Bạn Học, Mời Ký Thay

Chương 10



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: EvNguyen

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

Đem mọi chuyện đều bàn bạc xong xuôi, biên tập theo thói quen xoa xoa huyệt thái dương, ngồi lại chốc lát cũng liền rời đi. Vì vậy, nhiệm vụ đưa Kỷ Vô Thanh về liền rơi vào trên người Lâm Thiên Tự.

Kỷ Vô Thanh đứng trên đường lớn, quay qua Lâm Thiên Tự muốn đưa bản thân về nói rằng "Không, không cần phiền phức, tớ, tớ tự mình ngồi giao thông công cộng về là được... nơi này có có tuyến đường đến chỗ tớ, phi thường thuận tiện.."

Lâm Thiên Tự cười nói "Không phiền phức nha, dù sao tớ cũng không có chuyện gì." Nàng khom lưng kề sát vào Kỷ Vô Thanh nói "Kỷ Vô Thanh, cậu thế nào luôn nghĩ sẽ phiền phức đến tớ?"

Kỷ Vô Thanh vội vã xua tay nói "Không, tớ không có ý đó.... Vốn, là không có. Tớ, tớ chỉ là, a, a tớ vừa lúc muốn đi một quán bình dân ăn bữa cơm trưa, cũng ở ngay gần đây, đúng, ngay gần đây, cho nên, cho nên không cần đưa, tớ tự mình đi qua, sau đó, sau đó tớ tự ngồi xe về nhà là được rồi."

Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh hoảng loạn giải thích, nàng đột nhiên câu môi cười, nhìn Kỷ Vô Thanh trêu ghẹo nói "Như vậy a, là quán ăn nào ăn ngon như vậy a? vừa lúc tớ cũng chưa ăn trưa, hay là cậu cũng dẫn tớ đi xem?"

"Ôi chao?!" Kỷ Vô Thanh kinh hãi nói "Vốn, cũng không phải là quán ăn lớn gì, hơn nữa, hơn nữa mùi vị cũng rất giống nhau, mà, khả năng vệ sinh cũng... cậu, cậu có thể không thích."

Lâm Thiên Tự cười nói "Mỹ thực luôn tồn tại trong các tiệm ăn nhỏ, hơn nữa, trước đây lúc còn cao trung, chúng ta cũng không phải đều đến các tiệm ven đường để ăn sao? Đi thôi, cùng đi đi? cho tớ xem thử có món gì ngon, làm cho cậu bình thường đều phải đến đây ăn."

Kỷ Vô Thanh nội ngưu đầy mặt.

Vốn nghĩ nhanh một chút rời khỏi, thế nhưng hiện tại giống như tự chuốc lấy thất bại, làm bản thân không thể rời đi.

Cho nên, bây giờ nên làm thế nào mới tốt đây?

Nhanh một chút nghĩ đến chuyện gì mà mượn cớ rời đi đây?

Mượn cớ mượn cớ mượn cớ.... vì sao khả năng "nói xạo" của mình lại vụng về như vậy a? lẽ nào phải mua một quyển sách học kỹ năng "nói xạo" sao? Nhưng mà, có sách dạy người nói xạo sao? Hình như không có đi? bất quá cũng không thể chắc chắn, trên thế giới này có nhiều quyển sách kỳ lạ như vậy.... nhà sách không biết có bán hay không, có lẽ hẳn là nên lên mạng nhìn xem?

Nhưng mà hiện tại làm sao bây giờ? Cần phải nhanh nhanh nghĩ một cái cớ để mà rời đi.

Thế nhưng....

Thế nhưng....

Một cơ hội tốt như vậy, mình không muốn buông tha a....

Thật là hảo đáng ghét bản thân.

"Thì, từ chổ này, đi một chút, đi một chút thì tới, bất quá, bất quá... là một quán ăn rất bình dân, hơn nữa, khách có thể sẽ rất đông, cần xếp hàng." Kỷ Vô Thanh cúi đầu nói.

"Cũng tốt, gần đây tâm tình có chút không tốt, đi một chút coi như là giải sầu đi. Khách đông, có thể chứng minh quán ăn đó thật sự rất ngon nha, đi thôi."

"...nga"

Thật đáng ghét bản thân như vậy. Biết là nên buông bỏ, nhưng hiện tại hết lần này tới lần khác cũng không bỏ xuống được.

Hảo đáng ghét... hảo đáng ghét...

Hai người chầm chậm nhắm mục đích phía trước mà đi, đi rồi mới thấy thời gian cũng không dài lắm, Lâm Thiên Tự nhìn thấy quán ăn Kỷ Vô Thanh nói "Cuộc sống gia đình tiên điếm"

Đến cửa quả nhiên có rất nhiều người, lão bản ở đây hiển nhiên cũng nhận thức Kỷ Vô Thanh, thấy Kỷ Vô Thanh liền cười tủm tỉm đi lại chào hỏi "Là Kỷ lão sư tới nha. Ngày hôm nay muốn ăn cái gì? Khách hôm nay hơi nhiều, có thể phải chờ một lát nha."

Kỷ Vô Thanh gật đầu nói rằng "Ân, tôi là muốn ăn món bánh bao chiên*, rồi thêm một chén súp đậu**." Cô nói xong, liền quay đầu nhìn Lâm Thiên Tự bên cạnh, hỏi "Lâm Thiên Tự... cậu, cậu muốn ăn cái gì?"

* bánh bao chiênBạn Học Mời Ký Thay - Chương 10

** súp đậu Bạn Học Mời Ký Thay - Chương 10

Lâm Thiên Tự nhìn một chút bảng menu trên tường, quay đầu nói rằng "A, cũng một phần như cậu đi."

Kỷ Vô Thanh gật đầu, quay đầu nói với lão bản "Vậy cho tôi hai phần"

Lão bản đã hiểu, cười tủm tỉm nói Kỷ Vô Thanh cũng Lâm Thiên Tự ở ngoài chờ một chút, lão bản sẽ giúp cô tìm một chỗ ngồi.

Kỷ Vô Thanh cũng Lâm Thiên Tự đứng ở bên ngoài chờ, lúc này đang là buổi trưa, cho nên đứng bên ngoài cũng không cảm thấy lạnh bao nhiêu. Lâm Thiên Tự tướng mạo xuất chúng, Kỷ Vô Thanh lại mặc một thân quần áo "kịch nhi đồng", hai người đứng ở bên ngoài, khó tránh mọi người đến ăn cơm đều ghé mắt nhìn sang.

"Cái kia.." có một nữ sinh cười đỏ mặt chạy tới trước mặt Kỷ Vô Thanh, nhỏ giọng nói rằng "Y phục của chị thật khả ái, em.... em là muốn chụp một tấm, có được không? Đương nhiên em cũng không có ý tứ khác....."

Kỷ Vô Thanh hiển nhiên là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, cô sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết có nên đáp ứng hay không, lúc này Lâm Thiên Tự đưa tay kéo Kỷ Vô Thanh đến bên người nói rằng "Chụp ảnh là phải có phí nga, cho nên là không thể nga."

"A! như vậy sao?" nữ sinh hiển nhiên có chút mất mác, gương mặt có chút đỏ bừng.

"Bất quá.." Lâm Thiên Tự cười nói "Có thể cho em địa chỉ mua bộ quần áo này, giá tiền cũng vừa phải, em cũng có thể mua một bộ nha."

Nữ sinh kia "Ôi chao?" một tiếng lập tức vui vẻ nói "Thật vậy chăng? Cảm ơn chị."

Kỷ Vô Thanh đứng ở phía sau Lâm Thiên Tự, trên người Lâm Thiên Tự có một mùi thơm nhàn nhạt, là một hương vị có điểm quen thuộc cũng lại có chút xa lạ.

Rất dễ chịu.

Kỷ Vô Thanh nhịn không được len lén hít sâu một hơi, cảm giác cả người cũng đều nóng lên.

Chột dạ, tim đập có chút kịch liệt.

Lâm Thiên Tự bên kia đã xử lý tốt chuyện tình của nữ sinh, lão bản cũng đã giúp Kỷ Vô Thanh tìm được bàn trống, vội vã mời hai người đi vào.

Ngoài cửa vẫn còn một nhóm người xếp hàng thật dài, đối với đối đãi đặc thù này, Lâm Thiên Tự vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng cùng Kỷ Vô Thanh đi đến chỗ lão bản chỉ ngồi xuống, sau đó cười nói "Thật không ngờ còn có đãi ngộ đặc thù như vậy, lão bản ở đây cùng Vô Thanh rất thân thuộc nha."

Kỷ Vô Thanh nói rằng "A, bởi vì hài tử của lão bản là đệ tử học vẽ tranh của tớ, cho nên, cho nên..."

Lâm Thiên Tự "Nga" một tiếng, nói "Thật không ngờ Vô Thanh lợi hại như vậy, đi tới đâu cũng đều có người nhận thức cậu."

Kỷ Vô Thanh đỏ mặt không biết nên trả lời như thế nào, cô ngồi tại chỗ, lưng có chút thẳng tắp mà nghe.

Bởi vì khách hôm nay đặc biệt nhiều, cho nên bánh bao chiên cũng một thời gian sau mới có, Kỷ Vô Thanh ngồi ở đó suy nghĩ miên man, cô nhìn thoáng qua Lâm Thiên Tự, trên mặt Lâm Thiên Tự vẫn lộ vẻ tươi cười.

Khung cảnh có chút xấu hổ, muốn phải nói cái gì đây? Cũng không thể cứ xấu hổ như vậy chờ bánh bao đem lên, vì vậy cô mở miệng nói "Cái kia... lần trước Sở Sở có nói với tớ.... nói các cậu cãi nhau... hiện tại, hiện tại đã tốt hơn chưa?"

Lâm Thiên Tự sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn khi Kỷ Vô Thanh hỏi như vậy, nàng thở dài nói "Còn không có, hiện tại Sở Sở cũng không để ý đến tớ, cũng không nhận điện thoại của tớ, cho nên tớ hoàn toàn không biết tới khi nào mới hòa nhau đây."

Kỷ Vô Thanh khẩn trương thẳng lưng, nói rằng "Cậu, cậu cũng đừng quá lo lắng, qua vài ngày nàng sẽ hết tức giận, có thể sẽ liên lạc với cậu. Có lẽ, cậu nên tìm một cơ hội, tìm một cơ hội đi tìm Sở Sở, tớ, tớ nghĩ vẫn là đem mọi chuyện nói rõ sẽ tốt hơn."

Nét tươi cười trên mặt Lâm Thiên Tự nhạt xuống, nàng thở dài nói "Tớ ngay cả nguyên nhân nàng vì sao tức giận cũng không biết, thực sự không biết nên làm cái gì."

Kỷ Vô Thanh ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên Tự, trên mặt đối phương mang theo một tia mờ mịt.

Kỷ Vô Thanh, chia rẽ các nàng đi!

Chia rẽ các nàng đi!

Chia rẽ các nàng đi!

Nhìn xem, bây giờ là một cơ hội tốt. chỉ cần nỗ lực, nói không chừng thực sự có thể chia rẽ được.

Kỷ Vô Thanh, cô không phải nói bản thân không có cơ hội sao?

Cơ hội là do bản thân tranh thủ, cho nên cô không cần do dự.

Chia rẽ các nàng đi!

Chia rẽ các nàng đi!

"Sở Sở lần trước có nói cùng tớ... nàng nói cậu, nói thái độ của cậu cho là nàng, rất không an tâm. Có thể cậu biểu hiện quá lãnh tĩnh, người đang yêu... luôn luôn mong muốn đối phương quan tâm mình nhiều một chút, tuy rằng, tuy rằng ghen... cái kia, tớ là nói dễ ghen sẽ, sẽ... sẽ... sẽ, sẽ làm người khác có điểm hơi... thế nhưng... nếu như quá lãnh tĩnh, tớ nghĩ, tớ nghĩ cũng không tốt lắm... có thể, có thể cậu  nên biểu thị một chút tâm tình của bản thân, không... không nói rất dễ nghẹn. Sở Sở cũng không phải dạng người này, ý của tớ là. Sở Sở là mong muốn cậu có thể biểu hiện quan tâm nàng một chút, ân, đúng, là như vậy, cho nên tớ nghĩ cậu có thể nên ghen một chút gì gì đó. Không cần nghẹn." Kỷ Vô Thanh cảm giác bản thân thực sự sắp điên mất rồi, trong tư tưởng đang kêu gào bản thân không nên nói thêm lời nào nữa, nhưng thân thể lại không tự chủ được, không ngừng mà nói. Muốn nói, lại không biết biểu đạt như thế nào, biểu đạt làm sao, trong tư tưởng lại có chút không vui, lại không muốn cho Lâm Thiên Tự hiểu lầm bản thân là cố ý chia rẽ bọn họ, nhưng mơ hồ lại thẳng thắng muốn chia rẽ bọn họ! Quả thật không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thật vất vả mới đem ý muốn của bản thân lắp ba lắp bắp mà nói ra, phía sau ót cũng đã chảy đầy mồ hôi.

Sau này, mấy chuyện chuyên gia tình cảm gì đó bản thân tốt nhất không nên làm, càng làm kết quả càng tệ hơn mà thôi.

Lâm Thiên Tự vẫn chăm chú mà nhìn Kỷ Vô Thanh, thấy cô nói xong, cũng có chút bất đắc dĩ mở miệng nói "Tớ không có nghẹn."

Kỷ Vô Thanh ngẩng đầu nhìn nàng: "A? cái gì?"

"Tớ là nói" Lâm Thiên Tự nói "Tớ là không có đem tâm tình bản thân mà nghẹn lại trong lòng. Tớ thật sự không có tức giận."

Kỷ Vô Thanh mở to miệng mong chờ "A?" 

Lâm Thiên Tự bất đắc dĩ nói rằng "Có thể tớ làm người thật quá lý trí đi. thành thật mà nói, trước Sở Sở, tớ cũng thử qua gặp gỡ một nữ hài tử, cuối cùng vẫn là chia tay. Lúc đó nữ hài tử đó nói rất giống với cậu. Nàng nói tớ quá lãnh tĩnh, quá lý trí, cho nên nàng vô pháp cảm nhận được tớ yêu nàng. Mà nàng là loại hài tử nhiệt huyết, cho nên nàng nghĩ tớ với nàng ấy là không thích hợp. Lần này tớ sở dĩ theo đuổi Sơ Sở, mặc dù có rất nhiều nguyên nhân, thế nhưng không thể nghi ngờ là Sở Sở không giống một nữ hài nhiệt huyết. Tớ nghĩ, nàng sẽ thích ứng được tính cách của tớ, thật không ngờ hiện tại lại cũng vẫn gặp lại nguyên nhân này... tớ cũng không phải không muốn đem tâm tình của bản thân biểu lộ ra ngoài, mà là tớ thật sự nghĩ chuyện này vốn không có gì để tức giận. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, coi như bọn tớ cùng một chỗ, thế nhưng tớ cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của nàng, nàng luôn sẽ có bạn bè của mình, nam, cũng có thể là nữ. Mà nếu đã cùng nàng bên nhau, tớ nên tin tưởng nàng. Cho nên mặc dù gặp một số hoàn cảnh khiến người khác hiểu lầm, chỉ cần nàng có thể cho tớ một lời giải thích, mà trải qua sự phân tích của tớ, cảm thấy lời giải thích này hợp lý thì sẽ tiếp thu, như vậy thì sao tớ lại phải tức giận đây? Tức giận cũng không giải quyết được vấn đề, nếu như không nghe lời giải thích đã tức giận, có thể sẽ tạo thành hiểu lầm, nếu như nghe xong lời giải thích, nếu thấy hợp lý, vì sao phải tức giận đây? Nếu như không hợp lý, như vậy là tồn tại lừa dối, vì sao cần phải cùng một chỗ đây? Thành thật mà nói, tớ cũng muốn làm qua bộ dáng giả vờ tức giận... thế nhưng như vậy sẽ mệt chết đi. Phải miễn cưỡng bản thân biểu hiện một loại tâm tình, kỳ thật cũng mệt chết đi."