phát hiện ra rằng, mặc dù cánh tay anh trông có vẻ gầy, nhưng lại không phải là kiểu “da bọc xương”. Mà ngược lại, cảm giác đàn hồi khi sờ vào làn da này khiến cô chợt cảm thấy tay anh rất săn chắc, có lực.

Thư Điềm bỗng nhớ đến dáng vẻ anh dễ dàng ôm cô lên.

Dù nói thế nào thì cô cũng nặng bốn mươi mấy, năm mươi mấy ký, chiều cao thì cũng đạt tiêu chuẩn – một mét sáu mươi lăm. Nhưng anh lại có thể ôm cô lên rất dễ dàng, giống như là đang xách túi mua sắm ở siêu thị vậy.

Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, bàn tay cứ di chuyển lên trên, trông tự nhiên lắm. Rồi, một giây sau…

Cánh tay mà cô đang sờ rất đã lại bị rút đi mất, còn tay mình thì bị nắm ngược lại.

Bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Thư Điềm khó hiểu, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Dịch đã ngoảnh mặt đi, mắt anh không nhìn cô.

“Đừng quậy.” Anh nói.

Giọng nói nghe vẫn bình thản lắm, nhưng vẫn có vẻ hơi thiếu tự nhiên.

“…” Cô không nói gì cả.

Trên sân khấu có đèn xoay tròn, có một luồng sáng ở phía xa chiếu đến. Cô nhìn sang thì chỉ thấy góc nghiêng của khuôn mặt anh.

Anh đang mím môi, vành tai đỏ bừng.



Khi đến lượt lớp 10/7 biểu diễn, người dẫn chương trình giới thiệu, dưới sân khấu bắt đầu có tiếng cười và tiếng nói chuyện đầy sôi nổi.

Dù sao thì tên của vở kịch này cũng hơi kỳ lạ… “Công chúa Bạch Tuyết is studying”.

“Ôi, là lớp của chúng ta đó!” Thư Điềm kích động đến nỗi bóp tay Giang Dịch: “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!”

Bây giờ cô không còn lạnh nữa. Bởi vì trước đó, khi hai đôi tay cầm lấy nhau, họ phải “mặt đối mặt” với nhau, thực sự thì tư thế đó chẳng bình thường một chút nào cả. Thế là cô bèn rút một bên tay về, hai người cũng quay về tư thế ngồi “vai kề vai”.

Giang Dịch gật đầu.

Qua một lúc, anh hỏi: “Về sau em đã rút khỏi vở kịch của bọn họ rồi à?”

“…”

Không phải là anh đã biết rồi à, sao bây giờ anh còn hỏi em nữa?

Thư Điềm thầm nói trong lòng, chẳng phải là do anh đã chặn em lại bên cây, bảo rằng không cho em tham gia nữa à.

“Cũng không hẳn là rút ra hoàn toàn.” Cô nói: “Sau đấy em đã viết kịch bản, chỉ là em không tham gia vào màn biểu diễn của bọn họ thôi.”

“Ừ.”

Nhạc nền vang lên.

Chỉ mới qua một lúc, lời dẫn đã giới thiệu khái quát về bối cảnh. Thư Điềm quay lên nhìn, cô ngồi thẳng người, tập trung tinh thần nhìn lên sân khấu.

Lúc mở màn, bầu không khí trên sân khấu được xây dựng rất tốt. Khi màn được vén ra, tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, biết trước là những đạo cụ được sử dụng không đắt đỏ gì, nhưng Thư Điềm vẫn phải “Ồ” lên một tiếng.

Khung cảnh rất ra dáng, rất “châu Âu”, cách bài trí rất giống với bối cảnh trong sách hay miêu tả.

Nhân vật mở màn là Hoàng hậu – “trùm” phản diện của cả vở kịch. Người nọ mặc một chiếc váy đen, đầu đội vương miện, tạo hình gương thần mà Hoàng hậu cầm trong tay trông rất cầu kỳ, không chỉ có màu vàng lấp la lấp lánh, mà hình như là còn có đèn nhấp nháy nữa.

Hoàng hậu ngồi trên ghế, vừa sờ vào mặt mình vừa soi gương. Lời thoại được truyền đến tai của mọi người thông qua micro: “Gương thần ơi, Gương thần hỡi, hãy nói cho ta biết…”

Lời thoại quá sức quen thuộc.

Hơn nữa, giọng điệu “ngứa đòn” này được khống chế ở một mức rất đúng mực.

Hoàng hậu dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ai là người học giỏi nhất trên khắp vương quốc này của chúng ta?”

“…”

Những người đã ồn ào kể từ khi vở diễn bắt đầu, và cả những người coi thường lớp bọn họ vì đã lấy Công chúa Bạch Tuyết ra làm đề tài của vở kịch, đều ngây người ra.

Hướng đi hài hước gì đây?

Cái cốt truyện hài hước gì thế này?

Hoàng hậu, ngài vừa nói gì cơ? Ai là người học giỏi nhất á? Ngài không quan tâm đến nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của ngài nữa sao?

Khi hỏi xong câu này, Hoàng hậu còn chưa kịp ngồi xuống, thì Gương thần có dán một tờ giấy A4 trên mặt gương – tờ giấy A4 này viết chữ “Gương thần”, đã đưa ra câu trả lời…

“Ha ha ha ha ha ha ha, ai học giỏi nhất cơ á, ôi mẹ ơi. Ha ha ha, mẹ nó chứ, trà sữa trân châu chui tọt vào trong cổ họng tôi rồi đây này!”

“Mấy người đang muốn chủ nhiệm khối bỏ phiếu cho mấy người đó à, hả? Ha ha ha, cười chết tôi mất thôi!”

“Lần đầu tiên tôi thấy một kịch bản cải biên như thế này đó, lớp nào thế?”

“Lớp mười, 10/6 hay 10/7 gì đó đấy.”

“…”

Thư Điềm nghe thấy tiếng bàn luận của mấy hàng người ngồi phía trước, cô cũng không nhịn được mà bật cười.

Sau khi tiếng cười rộ và tiếng bàn luận trôi qua, Gương thần đáp: “Là ngài ạ, thưa Hoàng hậu. Ngài vừa xinh đẹp, vừa thông minh, là người học giỏi nhất trên khắp vương quốc chúng ta!” Gương thần nói năng nghe hùng hồn lắm: “Là tấm gương để toàn dân chúng thần học hỏi theo!!!”

Khi Thư Điểm chỉnh sửa lại cốt truyện, cô đã nghĩ ra một vài lời thoại hài hước và viết vào trong kịch bản. Mà, những lời thoại này lại có liên quan mật thiết với đề tài mà lớp họ chọn – xoay quanh chuyện học tập.

Trong những tình huống thường thấy, câu đầu tiên mà hai bên nói với nhau sau khi gặp gỡ thường là một lời chào hỏi. Thông thường đó sẽ là “Đi đâu thế?”, “Ăn cơm chưa?”, “Dạo này thế nào?”.

Nhưng Thư Điềm thì lại không muốn như thế.

Cô đã suy nghĩ và viết ra một cách chào hỏi khác – một cách chào hỏi vô cùng đặc biệt cho kịch bản này của mình.

Trên sân khấu, đầu tiên là Hoàng hậu gặp cô hầu đưa nước, cô hầu này chào hỏi Hoàng hậu bằng câu: “Chào buổi sáng, thưa Hoàng hậu. Xin hỏi, hôm nay, khi nào Hoàng hậu sẽ học bài ạ?”

“Buổi chiều.” Hoàng hậu trả lời: “Hôm nay ngươi đã học bài chưa?”

Cô hầu lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”

“Ôi trời, ôi trời đất ơi!” Hoàng hậu: “Người đâu! Mau dẫn cô ta đi học bài đi!”



Câu chuyện có diễn biến khá nhanh, và cũng đã đến lúc Công chúa Bạch Tuyết trưởng thành rồi.

Nếu công chúa Bạch Tuyết trưởng thành, vậy thì chắc chắn là Hoàng hậu sẽ không còn là người học giỏi nhất trên khắp cả vương quốc này nữa. Trong câu chuyện này, Hoàng hậu không có ý muốn giết chết Công chúa Bạch Tuyết, mà chỉ đơn thuần là muốn để Công chúa Bạch Tuyết cút ra khỏi vương quốc của mình. Nếu vậy thì bà ta có thể tiếp tục “độc chiếm” ngôi vị “người học giỏi nhất vương quốc”.

Thế là, nhiều năm sau, thợ săn nhận lệnh tiến cung gặp Hoàng hậu, câu chào hỏi đầu tiên của vị thợ săn này là: “Thưa Hoàng hậu, hôm nay ngài đã học bài chưa?”



Ra khỏi vương quốc không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Thợ săn nhận lệnh xua đuổi Công chúa, và đương nhiên là cô Công chúa Bạch Tuyết kia rất muốn khơi gợi nên “lòng trắc ẩn” của vị thợ săn này rồi.

Nhưng mà, lần này thợ săn không “động lòng trắc ẩn” vì vẻ bề ngoài… Mà là vì Công chúa Bạch Tuyết đã giải được cục rubik sáu mặt – cục rubik mà thợ săn đã mua về nhà cả mười năm nay rồi mà vẫn không thể giải được.

Quá thông minh, chắc chắn là Công chúa học rất giỏi.

Nghĩ vậy, thợ săn vô cùng kính phục và cảm động, bèn “thả” nàng ấy vào khu rừng nhỏ trong vương quốc.

Thế là, sau này, khi công chúa Bạch Tuyết gặp được bảy chú lùn, và nàng ấy đã chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người, hôm nay mọi người đã học bài chưa?”

Câu nói này đã xuất hiện tận ba lần trong vở kịch này rồi.

Thư Điềm xem đến đây, thì cô thấy các bạn học sinh xung quanh cô đều cười đến điên luôn rồi. Bên tai cô chỉ toàn là tiếng cười “hớ hớ hớ” và “khạc khạc khạc” đầy lạ kỳ.

Cô lặng lẽ nghiêng đầu sang nhìn Giang Dịch.

Anh cũng đang cười, mặc dù nụ cười rất nhạt, nhưng dường như đường nét trên khuôn mặt anh đã trở nên dịu dàng hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bình thường đại ca rất ít cười, anh kiệm lời, huyệt cười cũng có vẻ ít ỏi nữa. Không hiểu sao mà khi nhìn thấy biểu cảm ấy của anh, cô lại thấy khá vui vẻ.

Câu chuyện tiếp diễn.

Sau này, Công chúa gặp được Hoàng tử của vương quốc láng giềng.

Hoàng tử bị cô gái thông minh, học giỏi nhất toàn vương quốc này thu hút sâu sắc, và Hoàng tử đã yêu nàng ấy sâu đậm đến nỗi không còn thuốc chữa. Cuối cùng, chàng quyết định đưa nàng quay về vương cung, nói chuyện phải trái với Hoàng hậu.

Cuối cùng của cuối cùng, Hoàng hậu đã hiểu ra những chuyện mình từng làm là không đúng.

Khi thấy thành tích và trí tuệ của mình bị người khác vượt qua, bà ta không nên xua đuổi Công chúa, mà phải tìm hiểu nguyên nhân từ mình trước… Hoàng hậu đã hiểu ra điều ấy rồi – nỗ lực học hành mới là chân lý.

Thế là, Hoàng hậu và Công chúa Bạch Tuyết giảng hòa, và hai người đã ký kết một “hiệp định” liên quan đến việc “Cạnh tranh công bằng xem ai mới là người học giỏi nhất vương quốc”.

Và việc này đã dấy lên một phong trào học tập mới trong vương quốc, được ghi lại trong sử sách với cái tên “cách mạng học sinh ưu tú”.

Kết thúc.

Cũng không biết là do cốt truyện vốn đã hài hước, hay là vì bọn họ cố ý biểu diễn khoa trương. Hay là do lâu lâu lại chêm thêm vài lời thoại hài hước kiểu Anh, kiểu Mỹ, như là… “Ôi trời, Oh My God (Ôi trời ơi) không ngờ là tên đó lại không học bài!”, “Ta lấy mắt của mẹ ta ra để thề rằng, ta phải đá thật mạnh vào mông của cái kẻ không chịu học bài kia!”, “Ồ, ngươi biết không, nếu nhà ngươi mà còn không chịu học bài, thì nhà ngươi sẽ trở nên ngốc nghếch như là con chó của nhà George đấy!”,…

Vở kịch của lớp 10/7 trở nên vô cùng nổi bật giữa những màn biểu diễn văn nghệ. Cho đến tận bây giờ thì đây là màn biểu diễn “thu được” nhiều lời khen ngợi nhất.

Xem xong màn biểu diễn của lớp mình, Thư Điềm hoàn toàn không còn tâm sự gì nữa. Cô vỗ tay theo đám người, vỗ tay rất rất lâu, rất rất cật lực, vỗ xong rồi thì cô quay đầu sang hỏi Giang Dịch trước: “Anh còn muốn xem nữa không?”

“Anh?” Anh nói: “Xem em.”

“…”

… Xem em là xem cái gì cơ? Sao tự dưng cô lại được “thả thính” thế này?

Cô vẫn chưa nghĩ ra cách để đáp lời, có lẽ là do vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cô quá rõ ràng, nên Giang Dịch lại giải thích thêm: “Anh nói là, xem em có muốn coi tiếp hay không. Anh thì như thế nào cũng được.”

Thư Điềm: “…”

Ồ, được rồi. Là do cô “ảo tưởng sức mạnh” thôi.

“Em đợi đến bây giờ là vì em muốn xem hết tiết mục của lớp chúng ta…” Thư Điềm đứng dậy, cô phủi lớp bụi không tồn tại trên mông mình: “Vậy chúng ta đi thôi anh.”

Giang Dịch cũng đứng dậy theo cô.

Bậc thang để đi xuống nằm ở bên rìa, mãi cho đến khi họ đã rời khỏi sân vận động, đã đi xa hơn cả trăm mét, họ vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hoan hô, rồi những âm thanh đó cứ cách họ ngày một xa.

Khi sắp đến nhà để xe, Thư Điềm kéo Giang Dịch đang muốn đi lấy xe lại: “Anh Giang Dịch, hôm nay chúng ta đi bộ về đi.”

“…”

Chủ yếu là vì cô muốn khoảng thời gian hai người ở bên nhau sẽ dài hơn một chút, nếu đạp xe thì chỉ cần đạp “vèo” một cái thôi là đã về đến nhà rồi.

Thư Điềm đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, nếu anh hỏi tại sao, thì cô sẽ nói là bỗng dưng hôm nay cô muốn đi dạo.

Nhưng Giang Dịch lại không hỏi gì cả.

Anh gật đầu đồng ý ngay, trông rất dứt khoát: “Được.”

Khi ra khỏi cổng trường, tiếng nhạc của đêm diễn diễn ra trên sân vận động mới hoàn toàn biến mất, thay vào đó, họ lại nghe thấy tiếng xe, tiếng người đi trên đường.

Khi rẽ ra khỏi cổng trường, Giang Dịch đi ở đằng sau Thư Điềm, anh nhìn theo bóng lưng của cô.

Khi tâm trạng của cô gái nhỏ này tốt, cô sẽ hơi kiễng chân khi đi trên đường, giống như là đang vừa đi vừa nhảy vậy. Mái tóc dài tung bay sau lưng, đuôi tóc cũng đung đưa theo từng động tác của cô.

… Giống như bây giờ vậy.

… Xem ra là bây giờ cô đang thấy vui lắm.

Giang Dịch thu tầm mắt lại, anh khẽ cười một tiếng.

Thật ra, lúc đầu, khi nhận được tin “tình báo” mới nhất từ Văn Nhân Nhất, và sau khi tra cứu cụm từ “đại ca mặc đồ con gái” xong…

Thì tâm trạng của anh không hề tốt, không hề tốt một chút nào cả.

Ban đầu Giang Dịch chỉ tra cứu bằng từ khoá thôi, nhưng sau khi tra cứu thì những hình ảnh có liên quan sẽ xuất hiện, sau khi đọc xong phần giới thiệu của cụm từ này, anh đã bấm quay lại.

Đã quay lại rồi thì sẽ không thể tránh được việc mắt của anh nhìn lướt xuống dưới, và anh đã thấy…

Thấy một người đàn ông mang vớ lưới đen, thấy thứ đội trên đầu… thấy lớp trang điểm trên mặt…

Và thấy cả bộ đồ màu hồng mà người này đang mặc nữa…

Anh đã tắt trang web tìm kiếm đi ngay lập tức.

Suýt chút nữa là anh đã ném luôn điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Bà mẹ nó…

Cái quái gì thế…

Thật ra thì sáu chữ “đại ca mặc đồ con gái” không khó lý giải, đoán thì cũng đoán ra được thôi.

Nhưng sau khi xem xong hình ảnh minh hoạ, thì độ kích thích mà nó đem lại vẫn vô cùng…

Vả lại, điều quan trọng nhất đó chính là, không ngờ Thư Điềm lại nói rằng cô thích.

Những điều trước đây cô từng nói, anh đều có thể làm được, không là gì cả.

Nhưng chuyện này thì…

Thật ra, có một khoảnh khắc Giang Dịch đã thấy hoài nghi, anh không biết có phải là mình đã bị trêu đùa rồi hay không.

Nhưng ngay trong giây tiếp theo, suy nghĩ này đã bị chính anh phủ định… Thư Điềm sẽ không làm vậy đâu, căn bản là cô không hề biết đây là điều mà anh muốn hỏi, và bạn cùng phòng của cô cũng không biết. Mà, cái việc như là trêu đùa anh này ấy à, Văn Nhân Nhất lại không dám.

Cho nên, tất cả mọi “manh mối” đều quy về một kết luận duy nhất thôi – tin “tình báo” này là thật.

Giang Dịch anh đã lớn đến từng này tuổi rồi, trong gần hai mươi năm sống trên cuộc đời này, chưa có khoảnh khắc nào anh thấy mình thất bại như là khoảnh khắc đó cả.

Tâm trạng này cứ kéo dài mãi cho đến khi anh gặp được cô, cô gái nhỏ vừa lên tiếng nói chuyện thì đã nói là muốn kéo dây khóa kéo cho anh.

Khi anh ở bên cô, anh sẽ không suy nghĩ gì quá nhiều, như thể là mọi suy nghĩ đều có thể tạm gác lại. Vừa thấy cô thì trong mắt anh chỉ còn lại mỗi mình cô mà thôi, mọi thứ xung quanh như đã nhoè đi.

Đây đều là chuyện rất bình thường.

Bởi vì thích cô, cho nên, mỗi khi cô xuất hiện, mọi thứ xung quanh chẳng còn quan trọng nữa.

Anh vẫn luôn cảm thấy, lần đầu tiên mà anh nhận ra bản thân mình thích Thư Điềm, là lúc anh vừa lên cấp hai – khi anh mười hai, mười ba tuổi.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì mới thấy, có lẽ, “manh mối” đã xuất hiện trước cả khi ấy rồi.

Chẳng hạn như, khi những người khác giới khác bày tỏ sự yêu mến với mình, lòng anh chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng, mỗi khi anh nhìn thấy thứ gì đó thú vị, thấy món ăn nào đó có vẻ ngon, thấy cái gì hay ho, thì anh đều muốn mang đến cho Thư Điềm, anh muốn thấy dáng vẻ cô tươi cười với mình.

Có lẽ khi đó vẫn chưa thể xem là “thích” được, vì anh của khi đó chưa chín chắn.

Nhưng, đó là một dòng cảm xúc hết sức đặc biệt.

Sau này, khi anh đã lớn lên thêm một chút, thì anh lại thấy cô vẫn còn quá nhỏ.

Vậy thì cũng không sao cả, anh có thể đợi được.

Thật ra, trong mấy năm dài đằng đẵng này, khoảng thời gian mà họ chia xa nhau là dài nhất.

Ba năm cấp hai học khác trường nhau, mỗi tuần Thư Điềm chỉ về nhà một lần, lại cộng thêm việc nhà bọn họ dọn ra khỏi Kinh Viên nữa, quả thật là hai người chẳng còn cơ hội nào để qua lại với nhau nữa.

… Có điều, cũng may là có khoảng thời gian chia xa này.

Nếu không thì, nếu cứ ở bên nhau suốt ngày như thời cấp ba này, thì anh không dám chắc là mình có thể nhịn được lâu như vậy hay không nữa.

Lúc chiều Văn Nhân Nhất nói với anh rằng, nếu cứ đi theo hướng này thì anh sẽ đi thẳng đến con đường tối tăm nhất, chẳng thà cứ tỏ tình với cô luôn đi.

Ban nãy, khi anh nhìn lên sân khấu, rồi lại nhìn xuống điện thoại một cái, người kia trong ứng dụng hỏi đáp cũng đã trả lời anh rồi. Người nọ nói rằng, nếu không nói cho cô biết thì cô sẽ không bao giờ biết được.

Giang Dịch thở dài một hơi.



Thư Điềm cảm thấy, hình như, kể từ sau khi ra khỏi cổng trường, cảm xúc của Giang đại ca bên cạnh cô có vẻ hơi ủ rũ.

Ban nãy, khi xem các tiết mục, cô cứ luôn miệng nói chuyện với anh, từ “bóc phốt” trang phục cho đến chuyện lạc giọng gì đó, anh đều sẽ trả lời cô, biểu cảm trên khuôn mặt anh trông cũng khá bình thường.

Lúc đi trên đường, cô cũng đã thử gợi lên vài chủ đề nói chuyện với anh, nhưng anh đã khác hẳn so với ban nãy. Mặc dù là cô hỏi thì anh sẽ trả lời lại, nhưng trông anh có vẻ không hứng thú cho lắm.

Thư Điềm cô đâu có “Thuật đọc tâm” đâu, nên tất nhiên là cô cũng không biết tại sao tâm trạng của anh lại đột ngột xấu đi như thế. Hai người đã đi qua đèn xanh đèn đỏ rồi, chỉ cần đi thêm năm phút nữa thôi là sẽ về đến khu nhà. Thế là cô bắt đầu “vắt óc ra” để nhớ lại xem, dạo gần đây cô có đọc truyện cười hay biết chuyện gì đó thú vị không, để kể cho đại ca nghe, để đại ca vui vẻ hơn một chút.

Cô còn chưa nghĩ ra được gì, thì bên tai chợt truyền đến một câu nói: “Anh hỏi em chuyện này.”

Thư Điềm ngẩn người ra.

Suốt cả quãng đường mà họ đi, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô.

Hơn nữa, giọng điệu nghe có vẻ khá nghiêm túc.

“À, được chứ ạ.” Cô gật đầu: “Anh hỏi đi.”

“Em có thể chấp nhận chuyện…” Anh dừng lại một lúc rồi mới nói nốt ba chữ cuối cùng: “Yêu sớm không?”

“…”

Thư Điềm:???

Thư Điềm nuốt nước bọt ừng ực.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đây, đây, đây có nghĩa là sao?

Anh đã bắt đầu dò hỏi cô rồi ư? Có phải là câu tiếp theo anh sẽ hỏi “Vậy em có muốn yêu sớm với anh không?” không?

Đột ngột vậy à? Thế cho nên, có phải là trong khoảng thời gian im ắng vừa qua, anh đã “ấp ủ” những cảm xúc này hay không?

Thư Điềm kích động lắm rồi.

Chỉ vì một câu hỏi ngắn gọn này thôi, mà cô đã lặng lẽ hít thở sâu tận hai lần – phải làm vậy thì nhịp đập của tim cô mới miễn cưỡng ổn định lại một chút, rồi sau đó cô mới lên tiếng trả lời anh.

“Em… cảm thấy, cũng được lắm mà.” Thư Điềm vừa trả lời vừa cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên thoải mái: “Thì là… chẳng phải là ở nước ngoài, mười sáu tuổi cũng được xem là đã trưởng thành rồi hay sao? Thế chẳng phải là việc yêu đương cũng sẽ trở nên rất bình thường à?”

“Vậy, vậy em không cảm thấy…” Giang Dịch lại hỏi: “Sẽ ảnh hưởng đến việc học sao?”

“…”

!!!

Tốt quá, chẳng phải đây là những câu hỏi mà người ta thường hay hỏi trước khi bắt đầu yêu đương sao!

Hu hu hu hu anh nghĩ thông suốt thật rồi này!

“Tất nhiên là không ảnh hưởng rồi.” Thư Điềm trả lời ngay.

Nói rồi, cô cảm thấy hình như là mình trả lời nhanh quá, cô lại hắng giọng mà nói tiếp: “Ý em là, thành tích học tập của em vẫn luôn duy trì ở một mức độ khá ổn định, cũng không dành quá nhiều thời gian vào việc học. Nói chung là… em rất ổn định.”

“Yêu sớm gì chứ, chắc chắn là sẽ không ảnh hưởng gì rồi.”

Sẽ không ảnh hưởng đâu! Anh yên tâm đi mà anh trai ơi!!!… Thư Điềm lặng lẽ gào thét thêm trong lòng như thế.

Kết quả là, sau khi cô nói xong câu này, trông anh như thể là đã bị khựng lại vậy. Rõ ràng là câu trước vẫn còn ổn lắm mà, nhưng sao đến câu này thì đã qua cả nửa ngày rồi mà anh vẫn chẳng nói gì thế?

Vẫn là cô không nhịn được trước: “Anh hỏi cái này… để làm gì thế?”

Hỏi xong, Thư Điềm nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh.

“…” Anh không nhìn cô, mà anh chỉ nhìn thẳng về phía trước. Sau vài giây im lặng, trông anh như là vừa “đấu tranh tâm lý” xong vậy, cuối cùng, hàng lông mi khẽ động đậy, và anh đã nói: “Không có gì… anh chỉ hỏi thế thôi.”

“…”

Anh, chỉ, hỏi, thế, thôi.

Người đàn ông thần kỳ Giang Dịch này.

Anh có thể dùng hai câu hỏi để “thả thính” cô, làm lòng cô nở hoa không ngừng. Và anh cũng có thể nhổ tận gốc những bông hoa vừa nở rộ trong cô chỉ bằng một câu trần thuật.

Anh nói gì thế hả?

Cô thật sự rất muốn bổ đầu anh ra! Bổ ra để xem thử cấu tạo bên trong nó thế nào! Xem có phải là gỗ thật hay không!

Thư Điềm tức đến nỗi phổi của cô sắp nổ tung đến nơi luôn rồi, là kiểu tức đến mức chỉ muốn nổ tung hết tất cả, không chừa lại bất kỳ thứ gì. Cô gần như là đã nghiến răng nghiến lợi mà nặn ra một chữ: “À.”

Bị dội một gáo nước lạnh cũng không thảm bằng chuyện này.

Cô e rằng, cô đã bị một tảng băng cực kỳ lạnh lẽo ở Bắc Băng Dương đâm xuyên qua tim rồi, lòng cô đã nguội lạnh rồi.

Sau khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, ánh sáng trên đường trở nên tối hơn. Cả chặng đường, hai bên đường không chỉ có mỗi cây cối, mà, trong những con hẻm nhỏ giữa các toà nhà… Cô đã bắt gặp rất nhiều cặp đôi yêu nhau, họ đã làm một số chuyện “thân mật” và “thẹn thùng” ở ngay bên tường của các con hẻm nhỏ ấy.

Trước kia Thư Điềm thích đi ngang qua con đường này nhất. Sau khi cô nhận ra tình cảm trong lòng mình, thì mỗi lần đi ngang qua những con hẻm nhỏ này, cô đều sẽ tưởng tượng ra được cảnh họ “thẹn thùng”.

Lần này thì không có gì cả.

Ha ha, tưởng tượng khung cảnh thẹn thùng cái rắm ấy chứ.

Với cái tốc độ này của anh, thì có lẽ bọn họ sẽ còn dùng dằng, kéo dài mãi cho đến khi đã tốt nghiệp đại học, rồi cuối cùng là họ chẳng còn thích nhau nữa, và cho đến lúc chết cũng chẳng gặp lại.

Thư Điềm bị anh chọc tức đến nỗi đau hết cả đầu, có nghĩ thế nào cũng thấy tức. Cô cắn môi, đưa tay đẩy anh một cái.

… Và tất nhiên là cô không đẩy được rồi.

Giang Dịch bị cô đẩy thì cũng hoàn hồn lại, khi thấy đôi mắt của thiếu nữ đang trợn to lên, anh đã ngẩn người ra.

“Bây giờ tâm trạng của em không tốt một chút nào cả.” Đôi môi hồng hào của cô hết mở ra rồi lại khép vào, giọng nói trong trẻo có thêm chút bực tức hiếm thấy: “Cho nên, em sẽ tự đi về nhà, ngày mai cũng thế, em sẽ tự đi học, anh không cần đợi em nữa.”

Cô nói một hơi rất nhanh, vừa dứt câu, đến cả lời tạm biệt cũng chẳng có, vậy mà cô đã quay đầu muốn bỏ đi rồi.

Giang Dịch chưa bao giờ trải qua tình huống nào như thế này cả.

Hồi chuông cảnh báo réo vang trong lòng anh, reng reng, và cơ thể anh đã hành động trước cả não bộ. Theo bản năng, Giang Dịch đã duỗi tay về phía cô và kéo cô quay trở lại.

Khoảnh khắc Thư Điềm quay đi, có một sức mạnh truyền đến cổ tay cô, tiếp sau đó, cô bị kéo sang bên cạnh, quay khoảng nửa vòng, và trước mắt cô bỗng tối đi, lưng cô dựa vào một thứ gì đó cứng rắn.

Đây…

Hình như là, con hẻm nhỏ “thẹn thùng” mà cô thích kia.

Bây giờ đã được dựa lên tường trong con hẻm nhỏ như ước nguyện, nhưng cô không thấy vui một chút nào.

Thư Điềm ngửa đầu nhìn “tên đầu sỏ”: “Anh làm gì đấy?”

“…”

Ánh sáng quá tối, cô không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.

Nhưng anh không nói gì cả.

Anh không nói, vậy thì để cho cô nói.

Thư Điềm khơi dậy chủ đề: “Anh vừa nói đến chuyện yêu sớm.”

“… Hả?” Giang Dịch nghi hoặc.

“Chẳng phải là trong trường của chúng ta cũng có rất nhiều người yêu sớm à?”

“…”

“Hoặc cũng có thể nói là…” Thư Điềm đổi sang cách nói khác: “Có rất nhiều người muốn được yêu sớm.”

Giang Dịch nhíu mày, anh không hiểu là cô đang muốn nói gì: “… Là sao?”

“Anh không biết à? Anh nhận được nhiều thư tình thế kia cơ mà, chẳng phải bọn họ đều muốn được yêu sớm với anh à?”… Nhiều đến mức cô sắp ghen tỵ đến chết rồi đây này.

“Em chưa nhận được thư tình bao giờ.” Dù trong lòng có nghĩ gì đi chăng nữa, thì Thư Điềm vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh mà nói tiếp: “Nhưng mà, trong mấy ngày gần đây ấy à, không biết tại sao tự dưng cũng có nhiều người tỏ tình với em lắm.”

“…”

Giống như là đã ném một quả bom hẹn giờ xuống.

Giang Dịch im lặng cả một lúc lâu, tay anh vẫn đặt trên cổ tay cô, một bàn tay khác cố định vai cô lại, một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Đó là… những ai?”

Thư Điềm bắt đầu xòe tay ra đếm, nghiêm túc trả lời câu hỏi này của anh: “Lớp 10/3 có một người, lớp 10/6 bên cạnh có hai người, còn có cả đàn anh lớp mười một chiều nay em mới gặp được trên đường, không biết tên…”

Cô vẫn chưa nói hết, bàn tay đang xòe ra đã đếm đến “năm” rồi, bỗng dưng cả bàn tay cô lại bị anh nắm lấy.

Không bỏ ra được.

Cũng không thể đếm tiếp được nữa.

“Sao thế?” Mắt Thư Điềm đã quen với màn đêm, mượn ánh đèn điện yếu ớt bên ngoài, cô ngẩng đầu lên mà nhìn vào mắt anh: “Sao anh không để em đếm cho xong?”

“…”

“Chẳng phải anh đã hỏi em là có những ai à? Em đang nói cho anh biết mà.”

Giang Dịch không trả lời câu hỏi này của cô.

Có ánh sáng chợt lóe qua đôi mắt đen kịt của anh, lóe ngang qua rồi lại lặng lẽ biến mất. Anh mím môi, giọng nói hơi khàn: “Em đã từ chối bọn họ chưa?”

“Em từ…” Suýt chút nữa là Thư Điềm đã bật thốt ra câu “Em đã từ chối bọn họ rồi”, nhưng câu nói này đã bị cô nuốt ngược trở lại. Lời muốn nói bỗng chốc bị thay đổi: “Tại sao em lại phải từ chối cơ chứ?”

“…”

Lần này, anh lại im lặng, lần im lặng này phải kéo dài hơn cả mười giây.

Trong bóng đêm, hình như là cô đã nghe thấy âm thanh hít thở vô cùng nặng nề của anh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng thì Giang Dịch đã hỏi cô một câu: “Bọn họ đã nói với em là họ thích em… sao?”

“…”

Đây là cái câu hỏi gì thế…

Tỏ tình mà không nói thích thì còn nói gì nữa?

Thư Điềm gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Đúng vậy, đã nói rồi.”

“Em đừng tin bọn họ.” Lần này anh đã trả lời rất nhanh.

“…”

Thế nào là “đừng tin bọn họ”?

“… Đừng tin bọn họ?” Thư Điềm chớp mắt: “Là sao?”

Bàn tay đang đặt trên vai cô chợt siết lại, Thư Điềm đã thấy hơi hơi đau rồi, nhưng cô không nói gì cả, cũng chẳng nhắc nhở gì anh.

Hình như là cô đã cảm nhận được gì đó rồi, cảm nhận được câu nói mà anh sắp nói…

Trong một khắc, trái tim cô như đã ngừng đập.

Sau đó lại bắt đầu đập điên cuồng.

Đường nét trên khuôn mặt của Giang Dịch, một nửa thì cô vẫn có thể thấy rõ, còn nửa thì đang ẩn hiện trong bóng tối.

Anh chớp mắt một cái, bóng râm của lông mi chiếu lên khuôn mặt anh, mỗi một đường nét hiện hữu trên gương mặt anh đều đẹp hoàn mỹ đến mức khó tin.

“Tin anh.” Anh nói.

Thư Điềm bỗng mở to hai mắt ra, hô hấp như đã ngừng lại.

Giây tiếp theo…

Bả vai cô được buông ra, Giang Dịch cũng buông tay cô ra, cả người cô bị ngả về trước, rơi vào vòng tay của một người.

Cả lồng ngực đều là hương gỗ đầy quen thuộc và rất dễ ngửi.

Bàn tay đang đặt sau lưng của anh hơi siết lại, kẽ hở giữa hai người ngày một nhỏ đi. Thư Điềm có thể cảm nhận được là anh đang hơi khom lưng, vừa hay cằm của anh đã đặt lên cổ cô.

Giống như là tư thế ôm cô lúc anh bị bệnh.

“Tin anh.” Giọng nói của thiếu niên rất nhẹ, rất khàn, nhẹ đến nỗi lời nói này giống như là một lời thầm thì vậy: “Anh thích em, thích nhiều hơn bất cứ ai khác.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

… Giang Dịch!!! Học sinh cấp ba thân cao một mét tám vô cùng xuất sắc!!!

“Nấm lùn” QAQ: Tối nay là ngày mà chị em chúng ta phải vui đến điên cuồng! Ôi mẹ ơi lần này bọn họ đã ấy thật rồi kìa! “Một ngày đó” is real! Hu hu hu hu oẹ oẹ oẹ oẹ…