*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: EvNguyen
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Mấy ngày nay, Vương Sở Sở xin nghỉ.
Bởi vì bộ truyện "Năng lượng mặt trời" cũng đã hoàn thành, Kỷ Vô Thanh tạm thời còn chưa muốn khai thêm một hố nào nữa, cho nên mấy ngày nay so với trước thong thả hơn rất nhiều, Kỷ Vô Thanh cũng đáp ứng.
Vào tháng hai, mắt thấy lễ tình nhân cũng sắp tới, Kỷ Vô Thanh loay hoay với những bông hoa trước mặt, hoa ngày hôm nay đưa tới là hoa hồng nhạt. Kỷ Vô Thanh đem cây hoa hồng tỉa lại cắm vào một cái bình, sau đó quay bông hoa lại tỉ mĩ chụp một tấm hình, đăng lên vi bác*.
[* vi bác = giống fb vậy]
Lễ tình nhân sắp tới rồi, [mê gái] [mê gái] [mê gái] tiểu muội nhận hoa trong phòng làm việc không thấy tung tích đâu [cười cry] [cười cry] [cười cry], làm một độc thân cẩu như tôi, có cần phải trong ngày ngược "độc thân cẩu" đó tự mua cho mình một đóa hoa hồng chúc mừng không? [cười cry] [cười cry] [cười cry].
Rất nhanh dưới vi bác đã có câu trả lời.
Độc thân cẩu thoáng qua: độc thân cẩu cảm thấy tiếng chuông cảnh báo tâm trạng càng ngày càng nghiêm trọng.
Cũng chỉ là độc thân cẩu: "độc thân cẩu môn" không phải sợ, chúng ta liên hợp lại, dùng hoa hồng đập chết "cặp meo meo" nào ngược độc thân cẩu.
Độc thân cẩu là thổ hào: thổ hào đến mua toàn bộ hoa hồng, làm cho tất cả tình nhân trong ngày ngược "độc thân cẩu" chỉ có thể mua được hoa cúc!!!!!
....
Kỷ Vô Thanh nhìn điện thoại nhịn không được nở nụ cười.
Hoa hồng cũng thật xinh đẹp a, bất quá hoa cúc cũng không tệ nha....
Là hoa nào cũng đều đẹp đi?
Kỷ Vô Thanh rót cho mình một ly nước, một bên uống nước, một bên cầm điện thoại đi lên phòng vẽ tranh của mình. Bức vẽ phong cảnh lần trước đã được chỉnh sửa hoàn mỹ, cô ngồi trước giá vẽ, suy nghĩ một chút, dùng bút máy cẩn thận vẽ thêm một người lên bức tranh.
Hình ảnh dần dần xuất hiện một đường viền.
Lâm Thiên Tự đang đứng bên cạnh cây bồ công anh, nhìn Kỷ Vô Thanh nở nụ cười.
Rất nhanh thì đã vẽ xong, đối với chuyện vẽ người này, đã thành quen thuộc, cho nên vẽ cũng rất nhanh. Vẽ xong rồi, Kỷ Vô Thanh có chút chột dạ, vội vã đem bức tranh cuộn lại, cũng giống như những bản vẽ trước, cất vào ngăn kéo bên trong, khóa lại.
Điện thoại để ở một bên vang lên, Kỷ Vô Thanh mở điện thoại, vừa nhìn thấy hai chữ "Biên Tập" tim của cô cũng nhanh chóng đập lên, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Một lát sau lại đột nhiên nhớ tới, sai nha, bộ truyện đó rõ ràng đã xong xuôi nha, đã không thể hối thúc bản thảo nha, vậy biên tập gọi điện thoại cho cô làm cái gì?
Nghi hoặc tiếp điện thoại, biên tập bên kia đang dùng mười phần trung khí thanh âm nói rằng " Vô Thanh Vô Thanh Vô Thanh!! Có hứng thú in bản lẻ hay không?!"
"Ôi chao?! In bản lẻ" Kỷ Vô Thanh cầm điện thoại, có chút sửng sốt, ngây ngốc trong nữa phút, sau đó nói rằng "Không cần"
"Ôi chao?!!!!!!!!! Không cần?!!!" thanh âm của biên tập bên kia xuyên thấu qua tín hiệu trực tiếp vọt đến, thiếu chút nữa chọc thủng màng nhĩ Kỷ Vô Thanh. "Vì sao không cần? Cô thế nào lại không cần? Vô Thanh! Lý do! Vô Thanh tôi cần một cái lý do!!!!"
Kỷ Vô Thanh nhịn không được lấy tay "đào đào" lỗ tai bị "hù" có chút ngứa, nói rằng "Thật phiền phức, tôi sẽ không."
Bên kia biên tập hô lớn: "Không cần cô làm cái gì, cái gì cũng đều không cần cô làm! Chúng ta giúp cô làm! Chỉ cần cô trao quyền là được rồi, còn lại chỉ là đăng lên. Cô chỉ cần thỉnh thoảng nhìn lại bài bố thôi, thế nào?"
Kỷ Vô Thanh nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, mỗi ngày đều bị hối thúc đi đến tòa soạn báo.
"Ách... tôi nghĩ..." cô đã mở miệng.
"Quyết định như vậy đi, các chi tiết khác chúng ta gặp mặt rồi từ từ nói chuyện?" Biên tập cấp tốc đánh nhịp, ngữ khí phi thường dễdàng.
"Ôi chao?!" thì cứ quyết định gì gì đó, cô hình như còn chưa đáp ứng cái gì a...a chờ... "Ta..."
"Được rồi, vẫn hẹn ở bên ngoài đi, tôi cũng hiểu được cô ở nhà cũng nghẹn lâu lắm, đầu óc cũng nghẹn đến không linh hoạt, chúng ta trên "Gia Quán" gặp mặt đi. Ân, sáng sớm ngày mai nga! Không được quên, quên tôi mang dao thái lan tới tìm cô.... được rồi, cứ quyết định như vậy đi, cái khác ngày mai lại nói."
"A? thế nhưng..."
"Ân, ngày mai đi ra ăn mặc ra dáng một chút, tôi nói cô có thể ra ngoài hảo hảo mua vài bộ quần áo được không? Không cần mặc áo ngủ ra đường biết không?"
"Tôi lúc nào thì mặc áo ngủ ra ngoài?"
"Ân, vậy là tốt rồi. Tôi còn rất nhiều chuyện, ai nha in bản lẽ rất phiền toái nha, cô thì chuyện gì cũng không muốn làm, được rồi, tôi bận, treo, ngày mai buổi sáng 8h, không được quên." Điện thoại "Tích" một tiếng bị cúp. Kỷ Vô Thanh cầm điện thoại di động, nghe trong đó truyền tới âm thanh "Đô đô đô", vẻ mặt mờ mịt.
Vừa nãy là xảy ra chuyện gì? Cô đáp ứng cái gì rồi? quên rồi?
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ Vô Thanh mơ mơ màng màng lấy bộ y phục bò sữa lông xù, mặc chiếc quần bò sữa lông xù, đội chiếc mũ bò sữa ấm áp dễ chịu, còn đeo thêm một chiếc bao tay bò sữa mập mạp.
Ngày hôm nay đưa hoa là một "nhuyễn muội tử", hoa dạo gần đây đều do cô bé này đưa đến, rất quen thuộc với Kỷ Vô Thanh, nhìn Kỷ Vô Thanh trong bộ trang phục này, lập tức "Oa" một tiếng, kinh hỉ nói "Kỷ lão sư, cô ngày hôm nay ăn mặc thật khả ái, bộ y phục này cô mua ở đâu?"
Kỷ Vô Thanh có chút bối rối nói rằng "Ách, online"
Trong mắt "nhuyễn muội tử" lóe sao, nói rằng "Có thể cho em địa chỉ không? Em cũng muốn mua một bộ."
Kỷ Vô Thanh gật đầu, gửi cho "nhuyễn muội tử" đường link địa chỉ, "nhuyễn muội tử" cầm điện thoại di động cười tủm tỉm rời đi.
Kỷ Vô Thanh mơ mơ màng màng chào tạm biệt "nhuyễn muội tử", sau đó mơ mơ màng đem bông hoa Đinh Hương ngày hôm nay cắm vào lọ, cuối cùng lại dùng một vẻ mặt mơ mơ màng màng ra ngoài.
Tới "Gia Quán" Kỷ Vô Thanh mới phản ứng được. Ôi chao? Cô lúc nào nói muốn in bản lẽ a?
Vì vậy lại mơ mơ màng màng mặc một thân quần áo bò sữa bước vào "Gia Quán", Kỷ Vô Thanh lại mơ mơ màng màng không nhận ra y phục mình mặc có chút không thích hợp với nơi đây, cũng may lão bản của quán trà này nhận thức Kỷ Vô Thanh, bằng không cũng lầm tưởng là bò sữa nhà ai chạy đến, muốn đi báo cảnh sát để cho người mất đến đây khiêng về.
Sau đó, ăn mặc một thân quần áo bò sữa Kỷ Vô Thanh nhìn thấy ngồi đối diện biên tập là.... Lâm Thiên Tự.
Ôi chao?
Ôi chao ôi chao ôi chao??!!!
Chuyện gì xảy ra? Lâm Thiên Tự vì sao lại ở chỗ này? Kỷ Vô Thanh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Lâm Thiên Tự ngồi ở trên ghế, hôm nay nàng là bị bạn thân nhờ đến để gặp một biên tập, nói là vì chụp hình chân dung cho một tác giả của "Tạp chí xã", bất quá vì bạn của nàng không thể đến, cho nên nhờ nàng thay hắn đến nói chuyện.
Lâm Thiên Tự vốn là có chút không vui, bởi vì gần đây Vương Sở Sở không hề liên hệ với nàng, điện thoại cũng không nhận, điều này làm Lâm Thiên Tự có chút phiền, vốn là nghĩ hôm nay đến tìm Vương Sở Sở nói chuyện, kết quả lại bị bạn mình nhờ ra.
Bất quá người kia cùng Lâm Thiên Tự quan hệ rất tốt. cùng Lâm Thiên Tự bất đồng, Lâm Thiên Tự thích chụp ảnh, nàng tuy rằng chụp hình phi thường đẹp, cũng lấy qua không ý giải thưởng, nhưng công việc chính của nàng không phải chụp ảnh, chụp ảnh đối với Lâm Thiên Tự mà nói như một niềm vui, chứ không phải kiếm tiền, hơn nữa nàng cũng không thiếu tiền.
Thế nhưng bạn của nàng thì không như vậy, nghề nghiệp chính của hắn là chụp ảnh, nếu chuyện tình lần này đàm phán với "tạp chí xã" được thì tốt, nếu như không đi, sẽ bị người ta nói không giữ chữ tín, sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn. Tòa soạn "Tạp chí xã" là tòa soạn mà bạn nàng hay hợp tác, cho nên hắn không muốn mối quan hệ song phương lúc đó phát sinh chuyện gì không thoải mái. Thế nhưng chuyện tình bên kia cũng rất trọng yếu, bạn nàng cũng lo lo nên không thể tùy tiện giao chuyện này cho người khác xử lý, cho nên đành phải làm phiền Lâm Thiên Tự.
Cũng vì Lâm Thiên Tự là bằng hữu tốt nhất của hắn, hắn tin được, mặt khác cũng bởi vì năng lực xuất chúng của Lâm Thiên Tự, giao cho nàng tương đối yên tâm.
Đối phương cũng đã cầu bản thân như vậy, Lâm Thiên Tự cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt, liền vội vã chạy tới. nhưng thật không ngờ, ngồi cùng biên tập không bao lâu, vừa nhấc đầu liền thấy Kỷ Vô Thanh một thân quần áo bò sữa đi tới.
Lâm Thiên Tự ngơ ngác nhìn một người cũng đồng dạng ngơ ngác đứng trước mặt mình, từ đầu đến chân là bộ quần áo bò sữa, trên người lấm tấm đen trắng, Kỷ Vô Thanh.
Ngoài ý muốn lại cảm thấy thật khả ái, làm sao bây giờ? Lâm Thiên Tự nhìn chằm chằm Kỷ Vô Thanh, nghĩ như vậy.
Ách, bây giờ cầm camera ra chụp một tấm ảnh, có được không?
A, biểu tình ngơ ngác cùng bộ quần áo phi thường hợp nha.
"Vô Thanh, cô đây là... cô là từ phim trường "kịch đồng thoại" đến sao?". Biên tập nhìn Kỷ Vô Thanh đứng trước mặt mình không nói gì, mở miệng nói "Vì sao trên mũ bò sữa của cô không có cái lỗ tai? Còn có, đuôi bò sữa cũng không thấy."
"Đuôi a, ở phía sau, cô không thấy." Kỷ Vô Thanh mơ mơ màng màng xoay người lại, ý bảo biên tập xem.
Ngọa tào!!!!!!!!!!!!
Biên tập điều chỉnh lại vẻ mặt hồ đồ của mình. Bộ quần áo này, phía sau là có một cái đuôi bò sữa thật!
"Tôi ngày hôm qua đều không phải nói cô ăn mặc bình thường một chút sao? Bình thườngbộ quần áo của cô là như thế này sao?" biên tập nghĩ huyệt thái dương của mình đang kịch liệt nhảy lên.
"Không có" Kỷ Vô Thanh chăm chú trả lời "Cô ngày hôm qua là nói không cho tôi mặc áo ngủ ra ngoài." Cô dời đi con mắt không dám nhìn Lâm Thiên Tự.
"...." Cô nói rất có đạo lý, tôi vô pháp chống đỡ. Biên tập cúi đầu xuống đập kịch liệt lên mặt bàn.
"Phốc!" Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh trước mặt nhịn không được cười ra tiếng.
"Vô Thanh, cậu tại sao lại khả ái như vậy?" nàng nhìn Kỷ Vô Thanh, nở nụ cười xán lạn "Bộ quần áo này cậu mua ở đâu? Rất hợp với cậu.".
Kỷ Vô Thanh nghĩ mặt mình đã muốn đứt mạch máu, hồng sắp thiêu cháy rồi.
"Ách, online" cô nói "Cậu... cậu cũng muốn địa chỉ sao?"
"Ân?" Lâm Thiên Tự ngoài ý muốn gật đầu, một lát sau cười nói "Tốt, cậu một lát gửi cho tớ nha."
"Hai người quen biết?" biên tập có chút kinh ngạc nhìn Kỷ Vô Thanh cùng Lâm Thiên Tự hỏi.
"Đúng vậy! trước đây là bạn học cao trung." Lâm Thiên Tự cười nói "Bất quá đã lâu không gặp mặt, chỉ mới vừa liên hệ lại gần đây."
"..." Kỷ Vô Thanh không rên một tiếng.
Mình làm cái gì?
Kỷ Vô Thanh nghĩ toàn bộ thế giới đều lay chuyển.
Mình làm cái gì?
Mình làm cái gì?
Làm cái gì?
Cái gì?
Gì?
Kỷ Vô Thanh nghĩ: sau này không bao giờ tới "Gia Quán" nữa... không bao giờ... tới nữa.
Tuy rằng biên tập phi thường muốn làm bộ không nhận ra Kỷ Vô Thanh, thế nhưng nàng bề bộn nhiều việc a, nàng thật sự không muốn sắp xếp lại thời gian hẹn lại Kỷ Vô Thanh một lần nữa, hơn nữa, lần sau ra ngoài, ai biết Kỷ Vô Thanh lại mặc cái gì đi ra đây?
Có thể không phải đồ bò sữa? Có thể là ngựa vằn? chó đốm? Hay là chim cánh cụt? được rồi quả thật nàng không hề muốn nhìn lại một lần nào nữa.
Cho nên mọi người vẫn là ngồi lại bàn bạc về chuyện in bản lẽ đi.
Tuy rằng ở bên ngoài, người qua đường nhịn không được liếc mắt đánh giá tổ hợp 3 người trong này.
Một con bò cùng hai mỹ nữ... nói chuyện phiếm?
Thực sự là thấy quỷ. Nội tâm biên tập rít gào đập bàn! Các nàng đích thật là làm chính sự! Làm chính sự!
Biên tập đau đầu nói rằng: "Ở phía trước cuốn sách có một vài trang màu, tôi quyết định dùng hình ảnh của cô đưa vào, hình tượng của cô cũng không sai, có thể câu dẫn độc giả... tình thương của mẹ... tình thương của mẹ... Ân, có thể thu hút. Cho nên tôi liên hệ với nhiếp ảnh, muốn cho cô chụp một bộ chân dung. Yên tâm, tuy không phải là nhiếp ảnh "tạp chí xã" chúng ta thường hợp tác, thế nhưng kỹ thuật chụp của Lâm tiểu thư rất tốt, dù sao các cô cũng quen biết, cô hẳn là có biết. Thời gian hợp tác cùng các phương diện khác cũng thuận lợi hơn một chút."
"Hình của tôi?" Kỷ Vô Thanh nhịn không được cúi đầu nhìn một thân bò sữa trừ trên xuống dưới.
"Được rồi, đừng xem, đều không phải hình tượng của cô lúc này" biên tập nhịn không được rít gào, nói.
Huyết áp của nàng, huyết áp huyết áp a! Nếu bây giờ lật bàn! Còn có thể hợp tác vui vẻ nữa hay không a!!!.
- ------------------------
ed: đâu các thím thử tưởng tượng bà Thanh bả mặt cái này ra đường coi sao =]]
Beta: ôi, nhịn cười không được rồi, Thanh tỷ dễ thương quá,ahahahaha